May mắn thay, chỉ số Tai Ương của cô đủ cao, Hệ thống không thể trực tiếp khống chế mà chỉ có thể kích hoạt những xung điện để thúc giục. Nhưng Trì Tâm đã trải qua một lần rồi, cô nghiến răng chịu đựng.
Mèo Dịch Truyện
Cảnh Tu Bạch nhận thấy sắc mặt Trì Tâm càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Ngay khoảnh khắc đó, Trì Tâm cảm nhận được một luồng nguy hiểm ập đến từ hướng bên cạnh, lập tức kích hoạt chuông báo động phòng vệ trong cơ thể.
"Trì Tâm! Sao cô còn mặt mũi mà sống, c.h.ế.t đi cho tôi!" Cơ bắp toàn thân Trì Tâm lập tức căng lên. Không cần quay đầu kiểm tra, đôi chân thon dài nhưng mạnh mẽ của cô xoay người tung một cú đá sấm sét.
Trúng thẳng vào hạ bộ của Tào Thanh.
Sắc mặt gã biến đổi, lập tức đỏ tía. Gã ôm bụng, khụy xuống, co rúm người đau đớn, khẩu s.ú.n.g đang chĩa vào Trì Tâm cũng văng sang một bên.
Cùng lúc đó, khẩu Desert Eagle xuất hiện chớp nhoáng trong tay Trì Tâm. Ngay khoảnh khắc Tào Thanh ngã xuống, nòng s.ú.n.g lạnh lẽo đã lập tức chĩa thẳng vào gã.
Sự việc đột ngột xảy ra. Đám đông cũng nhận ra một khẩu s.ú.n.g mới xuất hiện, khiến tiếng xô đẩy và cãi vã dần dần lắng xuống. Tất cả mọi người nhìn nhau, ánh mắt không tự chủ được dồn về phía Trì Tâm, người đang đứng ở trung tâm vòng vây.
Trì Tâm cầm khẩu s.ú.n.g trong tay, chĩa thẳng vào trán Tào Thanh, ánh mắt cô lạnh lẽo và đầy uy lực.
Tào Thanh cuộn tròn trên mặt đất, lời nghẹn lại trong cổ họng. Gã run rẩy giơ một ngón tay chỉ vào Trì Tâm, nhưng lập tức rụt về ôm bụng. Cơn đau xé lòng khiến gã đổ mồ hôi lạnh.
"Khoan đã, Trì Tâm!" Tào Nham vội vã chen ra từ đám đông, lo lắng che chắn cho Tào Thanh: "Có gì hiểu lầm thì cứ nói ra, đừng động súng, đừng nổ súng!" "Ồ." Trì Tâm chậm rãi hạ s.ú.n.g xuống. "Tôi còn tưởng mình đã bị xử án tử hình ngay tại chỗ rồi chứ."
Lời cô nói bình thản nhưng hàm chứa ý châm chọc sâu cay, khiến Tào Nham ánh mắt hiện rõ sự bối rối. Ông ta liếc nhìn Tào Thanh đang gánh chịu hậu quả thảm khốc phía sau lưng. Bị Trì Tâm đá một cú vào chỗ hiểm đó... e rằng cả đời này gã đừng hòng nghĩ đến chuyện phụ nữ nữa. Dù sao thì, cũng coi như giữ được một mạng.
Tào Nham vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy Trì Tâm lại nâng s.ú.n.g lên, lần này là hướng về phía Trần Tường. Ông ta vừa định mở miệng thì Trì Tâm đã lạnh lùng liếc sang, khiến lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, đành nuốt ngược trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng." Trì Tâm hạ thấp trọng tâm, vững vàng hai chân, tay cầm s.ú.n.g chắc nịch. "Tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Tường sớm đã bị cô dọa cho run rẩy. Một mùi tanh tưởi bốc lên, gã tuyệt vọng gào thét: "Xin lỗi, tôi không cố ý! Là Tào Thanh! Tào Thanh nói chỉ cần đổ lỗi cho cô là người đã gây ra đợt thủy triều thây ma, gã sẽ đảm bảo cho tôi cả đời no đủ, không lo thiếu thốn! Tất cả là do Tào Thanh! Cô đừng g.i.ế.c tôi..."
Tào Thanh lúc này gần như đã bất tỉnh, hoàn toàn không còn sức lực để phản bác lời gã. Còn những người bị lừa thì trừng mắt nhìn Tào Thanh với vẻ không thể tin nổi, rồi lại quay sang nhìn Trần Tường, trong lòng đều nảy sinh ý muốn xé xác gã cho hả giận.
Chính hai kẻ bọn chúng đã khiến họ hiểu lầm người hùng đã cứu căn cứ!
Trì Tâm nghe thấy chiều gió đã đổi, khuôn mặt vẫn bình thản, không chút biến động, y hệt lúc bị chỉ trích và buộc tội trước đó. Cô lạnh lùng nhắc lại: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Tôi nói! Tôi nói!" Trần Tường chỉ thiếu điều quỳ sụp xuống dập đầu trước Trì Tâm: "Tối hôm đó chúng tôi ra ngoài không lâu thì bị lạc mất nhau. Tôi thấy đám thây ma nên chạy về căn cứ, Trì Tâm đã làm gì thì tôi thực sự không hề biết!"
Sự thật cuối cùng cũng đã hé lộ. Thế nhưng Trì Tâm vẫn cau mày không hài lòng. Cô vẫn chưa thể biết được, rốt cuộc thì nguyên chủ tối hôm đó đã làm gì.
Đôi mắt dài và lạnh lẽo đó, chỉ thoáng nghĩ đến đã khiến cô rùng mình. Nó như một lưỡi d.a.o vô hình lơ lửng trên đỉnh đầu, nếu không giải quyết dứt điểm, cả đời này cô sẽ chẳng thể nào an tâm.
Mọi chuyện kết thúc, Tào Thanh và Trân Tường đều bị các chiến sĩ áp giải đi. Trì Tâm không mấy bận tâm đến số phận của họ. Cô lặng lẽ đón nhận những lời cảm ơn và xin lỗi từ mọi người, nét mặt cứng đờ vì cố giữ vẻ vô cảm. Cuối cùng, khi thoát khỏi đám đông, cô vội vã tiến đến trước mặt Cảnh Tu Bạch, người vẫn còn đứng đó.
"Úc Tương đi đâu rồi?" Cô vẫn nhớ nhiệm vụ của mình. Chưa đợi Cảnh Tu Bạch cất lời, Trì Tâm đã hỏi ngay.
Khóe miệng Cảnh Tu Bạch khựng lại, nụ cười thoáng tắt. "Tối hôm qua anh ấy đã không còn ở đây. Tôi không rõ anh ấy đã đi đâu."
Tiêu Lê, vẫn đứng chờ ở một bên, chợt nhớ ra điều gì đó và chen vào: "Hôm qua tôi cảm thấy không khỏe, không ăn cơm cùng các chiến hữu. Nhưng sau khi họ đến nhà ăn, cũng không thấy quay lại nữa."
Ba người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau đều ánh lên vẻ nghiêm trọng.