Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 573



 

"Dung Phượng?" Úc Thời Chiêu tỏ vẻ khó hiểu.

 

Trì Tâm và Úc Tương nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều thoáng vẻ kinh ngạc.

 

"Là ông chủ Dung ấy, chính là Dung Phượng." Phàn Phú giơ cánh tay ngắn mập mạp, phác họa dáng hình một người cao gầy trong không trung: "Cậu ấy nhờ tôi vận chuyển số hàng này đến đây, nhưng sao bản thân vẫn chưa xuất hiện nhỉ?"

 

"Là Dung Phượng đã nhờ ông vận chuyển số hàng này sao?”

 

Một linh cảm mơ hồ lóe lên trong đầu Trì Tâm. Cô nhìn "ông Phật Di Lặc" trước mặt gật đầu, đồng thời lấy một chiếc khăn vải sạch sẽ lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi quay người ra hiệu cho thuộc hạ mở khoang chứa hàng chuyên dụng phía sau xe.

 

Khi nhìn thấy cả một khối lượng khí tài quân sự khổng lồ chất đầy xe, biến nó thành một pháo đài vũ khí di động thực thụ, Trì Tâm xác nhận suy đoán trong lòng mình.

 

"Phượng..." Cô khẽ lẩm bẩm.

 

Mèo Dịch Truyện

"Thật lợi hại, Dung Phượng thực sự là một điển hình, tuy chưa đích thân tới nhưng tâm ý đã gửi gắm trước."

 

Úc Tương vỗ mạnh vào lưng anh trai, đ.á.n.h thức anh ta khỏi cơn ngạc nhiên. Anh ta cười tinh quái, tiến lên giả vờ muốn chạm vào khí tài. Động tác mới chớm thực hiện đã khựng lại, như vừa nhớ ra điều gì đó, liền quay sang nhìn Phàn Phú: "À... xin lỗi ông Phàn, cái này có thể chạm vào không?”

 

Trì Tâm ở bên cạnh đã quá quen với cách hành xử của Úc Tương, lập tức nghiêm mặt giả vờ trách mắng: "Úc Tương, đây là tài sản chiến lược của căn cứ B, không được tùy tiện chạm vào."

 

Úc Thời Chiêu cũng hiểu ý, vội vàng nói với Phàn Phú: "Thật xin lỗi ông Phàn, đây là em trai út của tôi, từ nhỏ đã được nuông chiều nên thiếu sự rèn giũa quy củ, hành động có phần bất nhã, kính mong ông Phàn lượng thứ."

 

Bị cả hai người mắng, Úc Tương nhún vai, rút tay lại: "Không chạm thì không chạm.”

 

Phàn Phú tươi cười, nhanh chóng xua tay: "Hai vị khách sáo quá rồi. Số khí tài này do Dung Phượng ủy thác tôi vận chuyển, vậy thì nó đã thuộc về căn cứ A. Như cậu ấy đã nói, nhân loại chúng ta đang nắm giữ một tia hy vọng... "

 

Ánh mắt ông lướt nhanh qua Trì Tâm: "... nếu có thể đóng góp chút sức lực cho trận chiến cuối cùng, đó sẽ là vinh dự của tôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Tâm lập tức hiểu ra, đây chính là chiến lược "kết nối liên minh bằng nguồn lực" của Dung Phượng. Anh ta chắc chắn đã đi khắp các khu vực, vận động các căn cứ khác. Và Phàn Phú của căn cứ B là "đối tác chiến lược" đầu tiên mà anh ta đã thuyết phục thành công.

 

Úc Thời Chiêu cũng hiểu, ánh mắt lộ vẻ xúc động, siết chặt lấy tay Phàn Phú, biểu lộ sự cảm kích chân thành: "Thật lòng cảm ơn ông."

 

Phàn Phú cười lắc đầu. Úc Thời Chiêu quay lại, kính cẩn nhìn Trì Tâm: "Cô Trì, ông Phàn đã phải trải qua một hành trình dài đầy vất vả. Hay để tôi sắp xếp nơi nghỉ ngơi trước cho ông?"

 

"Không cần đâu." Phàn Phú xua tay: "Cứ dẫn chúng tôi đến khu vực chứa hàng trước. Tôi đoán mọi người còn nhiều vấn đề cần thảo luận gấp, vậy chúng ta hãy đi thẳng vào trọng tâm."

 

Úc Thời Chiêu không tự quyết mà nhìn sang Trì Tâm, rõ ràng đang chờ chỉ thị.

 

Thái độ đó của Úc Thời Chiêu khiến đôi mắt Phàn Phú thoáng hiện một tia suy tư. "Cứ làm theo lời ông Phàn đi." Trì Tâm lên tiếng: "Úc Thời Chiêu và Thiếu tướng Tiêu đã chờ sẵn trong phòng họp. Anh Úc Thời Chiêu, làm phiền anh dẫn ông Phàn đến đó trước."

 

"Không thành vấn đề." Phàn Phú cười đáp.

 

Hai người lên xe trước. Trì Tâm thở phào một hơi.

 

"Sao nào? Trở thành người đứng đầu một căn cứ có vẻ khá thú vị đấy chứ?" Úc Tương trêu.

 

"Cái trọng trách này, tôi xin nhường lại cho anh." Trì Tâm nhếch môi.

 

"Thôi thôi, tôi xin miễn." Úc Tương xua tay liên tục: "Tôi chỉ muốn làm một chiến binh tự do, đồng hành cùng mọi người. Quản lý một căn cứ? Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ đau đầu rồi."

 

"Anh tưởng tôi không thế chắc? May mắn là Úc Thời Chiêu không ép tôi phải tự mình quyết định mọi thứ. Nếu không, có lẽ tôi đã lén lút "bỏ trốn" khỏi căn cứ từ lâu rồi." Trì Tâm cười, rồi nghiêm túc nhìn Úc Tương: "Tôi đã nhiều lần nói với Úc Thời Chiêu rằng không cần phải đối xử với tôi quá đặc biệt... Anh không thấy phiền lòng chứ?"

 

"Phiền gì chứ, trời ơi, thật ra tôi còn cảm ơn trời đất vì anh tôi là người hiểu chuyện, không làm ra vẻ trước mặt cô." Úc Tương nói: "Cô đừng nghĩ nhiều làm gì."

 

Trì Tâm gãi má, không nói thêm gì nữa, cùng Úc Tương lên một chiếc xe khác, kiên quyết tự lái xe đưa cô tới tòa nhà hành chính.