Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 586



 

"Chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu." Cảnh Tu Bạch nói, trong mắt thoáng qua chút lo lắng: "Nhưng hiện tại, thời gian là tài nguyên quý giá nhất. Nếu không thể có tiến triển, chúng ta buộc phải cân nhắc..."

 

Trì Tâm đứng bên ngoài phòng bệnh, tay chạm lên lớp kính cường lực, khẽ vuốt qua đường nét khuôn mặt của Lâu Thần. Cô im lặng trước lời nói chưa dứt của Cảnh Tu Bạch.

 

Thấy vậy, những người khác cũng không nói thêm. Chỉ có Giáo sư Cảnh thở dài, giọng nói trở nên nghiêm nghị:

 

"Cháu gái à, trên con đường tiến tới, không thể không có sự hy sinh. Nếu buộc phải đi đến bước cuối cùng, chúng ta sẽ sử dụng các biện pháp đặc biệt. Nếu người nằm trong đó là Tu Bạch, hay thậm chí là tôi, tôi cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy."

 

"Anh ấy sẽ làm được." Trì Tâm ngẩng lên, ánh mắt sáng rực: "Nếu anh ấy không thể, tôi sẽ tìm người giúp anh ấy."

 

"Tìm người giúp cậu ấy?" Giáo sư Cảnh ngạc nhiên.

 

Cảnh Tu Bạch cũng ngẩn ra:

 

"Ý cô là... ?"

 

Trì Tâm khẽ gật đầu:

 

"Tôi muốn liên lạc với các căn cứ khác. Cách nhanh nhất để truyền thông tin là gì?” Cảnh Tu Bạch giải thích rằng các căn cứ có các kênh liên lạc riêng, và cô chỉ cần tìm Úc Thời Chiêu để thực hiện việc này.

 

Cô từ chối đề nghị đi cùng của anh:

 

"Nơi này cần anh hơn."

 

Cảnh Tu Bạch im lặng vài giây, cuối cùng gật đầu đồng ý.

 

Nhìn anh cúi thấp mắt, làn da tái nhợt như tuyết dưới ánh sáng hắt xuống, trông anh có vẻ mong manh khác thường.

 

Trong một khoảnh khắc chợt bùng lên, Trì Tâm đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của anh.

 

Cảnh Tu Bạch khẽ giật mình.

 

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của anh, Trì Tâm cố gắng xua đi cảm giác bối rối xen lẫn sự trêu chọc như thể cô vừa chọc ghẹo một thiếu niên, nhìn thẳng vào mắt anh:

 

"Anh đã vất vả rồi. Cố thêm chút nữa, được không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh Tu Bạch nhìn cô, ánh sáng trong mắt dần tụ lại.

 

"Được." Anh đáp.

 

Trì Tâm nhìn Lâu Thần lần cuối, rồi quay lưng rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Cảnh Tu Bạch đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng lưng cô, đến khi bị bố mình vỗ vai một cái:

 

"Con đang gánh vác quá nhiều." Giáo sư Cảnh khẽ nói, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô: "Không phải con đã hứa sẽ kiên trì sao?” Khi Trì Tâm quay lại tòa nhà chính, cô bắt gặp Úc Tương đang hoàn tất báo cáo. Vừa thoáng thấy chiếc ván lướt công nghệ của cô, mắt Úc Tương sáng rực, định cất lời thì đã bị cô túm tay, kéo thẳng vào khoang thang máy.

 

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô, Úc Tương cũng không dám nói gì, lẳng lặng theo sau, còn ân cần nhấn nút mở cửa thang máy cho cô.

 

Lúc này, vòm trời đã rạng sáng hoàn toàn. Ánh bình minh x.é to.ạc màn đêm đen đặc, nhuộm vàng mặt đất khô cằn một lần nữa, hệt như ngọn lửa hy vọng bùng cháy dữ dội.

 

Trì Tâm dừng lại trước một ô cửa sổ lớn, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời hồi lâu.

 

Úc Tương liếc nhìn trời rồi nhìn cô, rụt rè lay nhẹ cánh tay cô: “Chị Trì, chúng ta không vội đi nữa sao?”

 

"Thế giới này quả thực rất đẹp." Trì Tâm đột nhiên mỉm cười, ánh mắt xa xăm: "Tôi muốn nhìn thấy nó khi mọi thứ trở lại bình thường.”

 

Mèo Dịch Truyện

Úc Tương hoàn toàn không hiểu.

 

Trì Tâm không giải thích thêm. Cô quay lại phòng họp. Quả nhiên, mọi người vẫn chưa tan họp. Thấy cô trở về, tất cả đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị hỏi tình hình.

 

"Lâu Thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, Giáo sư Cảnh và các chuyên gia cũng đành bó tay. Tôi đã nghĩ ra một hướng đi khác." Trì Tâm nói thẳng với Úc Thời Chiêu: "Anh Úc, tôi cần một kênh liên lạc với các căn cứ khác, không phải là thông báo một chiều mà là giao tiếp hai chiều, có thể nhận được phản hồi trực tiếp."

 

Úc Thời Chiêu không chút chần chừ: "Tôi đã rõ. Vậy thì, mọi người hãy nghỉ ngơi trước, để tôi cùng cô Trì giải quyết vấn đề này."

 

Tất cả đều tỏ ý đồng tình. Trì Tâm và Úc Thời Chiêu rời đi, Úc Tương tò mò bám theo. Ba người tiến vào một văn phòng chuyên dụng.

 

Sau khi kích hoạt thiết bị truyền tin tầm xa, Trì Tâm nghiêm giọng: "Ông Hoà, đã lâu không gặp." ...

 

Cuộc gọi kéo dài khá lâu. Úc Thời Chiêu và Úc Tương kiên nhẫn ngồi chờ, ánh mắt không rời Trì Tâm. Họ chăm chú nhìn cô thuyết phục một người đàn ông nắm giữ sức mạnh to lớn nhưng lại chọn ẩn mình khỏi thế sự.

 

"Không phải ông muốn nghiên cứu vắc-xin thành công để chữa trị cho vợ sao? Bây giờ Lâu Thần đang nằm đây, chỉ cần anh ấy tỉnh lại, công trình nghiên cứu đã thành công được một nửa rồi. Lúc này ông lại nói không thể đến?"