Ông vốn nghĩ Trì Tâm sẽ lập tức hoang mang, truy vấn về những gì đang diễn ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là đứa bé bám lấy ông, bất cứ điều gì có thể có câu trả lời từ bố, cô đều muốn hỏi tất.
Nhưng lần này, ông nhìn thấy rõ ràng, đứa con gái mà ông vẫn cưng chiều từ tấm bé không còn vẻ yếu đuối hay dựa dẫm.
Thay vào đó, đôi mắt cô nheo lại, ánh lên một vẻ cảnh giác sâu sắc.
Ông lặng lẽ quan sát khi Trì Tâm bước lùi lại một bước, ánh mắt nhìn ông giờ đây đã mất đi vẻ ngây thơ thường thấy, thay vào đó là sự sắc lạnh tựa lưỡi d.a.o vừa rời khỏi vỏ, sáng rõ và quyết đoán.
Mèo Dịch Truyện
"Đây là kế hoạch mới của anh sao, Rafael?" Trì Tâm cất giọng lạnh lẽo, không chút ấm áp. "Nếu anh thích nơi này làm nơi chôn thây của mình, tôi rất sẵn lòng hoàn thành điều đó." Vừa dứt lời, ánh mắt cô lóe lên tia cảm xúc thoáng qua, nhưng ngay sau đó trở lại vẻ lãnh đạm như băng.
Bố cô khẽ mở miệng, trong mắt là một sự phức tạp khó tả. Cuối cùng, ông thở dài: "Tâm Tâm, đây không phải thực tại. Không gian dị năng của con không thể triệu hồi được ở đây, đừng cố thử nữa."
Vẻ mặt Trì Tâm không hề thay đổi: "Vậy thì tôi cũng phải nể phục anh. Dám đấu tay đôi với tôi chỉ bằng thể chất thuần túy sao?"
Bố cô không kìm nén được, khẽ vung tay lên. Lập tức, xung quanh xuất hiện những khối cầu năng lượng trong suốt, bên trong từng khối cầu là những dòng ký ức quen thuộc.
Cô bé Trì Tâm vừa tập đi, chập chững lao vào vòng tay của bố.
Trì Tâm tuổi thiếu niên, mái tóc đuôi ngựa gọn gàng, ngồi trước cây đàn piano, học bài hát cùng mẹ, chiếc cổ cao thanh thoát như thiên nga.
Cô gái tuổi đôi mươi, rạng rỡ vẫy tay chào bố mẹ khi chuẩn bị lên phi cơ đến trường đại học.
Từng cảnh, từng cảnh, đều là những ký ức quý giá mà Trì Tâm giữ kín trong lòng, chưa từng muốn sẻ chia với bất kỳ ai.
Mũi cô khẽ giật giật, đôi mắt chăm chú vào những khối cầu như muốn xuyên thủng, làm chúng vỡ tan.
"Bố thật sự là bố của con." Ông khẽ lên tiếng, giọng trầm tư: "Lý do bố xuất hiện ở đây là vì thời điểm đã chín muồi... Tâm Tâm, bố xin lỗi vì đã đẩy con vào vòng xoáy vận mệnh này mà không hỏi ý con. Nhưng con là con gái của bố, bố đành phải làm vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cơ thể Trì Tâm cứng lại, không sao thốt nên lời.
Ông ngừng lại chốc lát, rồi tiếp lời: "Bố từng nghĩ, chỉ cần bố còn ở đây, tai họa sẽ không chạm đến con. Nhưng bố đã sai. Tài năng của con vượt xa những gì bố tưởng tượng. Dù bố đã dốc cạn tâm lực che giấu con, nhưng những kẻ đó vẫn phát hiện ra. Bố buộc phải..."
"Lần đầu tiên con truyền dịch, con đã khóc không chịu tiêm, bố đã dỗ con bằng cách nào?" Trì Tâm bất ngờ ngắt lời ông.
Bố cô thoáng sững sờ: "Bằng một lọn tóc của bố."
Cô nhắm mắt, cả người run rẩy khẽ khàng. Vài giây sau, cô mở mắt ra. Ánh nhìn dành cho ông giờ đã không còn vẻ phòng bị.
"Vậy, bố thực sự là bố của con, đúng không?”
"Tâm Tâm..." Đôi mắt ông rơm rớm đỏ, sự xác nhận của cô gần như khiến ông suýt vỡ òa.
Trì Tâm bước đi vài vòng, lảng tránh ánh mắt ông. Đợi đến khi chắc chắn giọng nói đã ổn định, cô ngẩng lên: "Bố nói tiếp đi. Con có rất nhiều thắc mắc."
Ông nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đầy thương yêu xen lẫn áy náy: "Tâm Tâm, con đã trưởng thành rồi."
"Hiện tại không phải lúc để hồi tưởng, tình thế chiến trường đang nguy hiểm khôn lường." Trì Tâm nắm lấy tay ông, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ông: "Thế giới đó, những con người đó, họ thực sự tồn tại, không phải chỉ là một cuốn phim tưởng tượng mà con đã trải qua, đúng không?" Dưới vẻ lo lắng thoáng qua của cô, ông khẽ gật đầu.
Trì Tâm như vừa trút được tảng đá đè nặng tâm can, thở phào một hơi dài.
"Thế giới này, cũng giống như thế giới của chúng ta, hoàn toàn chân thực." Ông nói: "Bố biết con đang lo lắng. Để bố vắn tắt tình hình cho con rõ chuyện gì đã xảy ra."
Thì ra, bố cô là một thực thể thuộc tộc Hộ Thế, những người bảo vệ các thế giới. Đây là một chủng tộc hiếm hoi, ngoài ông ra chỉ còn lại một người nữa. Cả hai chịu trách nhiệm giữ gìn sự cân bằng vi mô và vĩ mô của hằng hà sa số thế giới, trong đó có thế giới hậu tận thế này.