Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Chiến sĩ Tiêu Lê sống ở phòng bên cạnh, mặc một bộ quần áo sạch sẽ, dựa vào cửa, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, thấy là Trì Tâm, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
“Trì...
Mèo Dịch Truyện
Tâm." Dường như anh ta định gọi tên cô, nhưng giữa chừng lại đột ngột thay đổi: "Cô định đi đâu, đến nhà ăn à?" Trì Tâm nghĩ thầm, cho dù thế giới có sụp đổ đến mức nào thì truyền thống giao tiếp cơ bản của con người khi gặp gỡ – hỏi thăm về bữa ăn – vẫn giữ nguyên.
“Chào anh.” Cô khẽ vẫy tay chào: "Tôi đi tìm Úc Tương." Nụ cười rạng rỡ trên môi Tiêu Lê đông cứng, khóe miệng anh ta khẽ trĩu xuống.
"Tôi cũng có việc cần gặp anh ấy, đi cùng nhé." Anh ta nói, ánh mắt anh ta đầy căng thẳng khi nhìn cô: "Được không?”
Trì Tâm: "Đi chứ, tôi đâu cấm cản anh đâu."
Nụ cười của Tiêu Lê đông cứng, dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim non nớt của mình tan vỡ.
Nhưng thấy Trì Tâm đã sải chân tiến về phía khu vực Úc Tương sinh sống, anh ta cũng không còn cách nào khác, anh ta siết chặt hai nắm đấm, đưa ngang hông, như thể sẵn sàng cho một cuộc chạy nước rút, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trì Tâm. Hai người đến dưới tòa nhà nơi nhóm nhân vật cốt lõi đang cư ngụ, Trì Tâm chống một tay lên mái hiên, ngẩng đầu nhìn một hồi lâu, ngượng ngùng quay đầu nhìn Tiêu Lê: "À, cái đó, anh có biết Úc Tương ở đâu không?”
Dù hỏi vậy nhưng Trì Tâm không hy vọng Tiêu Lê biết, anh ta mới gia nhập căn cứ được bao lâu chứ.
Ai ngờ Tiêu Lê chớp chớp mắt, lại nở nụ cười rạng rỡ đến mức làm lu mờ cả ánh nắng: "Ở phòng 301."
Thấy Trì Tâm kinh ngạc nhướng mày, anh ta chủ động giải thích: "Thỉnh thoảng chúng tôi cùng dùng bữa, anh ấy là một người tử tế; khi cô trở về sau đợt thảm sát thây ma, anh ấy đã không chỉ trích cô như những người khác."
Lý do đánh giá người khác tốt của người thanh niên này thật ngây thơ.
Trì Tâm khẽ gãi má, vừa định bước vào cửa dẫn vào cầu thang thì hệ thống loa phát thanh của căn cứ đột nhiên réo lên.
"Trì Tâm, Trì Tâm, yêu cầu Trì Tâm lập tức trình diện tại phòng họp. Nhắc lại, Trì Tâm, yêu cầu cô lập tức đến phòng họp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm dừng bước.
Tiêu Lê lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, mắt mở lớn ngạc nhiên: "Căn cứ của các cô dùng hệ thống loa phóng thanh lớn đến vậy, không sợ thu hút thây ma đến sao?" Trì Tâm: "Loa này chỉ dùng khi xảy ra sự cố khẩn cấp, chẳng hạn như đợt thây ma vây hãm thành trước đây. Không ngờ tầm quan trọng của tôi lại có thể sánh ngang với một cuộc vây hãm thây ma."
Tiêu Lê nhìn vẻ mặt của cô, không hề thấy chút căng thẳng nào: "Vậy chúng ta qua đó không?”
Trì Tâm không để ý đến việc anh ta tự nhiên gộp hai người vào phạm trù “chúng ta”, cau mày do dự một lúc, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ lưỡng lự: "Nhưng tôi muốn tìm Úc Tương."
Ánh mắt Tiêu Lê thoáng chút thất vọng, vừa định mở miệng thì cánh cửa cầu thang bất chợt mở ra, Cảnh Tu Bạch từ bên trong đi ra, thấy hai người đứng trước cửa, kinh ngạc nhướng mày.
Anh đi đến trước mặt Trì Tâm, giọng nói anh nhẹ nhàng lạ thường: "Tôi nghe thấy loa phát thanh tìm cô, sao cô lại đến đây?"
Trì Tâm kiễng chân, từ trên vai Cảnh Tu Bạch ngó vào bên trong, không thấy người mình muốn tìm, cô lộ rõ vẻ thất vọng: "Úc Tương không có ở đây sao?"
Cảnh Tu Bạch nhướng mày, anh đưa tay đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi: "Anh ta không có ở đây."
"Trì Tâm, yêu cầu cô lập tức đến phòng họp. Nhắc lại, Trì Tâm, yêu cầu cô lập tức đến phòng họp."
Loa phát thanh lại tiếp tục vang lên không ngớt, Trì Tâm bất lực thở dài: "Vậy tôi đến phòng họp trước, lát nữa nếu anh gặp Úc Tương, phiền anh nhắn anh ấy đến tìm tôi."
Cô lo ngại rằng nếu cứ ồn ào như thế này, thật sự sẽ đánh thức những ‘khối thịt biết đi đang say ngủ’ kia.
Cảnh Tu Bạch gật đầu đồng ý, nhưng không hề quay lại tìm Úc Tương, anh ta cũng giống Tiêu Lê, đi theo Trì Tâm đến phòng họp.
Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy căn phòng chật cứng người. Thấy Trì Tâm xuất hiện, đám đông tức thì dấy lên những tiếng xì xào bàn tán, đồng thời tự động dãn ra một khoảng trống, để lộ người đang đứng giữa vòng vây.