Giáo sư Cảnh nhìn đến sững người, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
Khi hoàn thành bài quyền, Trì Tâm hạ tay, thu khí.
"Đại khái là như vậy." Cô nói: "Đừng nhìn động tác chậm mà xem thường. Thực ra hiệu quả rèn luyện mà nó mang lại lớn hơn nhiều so với một số môn thể thao có vẻ cường độ cao. Nếu chú kiên trì tập vài năm, chú sẽ có đủ sức để thử những môn thể thao chú muốn."
"Cô bé, tôi không phải kẻ không biết nhìn hàng." Giáo sư Cảnh bước lên một bước, vẻ mặt kích động: “Cái này... đây là bài tập cháu tự ngộ ra sao?”
"Tất nhiên là không!" Trì Tâm giật mình: “Đây là bài tập mà người lớn ở quê cháu thường dùng để rèn luyện, cháu chỉ học theo thôi."
Giáo sư Cảnh vừa định nói thêm thì tai nghe trong tai Trì Tâm vang lên tiếng bíp bíp. Ngay sau đó là giọng của Úc Tương vang lên trong đường dây riêng.
"Nữ thần, nữ thần, cô đang ở đâu?”
Trì Tâm xin lỗi Giáo sư Cảnh bằng một nụ cười rồi trả lời:
"Tôi ở viện nghiên cứu, có chuyện gì vậy?”
"Tôi biết mà, cô chắc chắn ở đó." Úc Tương nói: "Có người đến, hình như là hồi đáp lời kêu gọi của cô. Cô có muốn đến xem không?"
Đã bốn ngày kể từ khi Trì Tâm phát tín hiệu khẩn cấp. Tin tức này khiến cô thoáng sững lại.
"Sao vậy? Có chuyện gì rắc rối xảy ra à?" Giáo sư Cảnh hỏi.
"Chắc vậy." Trì Tâm nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của ông lão: "Viện trợ đã đến rồi."
Sự bất ngờ trên khuôn mặt Giáo sư Cảnh nhanh chóng chuyển thành biểu cảm hợp lý.
Không thể trách ông ngạc nhiên. Trước đây, khi căn cứ A gần như đến bước đường cùng, họ đã phát đi rất nhiều tín hiệu cầu cứu đến các căn cứ xung quanh nhưng nhận được rất ít hồi âm. Những căn cứ trả lời đều nói họ không thể tự bảo vệ mình, và khuyên căn cứ A tự xoay sở.
Trì Tâm cũng không kỳ vọng nhiều. Cô đã chuẩn bị tâm lý rằng lời kêu gọi của mình có thể không được đáp lại. Như cô từng nói với Tiêu Lê, dù có viện trợ hay không, cô vẫn sẽ cùng căn cứ này chiến đấu đến cùng.
Nhưng nếu viện trợ đã đến, tất nhiên càng tốt.
Mèo Dịch Truyện
Giáo sư Cảnh không cố níu kéo cô ở lại nói chuyện về thái cực nữa, ông cười khích lệ, giục cô nhanh đi.
Khi Trì Tâm chuẩn bị rời đi, ông bất ngờ lên tiếng: "Cô bé, không biết cháu có điều gì muốn nhắn nhủ đến cậu con trai ngốc của tôi không?"
"Hửm?" Trì Tâm khựng lại một chút: "Bảo anh ấy tiếp tục cố gắng."
"Cố gắng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Trì Tâm đi xa, Giáo sư Cảnh thu lại nụ cười, lầm bẩm:
"Đúng là phải cố gắng thêm. Ta rất thích cô bé này."
Ông lão khoanh tay sau lưng, quay vào viện nghiên cứu.
Trì Tâm không tìm được phương tiện di chuyển vào sáng sớm, bèn lấy ra một chiếc ván lướt phản trọng lực từ không gian riêng. Cô thả nó xuống đường, rồi lướt nhanh về phía cổng thành, để lại những vệt sáng năng lượng lấp lánh.
Dưới cổng thành, Úc Tương và Úc Thời Chiêu đang đứng chờ. Thấy dáng vẻ phong cách của Trì Tâm trên chiếc ván lướt phản trọng lực, Úc Tương huýt sáo dài:
"Màn xuất hiện của chị đúng là không làm mọi người thất vọng."
"Cút đi." Trì Tâm trừng mắt với anh ta, sau đó gật đầu chào Úc Thời Chiêu: "Anh cả Úc, Tiêu Lê đâu?"
"Anh ta là quân nhân, không muốn đối diện những cảnh thế này. Giờ đang cùng bố tôi sắp xếp phòng họp." Úc Thời Chiêu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng giọng điệu và thái độ đã khác trước rất nhiều. Đối với Trì Tâm, anh ta gần như tỏ ra kính trọng và ôn hòa. Điều này khiến Nghiêm Uy đứng bên cạnh không khỏi nhìn anh ta đầy kinh ngạc.
Trì Tâm liếc quanh, xác nhận không thấy bóng dáng Liên Thiên Duệ.
Khi các chiến sĩ trên tường thành ra hiệu, Úc Thời Chiêu lập tức điều chỉnh nét mặt, kéo tay Úc Tương lại, trầm giọng nói:
"Mở cửa."
Cánh cổng hợp kim dày nặng từ từ hé mở. Trì Tâm tò mò nhìn vào, không hề để ý những thành viên xung quanh âm thầm dịch chuyển đội hình. Cô cũng không nhận ra mình đã vô thức trở thành tâm điểm. Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, những người bên ngoài nhìn vào liền thấy một khung cảnh nổi bật: tất cả mọi người đều vây quanh Trì Tâm, tựa như các vệ tinh vây quanh một hành tinh chủ đạo.
"Vị này hẳn là cô Trì Tâm, cô Trì."
Người đàn ông được bao quanh ở trung tâm là một người đàn ông trung niên với vóc dáng đẫy đà, nhưng không hề toát ra vẻ gian xảo. Nụ cười hiền hòa của ông ta tựa như vị Phật Di Lặc an lành.
Ông chủ động tiến lên, đưa tay ra trước Trì Tâm:
"Chào cô Trì, tôi là Phàn Phú, người đứng đầu căn cứ B." Chỉ khi đó, Trì Tâm mới nhận ra mình đã bị đẩy vào vị trí trung tâm.
Trước ánh mắt khích lệ của Úc Thời Chiêu và Úc Tương, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tay ra bắt:
"Chào ông, ông Phàn."
"Được, được." Phàn Phú vừa gật đầu với Úc Thời Chiêu ở phía sau, vừa nhìn quanh với vẻ như đang tìm kiếm ai đó.
"À... không biết Dung Phượng tại sao lại không có mặt ở đây?"