Thì ra Cảnh Tu Bạch đã sớm nhận ra điều bất thường từ không trung.
Anh lập tức quyết định đưa Trì Tâm trở về khu vực mặt đất an toàn hơn.
Tuy nhiên, ngay khi vừa hạ xuống, các vi hạt đã xâm nhập vào cơ thể cô bắt đầu kích hoạt hiệu ứng.
Trì Tâm quỳ gối trên lớp băng.
Trong đầu cô như phát ra hồi chuông cảnh báo chói tai, ý thức cô đang huy động toàn bộ năng lực để chống lại yếu tố xâm nhập.
Mèo Dịch Truyện
Một cơn đau dữ dội lan tỏa từ sâu trong cơ thể, đủ sức nghiền nát tinh thần của bất kỳ người bình thường nào. Dù vậy, ý thức của cô vẫn kiên cường tỉnh táo.
Nhưng ở tầm nhìn ngoại biên, một màn sương trắng đang chậm rãi lan rộng, từng chút một xâm lấn vào trung tâm tri giác của cô.
Đồng thời, các giác quan của cô cũng bắt đầu phai nhạt.
Khi màn sương trắng bao phủ hoàn toàn, mọi thứ trước mắt cô chìm vào một không gian trắng xóa, mọi âm thanh bên tai cũng tan biến.
Tiếng gào thét xé lòng của Cảnh Tu Bạch bỗng chốc lặng câm.
Trì Tâm chớp mắt.
Cô không cảm nhận được mình đang rơi xuống, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình. Ngoại trừ ý thức, cô không thể nhận thức được cơ thể vật lý của mình.
Cô như hóa thành một thực thể phi vật chất, như sương, như gió, như không khí, trôi nổi vô định trong không gian hư vô này.
Đây là đâu? Những lời mơ hồ của Rafael rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cô... còn có thể quay lại không?
Giữa lúc đang bối rối, một giọng nói trầm ấm vang lên, tràn ngập khắp không gian bao la:
"Con gái."
Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng, khiến Trì Tâm khựng lại. Sự quen thuộc và ấm áp từ tận đáy tim khiến cô không thể kiềm chế được. "Ông... là ai?"
Tiếng nói của Trì Tâm vang lên, dù cô không hề cảm nhận được sự chuyển động của môi mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói kia im bặt một thoáng, rồi đáp:
"Đến thế giới này một thời gian dài như vậy, ngay cả giọng nói của bố mà con cũng quên rồi sao?"
Trì Tâm sững sờ, rồi một niềm vui sướng và kinh ngạc khó tin bỗng bùng nổ trong lòng cô.
"Bố... ?" Cô khẽ thì thầm.
Ngay khi cô thốt lên tiếng gọi "bố", lập tức, cô cảm nhận được sự hiện hữu của cơ thể mình.
Đồng thời, trọng lực đột ngột kéo cô xuống dưới. Trì Tâm giật mình, nhanh chóng điều chỉnh tư thế. Trong không gian hoàn toàn vô định, cô vòng tay ôm đầu, thu mình lại, tạo thành tư thế phòng thủ tốt nhất.
Nhưng cô không bị ngã xuống đất, mà rơi vào một nơi mềm mại, trắng thuần khiết, tựa như một khối vật chất dạng mây, nhẹ nhàng nâng đỡ cơ thể cô.
Một bàn tay lớn, mạnh mẽ vươn ra phía cô.
Trì Tâm ngơ ngác, gần như không dám tin vào mắt mình.
Cô ngước lên, ánh mắt dõi theo bàn tay ấy. Trong không gian trắng vô tận, gương mặt thân thuộc và vẻ thanh nhã của bố cô là màu sắc duy nhất tồn tại. Thấy cô vẫn còn ngẩn ngơ ngồi đó, ông không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, cử chỉ dịu dàng như thể đang giúp một đứa trẻ phủi bụi trên đầu gối sau một cú ngã.
Hai mắt Trì Tâm không rời khỏi khuôn mặt bố mình.
Bố cô vẫn y hệt như lúc cô rời khỏi thế giới gốc của mình: một bộ vest đen lịch lãm, mái tóc bạc được chải gọn gàng ra sau, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại sáng ngời đầy trí tuệ. Dáng vẻ của ông dường như vượt ngoài mọi khái niệm tuổi tác, toát ra một khí chất phi phàm.
"Bố... Bố?" Cô gọi một tiếng thân mật hơn.
Người chiến binh từng băng qua biết bao hiểm nguy, kinh qua vô vàn trận chiến sinh tử, lúc này đôi mắt lại bỗng chốc đỏ hoe, ngân ngấn nước.
"Bố."
"Đứa con ngoan của bố." Ông nhìn cô thật sâu, nghe tiếng gọi ấy, những nếp nhăn trên gương mặt ông dường như hằn sâu hơn, ánh mắt ông ánh lên chút áy náy khó che giấu.
"Bố, sao bố lại ở đây?" Trì Tâm hít sâu, giọng nói không tự giác trở nên mềm mại: "Con... không phải đang mơ chứ?”
Dù cố gắng giữ bình tĩnh, đôi tay cô vẫn khẽ run khi nhìn kỹ.
"Đây không phải mơ đâu, Tâm Tâm." Bố cô trầm giọng nói: "Hiện giờ cơ thể con vẫn đang ở chiến trường tại căn cứ A, nhưng ý thức của con đã được bố chiết xuất và đưa đến đây."