Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 662



 

Biết tin họ trở về, Úc Tương và Tiêu Lê đã chờ sẵn ở cổng. Từ xa, cánh cổng được mở ra ngay lập tức, đón chiếc xe của họ vào trong.

 

Lời hứa của Úc Tương trước đó quả không sai: Sẽ không để Trì Tâm bị chặn lại bên ngoài nữa.

 

Gặp lại những người bạn cũ, Trì Tâm nở một nụ cười:

 

"Anh cả Úc thế nào rồi?"

 

"Anh tôi ấy à?" Úc Tương xị mặt: "Anh ấy chẳng sao cả, còn lợi dụng cái cớ bị thương để đổ hết công việc của căn cứ lên đầu tôi với Tiêu Lê... Cô xem này, tôi gầy rộc đi rồi đây!"

 

Anh ta dí sát mặt vào Trì Tâm, quay trái quay phải để cô nhìn kỹ.

 

Trì Tâm bật cười, đẩy nhẹ anh ta ra: "Ừ, đúng là có gầy đi chút. Ăn thêm thịt đi. Được rồi, để Tiểu Bạch đưa Lâu Thần đến chỗ giáo sư Cảnh trước."

 

Chuyện tìm thấy Lâu Thần vốn đã được Cảnh Tu Bạch báo về căn cứ từ trước, nên Úc Tương và Tiêu Lê không hề bất ngờ. Nhưng cách Trì Tâm gọi "Tiểu Bạch" lại khiến cả hai chú ý.

 

Úc Tương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tu Bạch.

 

Chỉ trong một ánh nhìn thoáng qua, hai người họ nhanh chóng trao đổi thông tin mình cần biết.

 

Khóe miệng Úc Tương khẽ cụp xuống, nhưng rất nhanh, anh ta lại nở một nụ cười: "Cũng đúng, không nên để chậm trễ tiến độ nghiên cứu."

 

"Giáo sư Cảnh, Hoà Lai, và cả Từ Quân đều đang ở phòng thí nghiệm chờ sẵn." Tiêu Lê nói: "Cần chuẩn bị thêm gì nữa không?”

 

"Không cần đâu, mọi người cứ làm việc của mình đi." Trì Tâm không khách sáo: "Mọi người đều khỏe chứ? Khi nào rảnh thì tụ tập một chút nhé."

 

"Được chứ, mọi người đều mong còn chẳng được." Úc Tương đáp: "À, A Phượng và nhóm của anh ta lại rời đi rồi, nói là phát triển sự nghiệp lớn. Anh ta bận lắm, tôi không giữ lại được."

 

"A Phượng à." Động tác của Trì Tâm khựng lại một chút: "Tôi hiểu rồi."

 

"Rất nhanh thôi, trạm tín hiệu sẽ hoạt động trở lại." Cảnh Tu Bạch lên tiếng: "Khi mạng lưới liên lạc được khôi phục hoàn toàn, việc kết nối với họ sẽ dễ dàng hơn nhiều."

 

"Đúng vậy." Nét mặt Trì Tâm rõ ràng vui hơn hẳn.

 

Lâu Thần là một trường hợp đặc biệt. Dị năng tâm linh của anh ta cực kỳ phức tạp, nên việc điều trị cũng được tiến hành rất cẩn thận.

 

Ngay khi trở lại căn cứ, Cảnh Tu Bạch đã tham gia đội ngũ chuyên trách y tế. Trong khi đó, Trì Tâm tận dụng thời gian gặp gỡ bạn bè, đọ kỹ năng xạ kích với các chiến sĩ, hoặc đứng ngoài phòng thí nghiệm nhìn họ điều trị Lâu Thần qua cửa kính trong suốt. Ngày qua ngày, những đường nét trên thiết bị đo sóng ý thức của Lâu Thần ngày càng mạnh mẽ, báo hiệu anh ta sắp tỉnh lại.

 

Trong thời gian này, Trì Tâm đặc biệt hẹn gặp Hoà Lai.

 

Trên bức tường thành cao chót vót bên bờ biển, cô nhận bàn giao khu vực từ đội tuần tra. Được họ tin tưởng tuyệt đối, cô đĩnh đạc bước tới.

 

"Cô tìm tôi để thực hiện lời hứa sao?" Hoà Lai hỏi.

 

"Đúng vậy." Gương mặt Trì Tâm điềm tĩnh: "Trước đây, tôi hứa qua kênh liên lạc rằng, chỉ cần ông đến giúp chúng tôi, tôi sẽ giúp ông trang bị vũ trang cho Đông Lỗ Bảo, biến nó thành một pháo đài bất khả xâm phạm, vững chãi như bàn thạch.”

 

Hoà Lai im lặng hồi lâu, tay đặt trên tường thành, ánh mắt nhìn xa xăm về hướng Đông Lỗ Bảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Lâu Thần giờ không còn gì đáng lo nữa. Khi vắc-xin được phát triển, sẽ có người mang đến Đông Lỗ Bảo." Gió trên tường thành thổi mạnh. Trì Tâm đưa tay vén mái tóc đen nhánh, gọn gàng ra sau vành tai: "Tôi có thể đi cùng ông, thực hiện lời hứa của mình."

 

"Cô biết không?" Giọng Hoà Lai khàn đi. Ông không nhìn cô, mắt vẫn hướng về phía chân trời. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên gương mặt phong sương, đầy vết tích của thời gian: "Tôi đã hỏi giáo sư Cảnh về vắc-xin. Virus thây ma là không thể đảo ngược. Tôi không thể mong đợi... đưa bà ấy trở lại làm một con người thật sự nữa.”

 

Trì Tâm lặng người.

 

"Cô không cần cảm thấy áy náy. Trước khi tham gia cuộc chiến này, có lẽ tôi đã oán trách, oán cô, oán cả thế giới, oán mọi thứ. Nhưng giờ thì không." Hoà Lai nói, ánh mắt thấm đẫm sự nhẹ nhõm: "Tôi đã thấy những gì cô làm cho mọi người, và cả sức mạnh phi thường mà mọi người bùng nổ để sống sót. Ngay cả những người bình thường cũng làm được như vậy, còn tôi thì lại quên mất ý nghĩa thật sự của việc sống sót."

 

Mèo Dịch Truyện

Ông quay lại nhìn Trì Tâm, gương mặt đầy vết sẹo nở một nụ cười giải thoát, tự tại.

 

"Vợ tôi từng là một người tràn đầy ánh sáng, vui vẻ hệt như cô. Bà ấy đã dạy tôi cách đối mặt với cuộc sống... Nhưng khi bà ấy biến thành thây ma, tôi đã hoàn toàn lãng quên điều đó. Tôi không nên quên."

 

"Tôi rất xin lỗi." Trì Tâm khẽ nói.

 

"Cô không cần xin lỗi. Hơn nữa, những gì cô nói không hoàn toàn sai." Hoà Lai tiếp tục, giọng đầy nhẹ nhõm: "Giờ đây, với sức mạnh của Lâu Thần, tôi có thể giao tiếp đơn giản với bà ấy. Đó đã là kết quả tuyệt vời nhất rồi."

 

Ông hít sâu một hơi, nhìn về phía Đông Lỗ Bảo:

 

"Còn lời cô từng hứa sẽ tái thiết căn cứ của tôi, không cần thiết phải thực hiện nữa. Tôi không cần nó nữa."

 

"Hoà Lai, tôi thật sự mừng cho ông." Trì Tâm chân thành nói: "Vợ ông chắc chắn không muốn nhìn thấy ông mãi sống khép mình, bị mắc kẹt trong quá khứ."

 

"Cô nói đúng." Hoà Lai cười khổ: "Chỉ tiếc là tôi đã để bà ấy thất vọng quá lâu, đến tận bây giờ mới hiểu ra được điều này." Ông thở dài: "Thực ra người nên cảm ơn là tôi, cảm ơn cô, Trì Tâm."

 

Tối hôm đó, Trì Tâm chủ động rúc vào lòng Cảnh Tu Bạch. Hai người quấn quýt trên chiếc ghế sofa mềm mại, lặng lẽ ôm lấy nhau rất lâu.

 

"Nhiều người cảm ơn em, họ nghĩ rằng em đã làm được rất nhiều điều, nhưng em không tuyệt vời như họ nghĩ đâu." Trì Tâm thì thầm: "Em cũng không tốt như anh vẫn nghĩ."

 

Cô cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu mình.

 

"Em tốt hay không, không phải em nói là được." Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên, trầm ấm mà sâu lắng: "Họ nói cũng không tính. Chỉ có anh nói mới tính."

 

Trì Tâm bật cười: "Anh lúc nào lại trở nên trẻ con thế này?"

 

"Anh vốn luôn trẻ con như vậy." Cảnh Tu Bạch nghiêm túc đáp: "Nhưng giờ anh có lý do để ghen rồi. Em nên giữ khoảng cách với những người cứ lảng vảng quanh em đi, đặc biệt là Khương Từ Quân."

 

"Cái gì..."

 

Trì Tâm vừa định phản bác thì nhớ lại lúc ăn tối, Khương Từ Quân đã nhanh mắt nhận ra sự thân mật giữa cô và Cảnh Tu Bạch. Cô ta còn khẽ nháy mắt trêu ghẹo, lẩm bẩm rằng Cảnh thiếu gia cuối cùng cũng đã có được "danh phận". Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

"Chẳng lẽ em chưa cho anh đủ cảm giác an toàn sao?" Trì Tâm bỗng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh: "Vì thế nên anh lúc nào cũng thận trọng, không dám yêu cầu em điều này, điều kia?"

 

Ánh mắt Cảnh Tu Bạch nhìn cô như trở thành một đại dương dịu dàng, sâu thẳm. "Đồ ngốc, tại sao anh phải yêu cầu em làm điều gì chứ? Điều duy nhất anh mong muốn là em đừng để thân phận hiện tại này ràng buộc, cứ tự do là chính mình."

 

"Em là anh hùng của cả thế giới, nhưng cũng là cô gái nhỏ của riêng anh."