Nhắc mới nhớ, vài ngày trước Thiếu tướng Tiêu từng muốn sắp xếp cho cô một trợ lý riêng, còn nói không giới hạn nam nữ. Nghĩ tới cảnh đi đâu cũng có người lạ theo sát từng bước, cô sợ đến mức từ chối ngay lập tức.
Khi bước vào phòng họp, Trì Tâm tự nhiên ngồi vào vị trí chủ tọa được dành riêng cho mình. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cô. Cô bình tĩnh cất lời, chào hỏi vị khách: "Ông Phàn, chuyến hành trình của ông có thuận lợi không?"
"Cảm ơn sự quan tâm của cô Trì. Vừa rồi ông Úc cũng đã rất lo lắng cho chuyến đi của tôi." Phàn Phú mỉm cười đáp: "Trên đường có gặp vài nhóm thây ma rải rác, nhưng không đáng ngại."
"Vậy thì tốt." Trì Tâm gật đầu: "Hiện tại, sau khi mất đi Vua Thây Ma, Raphael tạm thời chưa có cách khống chế chúng. Có thể tình hình sẽ tạm lắng xuống, nhưng một khi hắn tìm được phương pháp mới, mọi chuyện sẽ trở nên khó lường."
"Cô Trì nói rất đúng. Tinh thần chiến đấu của mọi người khiến tôi rất xúc động, nhưng những hiểm nguy suốt chặng đường vẫn khiến người ta lo lắng." Ông Úc thở dài.
"Mọi người đều tự nguyện đến đây, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng là rủi ro cá nhân, cô Trì và các vị không cần bận tâm." Phàn Phú nói: "Tôi cũng hiểu rằng sau thời gian dài chiến đấu độc lập, kho vũ khí của Căn cứ A chắc hẳn đã sắp cạn kiệt. Nhưng đừng lo, nguồn tiếp tế của ông chủ Dung không chỉ có mình tôi đâu."
"Ông chủ Dung... ông chủ Dung." Úc Thời Chiêu lẩm bẩm: "Từ nãy giờ nghe ông Phàn nhắc tới người này. Liệu có phải là người tôi biết không?"
"Nếu cậu đang nói đến người đã thống nhất cả Hậu Nghệ và gia tộc Lâm, thì chắc chắn là đúng rồi." Phàn Phú nháy mắt: "Tôi nghĩ, không thể có ai khác xứng đáng đứng ngang hàng với cậu ấy nữa."
"Quả nhiên là anh ta." Tiêu Lê khẽ nói.
"Thiếu tướng Tiêu quen biết người này sao?" Úc Thời Chiêu quay sang hỏi.
Tiêu Lê nhìn Trì Tâm, bình tĩnh đáp: "Tôi và Dung Phượng không thân thiết, nhưng giữa anh ta và cô Trì, e rằng là một mối quan hệ vô cùng gần gũi."
"Không phải chỉ đơn giản là thân thiết đâu." Úc Tương thêm mắm dặm muối, chen ngang: "Tiểu Phượng là một trong những hiệp sĩ trung thành nhất của chị Trì đấy. Tôi không hề phóng đại, không tin đợi anh ta đến, tự các anh hỏi là biết."
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Trì Tâm. Cô giả vờ bình thản, nhấc tách trà trước mặt lên uống một ngụm, che đi sự nóng bừng thoáng hiện trên gương mặt. Úc Tương đúng là không biết giữ kẽ lời nói! Toàn nói những điều không nên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mèo Dịch Truyện
Cô cảm thấy ngượng ngùng, nhưng những người khác lại hiện rõ vẻ kính phục.
"Tôi biết cô Trì trong thời kỳ mạt thế đã xây dựng được những mối quan hệ nhất định, nhưng không ngờ ngay cả một nhân vật tầm cỡ như vậy cũng..." Úc Thời Chiêu, vốn không giữ được sự điềm tĩnh như bố mình, nói với giọng run run. Anh ta hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh: "Tuyệt vời, thực sự là tuyệt vời."
Anh ta lặp lại hai lần, đủ để thấy sự phấn khích tột độ của mình.
Phàn Phú cũng ánh lên một tia hiểu rõ chợt lóe lên, nhưng không nói thêm, như muốn để yên cho Trì Tâm thoát khỏi tình huống khó xử.
Ông ta nhìn quanh rồi thu lại nụ cười: "Nhắc mới nhớ, hiện tại chỉ có mình tôi đến thôi sao?"
"Đúng vậy." Ông Úc trả lời: "Ý ông là vẫn còn những người khác nữa à?"
Phàn Phú nhíu mày: "Tôi không chắc chắn... Nhưng trên đường đi, tôi thực sự thấy dấu vết của một trại dừng chân khác. Nhìn quy mô, có vẻ không nhỏ, hướng đi cũng nhắm về phía này. Không giống những nhóm người sống sót đang hoảng loạn tháo chạy."
Những lời này khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng càng trở nên nặng nề.
"Hiện tại đúng là chỉ có ông Phàn tới." Úc Thời Chiêu lên tiếng: "Nếu còn nhóm khác, có thể họ đã bị bỏ lại phía sau và chưa đến được đây?"
Phàn Phú trầm tư không đáp. Tiêu Lê hỏi: "Ông Phàn, các ông đã đi theo tuyến đường nào?"
"Chúng tôi đi theo tuyến đường phía đông qua khu rừng." Phàn Phú đáp: "Nhóm tôi không có ai có dị năng, nên phải chọn con đường gần nhất. May mắn là không gặp vấn đề gì lớn."
"Nếu là đường đó, đúng là đi thẳng tới đây là gần nhất. Nếu họ chuyển hướng, thì chỉ là hành động bất đắc dĩ." Úc Thời Chiêu cau mày: "Vậy có thể nhóm kia đã gặp nguy hiểm rồi."