Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 54



 

Người vừa phát loa là Tào Nham, bên cạnh ông ta là Tào Thanh với nét mặt hả hê không thể che giấu.

 

Tào Thanh thấy Trì Tâm tiến đến, ánh mắt anh ta lóe lên nỗi oán hận lẫn sự phấn khích. Hắn túm mạnh cổ áo một thanh niên gầy gò, quăng mạnh xuống đất ngay trước mặt Trì Tâm.

 

“Trì Tâm, cô nhìn cho kỹ, đây là ai?”

 

Trì Tâm khom người xuống, nhìn kỹ khuôn mặt không mấy nổi bật kia.

 

Gương mặt vàng vọt như nghệ, đôi mắt đỏ ngầu lồi hẳn ra, cả người thanh niên run rẩy co rúm trên mặt đất, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Trì Tâm.

 

Đây là ai nhỉ? Trì Tâm nhất thời đầu óc trống rỗng, cô đăm chiêu suy nghĩ khi nhìn người thanh niên.

 

Cảnh Tu Bạch lên tiếng, giọng nói phảng phất hàn khí: "Trần Tường?"

 

Trì Tâm như bừng tỉnh.

 

Trong phim, Trần Tường chỉ là một vai diễn lướt qua, sau khi thây ma vây thành cũng không còn xuất hiện nữa, cô thật sự không thể nhớ ra.

 

"Là Trần Tường à." Trì Tâm nhớ đến mối quan hệ trước đây của hai người – một kẻ si tình một cách hèn hạ và một "nữ thần". Cô có chút gượng gạo nói: "Không c.h.ế.t là tốt rồi, bình an là tốt rồi." Cô tỏ vẻ bình thản, nhưng Tào Thanh đột nhiên phát hỏa. Anh ta chỉ tay vào Trì Tâm, ánh mắt hung tợn găm chặt Trần Tường: "Trần Tường, mày nói đi, tối hôm đó con đàn bà này rốt cuộc ra ngoài làm gì?"

 

Trì Tâm còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Lê đã tiến lên một bước, nắm lấy ngón tay đang chỉ trỏ của Tào Thanh, bẻ ngược ra sau. Tào Thanh đau đớn vùng vẫy phản kháng, Tiêu Lê nghiêng đầu né tránh, giơ tay đỡ đòn, đẩy anh ta lùi lại.

 

Vài động tác nhanh gọn dứt khoát, mang đậm tác phong quân nhân.

 

"Nói chuyện thì nói chuyện, hành động cho đàng hoàng." Anh ta đứng chắn trước mặt Trì Tâm, vẻ mặt lạnh lùng. Cảnh Tu Bạch lẳng lặng làm tan chảy khối băng trong tay, đẩy nhẹ gọng kính, giọng có chút lạnh: "Tào Thanh, anh có ý gì?"

 

Anh tuy hỏi Tào Thanh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tào Nham.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tào Nham cười gượng: "Trần Tường nói Trì Tâm nói dối, tối hôm đó cô ta ép anh ta đưa cô ta ra ngoài, căn bản không phải để diệt thây ma cấp cao nào, mà là để tìm mỹ phẩm. Nếu sự thật là như vậy, thì dù cô ta có cứu căn cứ, cô ta vẫn là một tội đồ."

 

"Đúng vậy, Trì Tâm cô ta chính là một kẻ lừa đảo, loại người như vậy mà cũng có người tôn sùng là nữ hùng sao? Thật nực cười!" Tào Thanh gương mặt dữ tợn, ánh lên sự hả hê của kẻ sắp báo thù: "Mọi người nói xem có đúng không!”

 

Đám đông phần lớn đều im lặng, chỉ có số ít người phẫn nộ đáp lại.

 

Tào Thanh nghe những lời này, lộ vẻ đắc thắng. Anh ta nhìn Trì Tâm, giọng điệu trêu ngươi, đầy ám chỉ: "Trì Tâm, cô đã không còn đường chối cãi rồi, thế nào, có muốn cầu xin tôi không? Cô cầu xin tôi, tôi sẽ thuyết phục mọi người, để cô vẫn có thể ở lại căn cứ."

 

Anh ta nóng lòng muốn xé nát vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt xinh đẹp kia, muốn cô ta trở lại dáng vẻ nịnh nọt, lấy lòng, giống như một con thỏ trắng đáng thương và khờ dại như trước đây.

 

Trì Tâm tuy chậm phản ứng, nhưng vẫn nghe ra ý đồ xấu xa trong câu nói này. Cô liếc Tào Thanh, duỗi chân đá Trần Tường đang nằm trên đất.

 

"Nói đi, tối hôm đó rốt cuộc là thế nào?"

 

Đừng nói là đáng thương, vẻ mặt không chút biểu cảm của cô, giống như người đang bị đấu tố lúc này không phải là cô vậy.

 

Phản ứng ngoài dự đoán này khiến Tào Nham càng thêm tức giận: "Nhân chứng ở ngay đây, cô còn muốn ngoan cố chối cãi như mọi khi sao?"

 

"Ông!" Tiêu Lê lộ vẻ tức giận, muốn tiến lên "dạy dỗ" ông ta một bài học. Trì Tâm giơ một cánh tay lên, chặn trước mặt anh ta. Trì Tâm gương mặt điềm nhiên, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh băng giá, cô liếc xéo Tào Thanh.

 

Mèo Dịch Truyện

Cô ta quả thực nhát gan, nhưng những mối đe dọa không liên quan đến sinh mạng này vẫn chưa đủ để khiến cô ta sợ hãi.

 

Tào Thanh đột nhiên cảm thấy rét run toàn thân.

 

Trong sự kinh ngạc, lần đầu tiên anh ta nhìn thẳng vào Trì Tâm.