Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 564



 

"Nhưng chúng tôi không phải là cô." Cảnh Tu Bạch ngẩng đầu, trong đôi mắt anh rực lên thứ ánh sáng khiến cô nhớ về lời anh từng nói về loài thiêu thân lao vào lửa.

 

"Trì Tâm, cô chính là niềm hy vọng cuối cùng của chúng tôi." Úc Tương khẳng định.

 

"Chỉ khi đi theo cô, tôi mới thực sự cảm nhận được cơ hội sống sót mong manh này." Khương Từ Quân cất lời.

 

"Hãy tin tưởng vào chính bản thân mình." Tiêu Lê trầm giọng nói.

 

Trì Tâm lùi lại một bước, rồi khuỵu xuống chiếc ghế.

 

Bàn tay cô từ từ siết chặt lại thành nắm đấm. Đêm hôm đó, một thông điệp mã hóa được gửi đi qua kênh liên lạc chuyên biệt của thế giới tận thế, truyền đi một giọng nói vang vọng khắp mọi miền đất tự do còn sót lại.

 

"Tôi là Trì Tâm. Có lẽ cái tên này còn xa lạ với một số bạn, nhưng chắc hẳn các bạn đã nghe đến sự sụp đổ của 'Chợ' và sự quy hàng của Vua Thây Ma."

 

"Âm mưu của thế lực đen tối đang dần hiện rõ. Chúng muốn chia rẽ chúng ta, từng bước tiêu diệt, từng căn cứ một bị xóa sổ. Khi số lượng Thây Ma vượt qua số lượng con người, chúng ta phải nhận thức rằng, đây là thời khắc không thể không phản kháng."

 

"Tôi thấu hiểu nỗi sợ hãi của các bạn, thấu hiểu lý do khiến các bạn không dám bước ra khỏi giới hạn an toàn của mình. Có lẽ các bạn sợ chia ly, sợ m.á.u của đồng loại loang lổ trên mặt đất, có lẽ các bạn sợ rằng xã hội loài người sẽ hoàn toàn tan rã, rằng đến khi c.h.ế.t cũng không thể khôi phục lại phẩm giá của một con người."

 

"Nhưng hôm nay, không phải là ngày mà nỗi sợ hãi đó định đoạt chúng ta."

 

"Hãy tin rằng ánh sáng chưa bao giờ tắt hẳn. Hãy ngẩng đầu nhìn về phía Đông, nơi vầng dương rực rỡ đang dần ló dạng, mang theo bình minh mới."

 

"Tôi không phải kẻ nắm quyền, cũng không tự nhận mình là đấng cứu thế. Nhưng tôi lấy chính những chiến công của mình để chứng minh rằng tôi có thể làm được, và tôi còn dự định làm nhiều hơn thế nữa." "Mọi nỗi lo âu, mọi nỗi sợ hãi, mọi sự do dự của các bạn, hãy để lại ở ngày hôm qua. Còn ngày hôm nay, là thời khắc để các bạn cầm lấy vũ khí và đưa ra quyết định cuối cùng."

 

"Hãy cùng tôi tiến bước, đ.á.n.h tan màn đêm tăm tối, hướng về phía bình minh rạng rỡ. Hãy để ánh sáng một lần nữa phủ xuống khắp mặt đất, để nụ cười tự do và hy vọng trở lại trên khuôn mặt của từng người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Trước khi bình minh ló rạng hoàn toàn, tôi muốn nắm lấy tay các bạn, tập hợp thành một nắm đ.ấ.m thép của tự do và đoàn kết, cùng nhau đập tan âm mưu của thế lực đen tối."

 

"Tôi là Trì Tâm, tôi đang chờ các bạn tại Căn cứ A!"

Mèo Dịch Truyện

 

Dưới vòm trời đầy sao, tại vô số căn cứ và những khu trại dã chiến tạm bợ, trước những chiếc radio hoặc các thiết bị thu phát thô sơ, dù âm thanh khàn khàn, rõ ràng hay mơ hồ, từng người đều ngẩng mặt lên, trong ánh mắt họ tràn đầy hy vọng và quyết tâm mãnh liệt.

 

Ánh sáng bình minh mờ nhạt dần trải rộng khắp chân trời, báo hiệu một khởi đầu mới.

 

Trong màn đêm hậu chiến, căn cứ chìm trong sự thức trắng. Khi Trì Tâm bước ra từ tòa nhà chỉ huy, cô nhìn thấy các chiến binh vẫn không ngừng di chuyển thoi đưa giữa tường thành và các con đường. Những cáng thương chở đầy người bị thương, gương mặt in hằn mệt mỏi, chìm trong ánh sáng lờ mờ.

 

Họ di chuyển nhanh chóng, lặng lẽ, như đã quá quen thuộc với nhịp sống khắc nghiệt này.

 

Một binh sĩ nhìn thấy cô đứng một mình bên đường, tốt bụng bước tới: "Cô gái, giờ vẫn là giờ giới nghiêm, tốt nhất cô nên về khu cư trú. Để Thiếu tướng Tiêu bắt gặp thì phiền phức lắm đấy."

 

Anh ta ngừng lời khi thấy rõ gương mặt quay lại của Trì Tâm, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

Nhìn thấy anh ta, Trì Tâm cũng thoáng ngẩn người, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ, chân thành: "Là anh!"

 

Người lính trẻ này chính là người cô đã cứu trên tường thành, người từng rời đi để lấy đạn d.ư.ợ.c rồi mất hút giữa khói lửa. Cô từng nghĩ anh ta đã hy sinh trong trận đại hồng thủy xác sống, nhưng không ngờ giờ lại gặp lại.

 

Như không thấy vẻ bối rối của anh ta, Trì Tâm vui vẻ nói: "Anh không sao thì tốt quá. Tôi đã không dám nhìn những t.h.i t.h.ể phủ khăn trắng, cứ nghĩ mình đã làm liên lụy đến anh."

 

"Không... không phải vậy..." Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, may mắn là trời vẫn chưa sáng hẳn, và làn da sạm nắng che bớt đi phần nào sự xấu hổ: "Là... là tôi không quay lại đúng hẹn... ˆ