Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 565



 

"Chuyện đó không đáng bận tâm." Trì Tâm nhẹ nhàng nói, giọng cô như dòng suối mát lành, gột rửa mọi lo âu: "Chiến trường là nơi biến động khôn lường, chẳng ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra. Thấy anh bình an vô sự là tôi đã rất mừng rồi, đừng cảm thấy áy náy."

 

Giọng nói dịu dàng của cô làm dịu đi sự khô khốc nơi cổ họng anh ta. Dáng vẻ căng thẳng của anh ta dần thả lỏng hơn, nhưng vẫn áy náy nói: "Xin lỗi, khi đó tôi bị một viên đạn lạc xuyên qua, bất tỉnh ngay tại chỗ. Khi tỉnh lại thì trận chiến đã kết thúc rồi."

 

"Thì ra là vậy." Trì Tâm vẫn mỉm cười.

 

Cô thực sự thấy anh ta may mắn. Thấy cô không hề trách móc, người lính trẻ dần thoải mái hơn, tiếp lời: "Khi tỉnh lại, tôi chỉ nghe mọi người nói có một 'nữ chiến thần' đã bắt được Vua thây ma và cứu tất cả mọi người. Đáng tiếc tôi ngất xỉu, không được thấy tận mắt..."

 

Trì Tâm vẫn cười, không đáp lời.

 

Ánh mắt anh ta lóe lên sự ngưỡng mộ: "Mọi người đều nói tận thế có hy vọng rồi. Chỉ cần giải quyết được Vua thây ma, thêm vào Vắc-xin của Giáo sư Cảnh, thế giới nhất định sẽ trở lại bình thường... đúng không?"

Mèo Dịch Truyện

 

Anh ta nhìn cô với ánh mắt mong chờ, như thể bản năng mách bảo cô là người có thể mang lại lời khẳng định.

 

"Đúng." Trì Tâm đáp nhẹ nhàng: "Giải quyết được Vua thây ma, chế tạo thành công vắc-xin, mạt thế sẽ chấm dứt. Thật ra nó không quá đáng sợ hay phức tạp đâu."

 

Nghe vậy, anh ta nở một nụ cười nhẹ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Cô nên về khu cư trú đi, cô không phải quân nhân. Nếu bị Thiếu tướng Tiêu bắt gặp thì..."

 

"Nếu tôi bắt gặp thì sao?"

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, khiến người lính trẻ giật b.ắ.n mình. Anh ta nhìn về phía sau Trì Tâm, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Trì Tâm không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ quay sang người vừa đến, ánh mắt tinh nghịch: "Không ngờ ở đây còn có cả lệnh giới nghiêm. Là anh mang thói quen từ quân đội vào đúng không?"

 

Trước khi Tiêu Lê kịp trả lời, người lính trẻ đã giật mình đứng nghiêm, gót chân chụm vào nhau, giơ tay chào theo nghi thức quân sự: "Thiếu tướng Tiêu!"

 

Ánh mắt không ngừng liếc về phía Trì Tâm, vẻ mặt anh ta như đang đối mặt với cái chết.

 

Cảnh tượng ấy khiến Trì Tâm không nhịn được cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiêu Lê nhìn anh ta, dẫu khoảng cách tuổi tác không quá lớn, khí chất giữa hai người lại như cách biệt cả thế giới. "Cậu tên gì?" Tiêu Lê hỏi.

 

"Thưa Thiếu tướng, tôi tên Lạc Đạt. Lạc trong vui vẻ, Đạt trong rộng lượng." Người lính trẻ trả lời rõ ràng, rành mạch.

 

"Được lắm." Tiêu Lê gật đầu: "Đi làm việc của mình đi."

 

"Rõ, Thiếu tướng." Lạc Đạt đáp, nhưng không rời đi ngay. Anh ta nhìn về phía Trì Tâm, như đang đấu tranh nội tâm, cuối cùng c.ắ.n răng nói: "Thiếu tướng, cô gái này từng cứu tôi trên tường thành. Cô ấy vừa đến căn cứ, chưa biết quy định của ngài, xin ngài đừng phạt cô ấy."

 

Lời nói này khiến Tiêu Lê nhìn anh ta kỹ hơn.

 

"Cô gái này không chỉ cứu mạng cậu." Tiêu Lê bình thản nói: "Cô ấy đã cứu tất cả mọi người trong căn cứ này. Trong tương lai, cô ấy sẽ là người cứu rỗi cả thế giới. Cậu không cần lo đâu."

 

"Chuyện này..." Lạc Đạt mở to mắt, kinh ngạc đến há hốc mồm.

 

Nhận ra điều gì, anh ta quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm vào Trì Tâm như muốn xuyên thấu cô.

 

"Anh nói lớn vậy, giờ tôi không làm cũng không được rồi." Trì Tâm cười, nói.

 

"Vô tuyến đã phát đi rồi, giờ có hối hận cũng không kịp nữa." Tiêu Lê mỉm cười. Thấy Lạc Đạt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, anh khoát tay gọi: "Lạc Đạt, nếu cậu có may mắn này, tôi giới thiệu trước cho cậu biết." Anh ra hiệu về phía Trì Tâm.

 

"Đây là người lãnh đạo tối cao tương lai của căn cứ A, cô Trì Tâm."

 

Lời nói xác nhận khiến Lạc Đạt run rẩy, giọng nói vang dội khắp con đường: "Đội 5, Quân đoàn 3, căn cứ A, binh sĩ Lạc Đạt, kính chào cô Trì!"

 

Tiếng hô to như sấm khiến tất cả những người xung quanh dừng lại. Ai nấy đều nhìn về phía Trì Tâm với ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng.

 

Dù cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng Trì Tâm chỉ muốn đưa tay che mặt.