Đêm ở thế giới mạt thế cơ bản không hề sáng rực như trong phim ảnh. Khi những người thắp đèn đã mất đi, để tiết kiệm năng lượng, căn cứ gần như không bật đèn vào buổi tối. Toàn bộ khu vực giờ đây trông như một thành phố c.h.ế.t hoang tàn.
Trì Tâm kiểm tra kho đạn dược trong khoang không gian cá nhân, cảm thấy đủ cho kế hoạch "quậy phá" của mình. Cô dò dẫm trong bóng tối tiến đến cửa vào tường thành.
"Ai đó!"
Vài chùm sáng từ đèn pha quét thẳng vào mặt cô. Trì Tâm nheo mắt, nghe thấy tiếng lính canh vọng đến: "Hạ tay xuống! Đó là Nữ thần!"... Ánh đèn pha nhanh chóng vụt tắt. Một người lính canh vội vàng tiến đến trước mặt cô, giọng nói tràn đầy nịnh nọt: "Chị Trì sao lại ra ngoài vào đêm khuya thế này? Chẳng lẽ muốn rời khỏi căn cứ?"
Trì Tâm giật mình trước thái độ quá đỗi ân cần của đối phương, chỉ kịp "Ừ." một tiếng.
Khi căn cứ L mới được thành lập, để bảo vệ số lượng ít ỏi người sống sót, bốn phía đều được bao quanh bởi những bức tường thép cao chót vót, và luôn có người giám sát mọi lúc.
Úc Tương và các chiến sĩ kia không được tính là người thuộc biên chế chính thức của căn cứ, nên dù họ có ra ngoài cũng không ai bận tâm.
Trì Tâm vốn đã chuẩn bị tinh thần để đối đầu với lính canh cổng, nhưng thấy đối phương hoàn toàn không có ý định ngăn cản. Anh ta lập tức quay người lại, vẫy tay: "Mở cổng! Để chị Trì ra ngoài!"
Trì Tâm khó hiểu: "Không cần ghi chép lại hay gì sao?"
"Không cần, không cần ạ!" Người lính canh tiếp tục nịnh nọt: "Chị Trì muốn đi điều tra lại 'Thứ lợi hại' trong truyền thuyết đó ư?"
"Ừ." Trì Tâm lại đáp cụt ngủn.
Cô đã quên tiệt chuyện mình tự biên tự diễn cái cớ về "Thứ lợi hại" đó, nhưng vì đã được ra ngoài dễ dàng như vậy, họ nói sao thì cô cứ nghe vậy.
Người lính canh cười tươi rói, đích thân dẫn Trì Tâm đến cổng, tiễn cô ra ngoài, còn dặn dò đầy cảm kích: "Chị Trì cẩn thận nhé! Tất nhiên với thân thủ của chị Trì, chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi."
Trì Tâm nổi hết cả da gà, không quay đầu lại mà rời khỏi cổng căn cứ.
Nghĩ đến Tiêu Lê và Cảnh Tu Bạch bị mình bỏ lại trong căn cứ, cô chắp tay trong lòng, thầm xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô đã thất hứa.
Ban ngày, ba người đã trao đổi thông tin và nhận ra Úc Tương cùng năm chiến sĩ đột nhiên mất tích, một ngày một đêm không quay trở về. Cả ba đồng thời nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
"Úc Tương tuy hoạt bát, thích mạo hiểm nhưng cũng không phải người không biết nặng nhẹ." Lúc đó, Cảnh Tu Bạch do dự nói: "Anh ta không nói với bất kỳ ai về nơi mình đến, chỉ có thể là anh ta cảm thấy lý do hành động không tiện nói với người khác."
"Những chiến hữu của tôi cũng không phải người thiếu thận trọng." Trên mặt Tiêu Lê lộ rõ vẻ vô cùng hoang mang: "Có khả năng họ hành động cùng nhau không?"
Cảnh Tu Bạch: "Không loại trừ khả năng này. Nếu họ còn ở trong căn cứ thì không sao, nhưng nếu đã ra ngoài..."
Trì Tâm vẫn luôn im lặng liền cắt lời: "Vậy thì đi tìm họ thôi."
Họ tìm kiếm trong căn cứ cho đến gần tối. Khả năng tìm thấy vốn đã không có hy vọng, giờ càng gần về con số không. Vì vậy, Cảnh Tu Bạch đề nghị, ngày mai sẽ mượn một chiếc xe, đi tìm kiếm xung quanh bên ngoài căn cứ.
Nhưng Trì Tâm, vì nhiệm vụ của mình, không thể ngoan ngoãn đi theo họ hành động cùng.
Vì thế, cô đã lén ra ngoài vào tối hôm đó.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản: Ban đầu, cô còn chưa biết Úc Tương có ở lại căn cứ hay không, làm sao cô có thể dụ đám thây ma để anh ta nhìn thấy? Nhưng giờ thì cô chợt ngộ ra.
Nếu Úc Tương đã ở bên ngoài căn cứ, vậy thì đến lúc đó cô chỉ cần phát tín hiệu cầu cứu, anh ta nhất định có thể nhìn thấy. Trì Tâm tự tin cho rằng mình đã nắm rõ cốt truyện, trong lòng vô cùng thích thú.
Trong phim, địa điểm Trì Tâm cần đến là một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố L, mục đích là... lấy thêm một số mỹ phẩm và quần áo đẹp.
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm nổi hết cả gân xanh. Thôi bỏ đi, đi lấy thêm một số vật tư cũng tốt.
Nhưng đi được vài bước, Trì Tâm dừng lại.
Lúc đó, để tránh bị đám thây ma vây công, căn cứ đã cố ý được xây dựng ở vị trí ngoại ô. Vậy bây giờ, cô phải dựa vào phương tiện gì để đến trung tâm thương mại đó?