"Anh thật quá lời rồi." Cô khẽ thì thầm với Tiêu Lê, vừa cố giữ nụ cười, vừa vẫy tay đáp lại những ánh mắt đầy kỳ vọng.
Cô thầm nghĩ, hành động này sao lại quen thuộc đến vậy.
Trì Tâm chợt nhận ra, cảnh tượng uy nghiêm này hệt như những thước phim tư liệu cô từng xem, nơi các lãnh đạo cấp cao xuất hiện giữa sự kính trọng của quần chúng.
"Thực ra, tôi định ngày mai mới thông báo tin này cho mọi người. Giờ báo sớm cũng không có gì đáng nói." Tiêu Lê nhún vai, để những người khác tiếp tục công việc của họ rồi quay sang hỏi Trì Tâm: “Cô định đi đâu? Đã chọn nơi ở chưa?" Trì Tâm lắc đầu: "Tôi chưa buồn ngủ, cứ đi dạo một vòng để tìm hiểu thêm đã.”
Tiêu Lê gật đầu, lặng lẽ đi theo cô, bước trên con đường mờ ảo trong làn sương sớm vẫn còn vương vấn.
Dù Trì Tâm muốn ở đâu, đối với anh, chỉ là chuyện một câu nói. Cô muốn quyết định khi nào cũng không muộn.
Ánh mắt anh vô thức lướt qua gương mặt nghiêng của cô, trong lòng khẽ dấy lên một cảm giác mơ hồ.
Cảm giác như giấc mơ lặp đi lặp lại trong những đêm dài đã hóa thành hiện thực. Cô hiện hữu chân thực, bước ra từ giấc mộng sâu thẳm, nhập vào thế giới thực tại.
Bao cuộc chiến sinh tử, bao nỗ lực không ngừng nghỉ, tất cả chỉ để có được khoảnh khắc này, anh có thể kiên định đứng trước cô, trao cho cô những gì cô khao khát.
Và anh đã làm được.
“Tiêu Lê." Trì Tâm gọi.
Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Lê quên hết thời gian và không gian, hệt như khi anh còn là một binh lính cấp thấp ở Căn cứ L. Anh lập tức đứng nghiêm, trả lời:
"Có mặt!"
"Câu hỏi ban nãy tôi hỏi anh, anh còn chưa trả lời." Trì Tâm nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"À, đúng rồi." Tiêu Lê hoàn hồn, đáp: "Lệnh giới nghiêm là để đảm bảo an toàn cho mọi người. Vì đôi khi, những hiểm họa chực chờ trong căn cứ không chỉ đến từ xác sống lang thang."
"Quản lý một căn cứ trong thời kỳ này chắc hẳn rất vất vả." Trì Tâm nói: "Anh có thể nắm giữ trọng trách này trong thời gian ngắn như vậy, quả thực phi thường."
Tiêu Lê đỏ mặt.
Anh tự nhéo mạnh vào đùi mình, thầm trách bản thân. Biết bao lần anh đã tự răn lòng phải giữ vững tâm thế, không để bản thân bộc lộ cảm xúc khi đứng trước Trì Tâm. Vậy mà dù đã từng đối mặt với Thủ lĩnh Xác sống, anh vẫn không thể giữ vững sự tỉnh táo trước cô. Cả tâm can lẫn diện mạo anh đều phản bội sự kiên định thường thấy.
"Không hẳn vậy." Anh nói: "Vì có mục tiêu trong lòng, nên phấn đấu không còn thấy mệt mỏi."
Khoảnh khắc chỉ có anh và Trì Tâm, niềm hạnh phúc được "biến giấc mơ thành hiện thực" khiến anh trở lại bản tính dịu dàng. Dù qua hai năm sống chết, vóc dáng và dung mạo anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng khi hạ giọng nói chuyện với Trì Tâm, vẫn mang chút vẻ non nớt thuở trước.
Điều đó đ.á.n.h thức trong Trì Tâm một vài mảnh ký ức đã ngủ vùi, khiến nét mặt cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Phải rồi, tôi còn muốn hỏi anh." Trì Tâm nhớ ra: “Cái người tên Liên Thiên Duệ rốt cuộc là kẻ thế nào? Làm sao mà một người như thế lại được anh tin tưởng và giao phó trọng trách?" Gương mặt Tiêu Lê thoáng vẻ khó xử: "Anh ta... tình hình của anh ta khá phức tạp. Anh ta từng có công trạng hiển hách với vị chỉ huy tiền nhiệm của tôi. Trước khi qua đời, vị ấy có nhờ tôi chăm lo cho anh ta. Vì vậy, với một số sai phạm nhỏ, tôi chỉ nhắm mắt làm ngơ."
"Ồ? Chặn người sống sót bên ngoài căn cứ, chưa xác định họ có nhiễm bệnh hay không mà đã thẳng tay đoạt mạng họ, chuyện này cũng là 'chuyện nhỏ' sao?"
Nếu lúc này Trì Tâm quay lại nhìn, cô sẽ thấy gương mặt Tiêu Lê hiện rõ sự bối rối tột độ, thậm chí như sắp bật khóc.
"Sau khi cô rời đi buổi sáng, tôi đã xử lý anh ta theo quân pháp, cách chức binh sĩ, giáng xuống cấp lính cơ sở." Giọng Tiêu Lê trầm xuống: "Với thói quen xa hoa của anh ta mấy năm qua, e rằng khó lòng thích nghi lâu dài trong môi trường mới."
"Khó lòng thích nghi lâu dài” theo nghĩa nào, Trì Tâm không hỏi thêm.
Hai người không định trước đích đến, họ cứ thế chậm rãi bước đi, trò chuyện phiếm. Tiêu Lê giới thiệu cho cô về các hạng mục hạ tầng xung quanh, còn Trì Tâm nhận ra rằng quy mô căn cứ này không chỉ lớn hơn nhiều so với Căn cứ L, mà còn được quy hoạch bài bản và hiệu quả hơn hẳn.
Mèo Dịch Truyện