Anh ta lặng lẽ nằm đó, sự sống duy nhất được chứng minh bởi những đường sóng điện tử nhấp nhô trên màn hình thiết bị giám sát.
Cổ họng Trì Tâm nghẹn lại.
"Tôi có thể chạm vào anh ta không?" Cô quay đầu hỏi qua hệ thống truyền âm nội bộ.
"Được." Cảnh Tu Bạch trả lời.
Cô ngồi xuống mép giường, qua lớp găng tay bảo hộ dày cộp, nhẹ nhàng siết lấy bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo của Lâu Thần.
Cổ tay anh ta mảnh khảnh đến lạ, cảm giác bất thường ấy khiến cô thoáng sững sờ. "Làn da anh ta, vì một lý do bất thường nào đó, không thể lưu lại bất kỳ tổn thương nào." Cảnh Tu Bạch giải thích qua hệ thống loa nội bộ: "Ngay cả việc lấy m.á.u cũng bất khả thi. Kim tiêm xuyên vào như rơi vào hư không, không hút ra được gì, mà cũng không để lại dấu vết nào khi rút ra.”
Điều này giải thích tại sao, đến giờ, ngay cả những người như Giáo sư Cảnh cùng các chuyên gia, vẫn chưa thể tìm ra phương thức trị liệu hiệu quả.
Ánh mắt Trì Tâm trầm xuống, nhìn gương mặt xanh xao của Lâu Thần, khẽ thở dài: "Lâu Thần, rốt cuộc anh đang che giấu điều gì?"
Sau khi cô dứt lời, những người đang chăm chú quan sát từ bên ngoài đột nhiên đồng loạt đứng thẳng dậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bàn tay mà Trì Tâm đang nắm khẽ động đậy, rồi đôi mắt của Lâu Thần từ từ hé mở một khe nhỏ.
"Lâu Thần?"
Sự ngạc nhiên và vui sướng lẫn lộn trong giọng nói của Trì Tâm. Cô vừa gọi tên anh, vừa cúi sát hơn.
Dưới tiếng gọi của cô, ánh mắt Lâu Thần khẽ run rẩy. Trên màn hình giám sát y tế bên cạnh, chỉ số hoạt động não bộ của anh ta bất ngờ tăng vọt. "Anh ấy có phản ứng rồi!"
Giọng Sairo đầy phấn khích. Cô ấy nắm chặt lấy Albert, định quay người để mặc đồ bảo hộ thì bị Cảnh Tu Bạch ngăn lại.
"Đợi đã." Anh chăm chú nhìn hai người trong phòng bệnh: "Đừng làm phiền họ lúc này."
"Lâu Thần, anh tỉnh chưa? Có nghe được tôi nói không?” Giọng Trì Tâm run lên vì xúc động. Cô cúi sát hơn, không bỏ qua bất kỳ hơi thở nào của anh: "Lâu Thần, tôi ở đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi môi Lâu Thần khẽ động đậy, Trì Tâm gần như muốn tháo bỏ bộ đồ bảo hộ ra, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cô lại. Cô nghiêng tai, gần như dán vào môi anh để nghe rõ hơn.
“Trì... Tâm... Trì... Tâm..."
Cô đã nghe thấy.
Lâu Thần đã đáp lại, anh đang gọi tên cô, từng tiếng một, lặp đi lặp lại.
"Tôi ở đây." Cô khẽ đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Nghị lực của anh vô cùng kiên cường, Lâu Thần. Trong thế giới tinh thần, anh là bất khả chiến bại. Cố gắng thêm chút nữa, anh nhất định sẽ tỉnh lại."
“Trì... Tâm..."
Lâu Thần vẫn chỉ gọi tên cô, ánh mắt anh m.ô.n.g lung, dường như đang vật lộn trong một vực thẳm vô định của bóng tối. Dường như điều duy nhất giữ anh không bị nuốt chửng bởi màn đêm ấy là hình bóng cô. Anh lặp đi lặp lại cái tên ấy, như thể đó là ngọn hải đăng dẫn lối cho mình.
Trì Tâm siết c.h.ặ.t t.a.y anh:
"Anh nghe thấy tôi nói chứ? Tôi đang ở đây. Anh đã làm rất tốt rồi. Cố thêm lần cuối cùng, chỉ một lần nữa thôi."
Mèo Dịch Truyện
Nhưng dưới ánh mắt đầy hy vọng của cô và những người bên ngoài, Lâu Thần vẫn không thể mở mắt hoàn toàn.
Sau khi gọi tên cô vài lần, anh như kiệt sức. Đôi mắt vừa hé mở lại khép lại, và trên màn hình giám sát, các chỉ số dần trở lại trạng thái tĩnh lặng.
Hy vọng trong mắt Trì Tâm cũng dần vụt tắt.
Cô nhìn anh vài giây, chắc chắn rằng anh sẽ không có thêm phản ứng nào nữa, rồi quay lưng bước vào khoang khử trùng chuyên dụng.
Sau các bước khử trùng nghiêm ngặt, cô tháo bộ đồ bảo hộ, đứng trước nhóm người đang chờ đợi:
"Các người đã thấy rồi đấy." Cô nói: "Tôi không thể đ.á.n.h thức ý thức của anh ấy. Chúng ta cần tìm cách khác."
"Cháu làm được đến mức này đã vượt xa dự đoán của chúng ta rồi." Giáo sư Cảnh nhẹ giọng an ủi: "Chúng ta đã mất rất nhiều ngày mới khiến hoạt động não của cậu ấy có chút d.a.o động. Cháu chỉ đến một lần đã khiến cậu ấy cử động." "Nhưng không thể khiến anh ấy tỉnh lại hoàn toàn." Trì Tâm nói, giọng thấp dần.