Trì Tâm không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Tu Bạch.
Gã chỉ huy tức giận đến run rẩy. Trì Tâm vừa cất tiếng, hắn ta như tìm được chỗ trút giận, chẳng thèm để tâm những gì đang diễn ra, liền chĩa thẳng khẩu s.ú.n.g vào cô: "Cô nhóc kia, có gì đáng cười? Trong thời mạt thế khốn khó này, cô được nuôi dưỡng tốt như vậy, còn có quyền gì mà bật cười?" Chưa kịp đợi Trì Tâm phản ứng, ngay giây tiếp theo khi nòng s.ú.n.g vừa chĩa vào cô, những người xung quanh đã đồng loạt xông tới, vây kín Trì Tâm như những vệ tinh bảo vệ. Họ giơ cao vũ khí, phớt lờ những họng s.ú.n.g đang chĩa vào mình, chỉ tập trung bảo vệ Trì Tâm và hướng nòng s.ú.n.g về phía gã chỉ huy.
Trì Tâm cũng không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra. Cô có chút sửng sốt, nhìn những người đang che chắn cho mình, với vẻ mặt kiên định và ánh mắt phẫn nộ, một dòng cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng cô.
“Lũ các ngươi… dám sao?!”
Đúng lúc gã chỉ huy đang run rẩy, và Trì Tâm định chấm dứt màn kịch này, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía cửa chính.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cửa lại mở? Các người tụ tập bên ngoài này làm gì?”
Những người lính xung quanh do dự giây lát, rồi một số hạ vũ khí xuống, quay sang chào người đàn ông vừa bước ra: "Thiếu tá Nghiêm!"
Nghe thấy cái tên này, đồng tử Liên Thiên Duệ chợt co rút.
Trì Tâm ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông với cặp mày rậm và đôi mắt lớn, sải bước đi ra, cau mày trước cảnh tượng hỗn loạn trước mắt: "Đến giờ đổi ca rồi, các anh không đi chuẩn bị, còn đứng đây làm gì?"
Lời này hiển nhiên là nói với Liên Thiên Duệ. Hắn nhìn thẳng vào Thiếu tá Nghiêm, không chút kính trọng, trong giọng nói thậm chí còn xen lẫn khinh miệt: "Anh Thiếu tá Nghiêm, anh không thấy sao? Tôi đang thanh trừng những kẻ bại hoại của loài người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm nhìn thấy rõ ràng, sau câu nói của Liên Thiên Duệ, Thiếu tá Nghiêm nhíu mày sâu hơn, hiện rõ vẻ chán ghét.
“Kẻ bại hoại của loài người nào chứ? Tôi nói thẳng cho anh biết Liên Thiên Duệ, nếu anh còn tiếp tục cản trở những người sống sót vô tội bên ngoài căn cứ, lần sau cho dù là Thiếu tướng Tiêu, e rằng cũng không thể bảo vệ được anh đâu.” Thiếu tá Nghiêm lạnh lùng đáp.
Không rõ câu nói này đã chạm đúng chỗ ngứa nào của Liên Thiên Duệ, hắn ta buông khẩu s.ú.n.g đang chĩa vào Trì Tâm, tức giận quay người đối mặt với Thiếu tá Nghiêm: “Anh Nghiêm Uy là cái thá gì? Thật sự cho rằng chỉ vì cao hơn tôi một cấp mà anh có thể vênh váo trước mặt tôi sao? Đáng tiếc, bây giờ chúng ta đang ở thời mạt thế, không phải lúc chỉ dựa vào quân hàm. Quân hàm của anh cao hơn tôi thì đã sao, anh nghĩ quan hệ của anh với cậu Úc có thể sánh bằng tôi với Thiếu tướng Tiêu ư?”
Hắn ta không hề che giấu sự khinh bỉ, nhổ toẹt một bãi nước bọt: "Cũng không tự nhìn lại bản thân là loại người gì."
Nghiêm Uy trừng mắt, siết chặt nắm đấm, Trì Tâm thậm chí còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của anh.
"... Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng không có quyền ngăn cản những người sống sót vào căn cứ." Nghiêm Uy cố gắng kìm nén cơn giận dữ, lạnh lùng nói: "Chuyện này đã được nhấn mạnh trong cuộc họp lần trước. Ngay cả khi anh có làm ầm ĩ đến trước mặt Thiếu tướng Tiêu, ông ấy cũng không thể bao che cho anh đâu."
Thấy Liên Thiên Duệ định mở miệng nói gì đó, Nghiêm Uy nhanh chóng bổ sung: "Lúc tôi vừa rời khỏi ca trực, Thiếu tướng Tiêu vẫn đang bàn bạc công việc với cậu cả Úc. Nếu anh cảm thấy mình không có lỗi, chúng ta cứ trực tiếp đến chỗ họ, xem Thiếu tướng Tiêu mà anh vẫn luôn dựa dẫm còn có thể bao che cho anh được nữa không."
Trì Tâm nghe ra, căn cứ này có lẽ được chia thành hai phe phái quyền lực rõ rệt. Mỗi người một nhiệm vụ, mỗi bên đều phục vụ cho thế lực của riêng mình. Nhìn bề ngoài là một căn cứ thống nhất, nhưng bên trong e rằng không hề yên bình như vậy.
Thiếu tướng Tiêu kia, có lẽ là thế lực đối lập với gia tộc Úc, nhưng... "cậu cả Úc" ư?