Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 663: 5 - Trở Về Và Thử Thách ---



 

Với cơ thể thật của Lâu Thần, vaccine nhanh chóng được phát triển.

 

Cảnh Tu Bạch bị giữ lại trong phòng thí nghiệm suốt một tháng. Khi cuối cùng được "mãn hạn", việc đầu tiên anh làm là nhào vào Trì Tâm, vùi mặt vào hõm cổ cô, để mặc cô xoa rối tung kiểu tóc vốn được chải chuốt kỹ lưỡng của anh như một chú mèo lớn.

 

Đúng lúc vaccine được phổ biến rộng rãi, Lâu Thần cũng sắp tỉnh lại.

 

Thấy mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, sau một đêm suy nghĩ, Trì Tâm quyết định kéo Cảnh Tu Bạch rời đi mà không nói với ai.

 

Nhưng lần này, nơi họ đến hoàn toàn khác với những nơi họ từng đặt chân tới.

Mèo Dịch Truyện

 

Rời khỏi căn cứ A, Trì Tâm dẫn Cảnh Tu Bạch vào một khu rừng hẻo lánh. Cô có vẻ hơi căng thẳng, đứng không yên, đôi chân luân phiên di chuyển. Sau đó, cô đột ngột quay sang anh:

 

"Anh thật sự muốn đi cùng em à? Em chưa bao giờ dùng kỹ năng này, không biết sẽ dịch chuyển đến đâu."

 

Nếu chẳng may đó là một thế giới còn nguy hiểm hơn cả tận thế này, thì thật sự không ổn. Trì Tâm âm thầm nghĩ.

 

"Anh đã sẵn sàng." Cảnh Tu Bạch nói.

 

Nhìn biểu cảm của anh, cô biết anh sẽ không thay đổi quyết định. Thở dài một hơi, cô cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, tập trung hoàn toàn.

 

"Đi thôi." Cô nói, nắm lấy tay anh, các ngón tay đan chặt vào nhau.

 

Một tia sáng vàng nhạt lóe lên. Nơi họ đứng lúc trước giờ chỉ còn trống rỗng.

 

Khi mở mắt ra, Trì Tâm không cảm thấy choáng váng hay bất kỳ cảm giác dịch chuyển nào. Tiếng ồn ào của một thành phố hiện đại tràn vào tai khiến cô giật mình mở mắt.

 

Những tòa nhà chọc trời sừng sững hiện lên trước mặt, tiếng còi xe vang lên ngay bên tai. Không kịp suy nghĩ, cô theo phản xạ kéo Cảnh Tu Bạch sang một bên.

 

Một chiếc xe tải lao qua nơi họ vừa đứng, mang theo tiếng c.h.ử.i bới và tiếng hét hoảng hốt của người qua đường.

 

Trì Tâm hít một hơi thật sâu, buông Cảnh Tu Bạch đang trong trạng thái sững sờ.

 

Anh ngẩng đầu, nhìn con phố nhộn nhịp, người người qua lại.

 

Hành động đứng giữa đường của họ có vẻ kỳ lạ, khiến vài người dừng lại nhìn. Một người phụ nữ tốt bụng bước đến hỏi thăm:

 

"Này, hai người ổn chứ? Có cần đến bệnh viện không?"

 

Bằng tiếng Anh.

 

"Không cần, cảm ơn bà." Trì Tâm đáp.

 

Người phụ nữ ngạc nhiên: "Trời ơi, phản ứng vừa rồi của cô thật sự rất ấn tượng! Đây có phải là một loại võ thuật không?"

 

"Cứ coi là vậy đi." Trì Tâm cười: "Chúng tôi vội quá nên không chú ý đường. Thành thật xin lỗi."

 

"Vậy hai người cứ đi đi, chúc may mắn nhé." Người phụ nữ có vẻ tiếc nuối nhưng vẫn vui vẻ chúc họ.

 

Sau khi cảm ơn, Trì Tâm kéo Cảnh Tu Bạch rẽ vào khoảng trống giữa hai tòa nhà.

 

Tiếng ồn ào ngay lập tức giảm bớt. Thấy ánh mắt anh vẫn dõi theo thế giới bên ngoài, cô đưa tay vẫy trước mặt anh:

 

"Anh ổn chứ?"

 

Cảnh Tu Bạch bắt lấy tay cô, giọng nói lẫn chút khẩn cầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Đây là thế giới khi trở lại bình thường. Thế giới của chúng ta cũng sẽ như vậy, đúng không?"

 

Trì Tâm nhìn anh, ánh mắt dần dịu dàng:

 

"Chắc chắn." Cô nói: "Có thể sẽ mất thời gian, nhưng nó sẽ hồi phục."

 

"Ừ." Anh mỉm cười.

 

Sau cú sốc ban đầu, Cảnh Tu Bạch nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh và lý trí vốn có, hòa mình một cách hoàn hảo vào nhịp sống hối hả của đại đô thị.

 

Khi Trì Tâm còn đang cảm thán, cô thấy ánh mắt anh trở nên kỳ lạ.

 

"Gì vậy?" Cô hỏi.

 

"Đây là nơi nào?” Anh hỏi.

 

"New York, Mỹ." Trì Tâm khẳng định, rạng rỡ chỉ tay về phía chân trời: "Nhìn kìa, đó là tượng Nữ Thần Tự Do, một biểu tượng vĩ đại của Mỹ."

 

"Quả là một quốc gia không có trong thế giới của chúng ta, nhưng ngôn ngữ lại tương thông.” Anh gật đầu: "Em từng nói nhà em ở Hoa Quốc, đúng không?"

 

"Đúng vậy." Trở lại Trái Đất quen thuộc, tâm trạng cô rất tốt.

 

"Vậy thì." Anh bình thản tiếp lời: "Chúng ta làm sao để về Hoa Quốc?"

 

Nụ cười của Trì Tâm đông cứng.

 

Anh tiếp tục: "Em có tiền không?”

 

Nụ cười của cô dần tắt.

 

"Em có điện thoại không?"

 

Cô tức đến đỏ bừng:

 

"Anh thông minh thế thì tự mà nghĩ cách đi!"

 

Anh mỉm cười, ánh mắt thoáng chút trêu chọc: "Được thôi. "

 

Anh yêu cầu Trì Tâm tìm cho mình một cây đàn guitar gỗ và một chiếc mũ tròn màu đen. Sau đó, anh bước ra khoảng không gian hẹp giữa hai khối kiến trúc bê tông chọc trời, đặt chiếc mũ xuống đất, tựa lưng vào bức tường cũ kỹ, thả lỏng một cách tự nhiên.

 

Lúc này, ráng chiều buông xuống, dòng người hối hả lướt qua sau một ngày làm việc. Những tia nắng hoàng hôn màu cam ấm áp đổ xiên xuống những bức tường loang lổ vết thời gian, làm nổi bật vẻ đẹp thanh tú trên gương mặt đậm chất phương Đông của anh.

 

Những ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ trên dây đàn, một bản slow rock du dương, nhưng lại mang âm hưởng chưa từng có trên hành tinh này, bắt đầu ngân vang.

 

Trì Tâm chưa từng thấy Cảnh Tu Bạch tấu lên những giai điệu mê hoặc đến thế, cô sững sờ đứng bất động.

 

Đó là một khía cạnh khác của anh mà cô chưa từng biết. Qua âm nhạc, cô như nhìn thấu tâm hồn ẩn sâu nhất của anh. Dù không có lời, giai điệu vừa uyển chuyển, vừa chứa đựng những đoạn ngắt nhịp đầy bùng nổ, lại toát lên sự trầm lắng và dịu dàng đến lạ thường. Nó khiến khung cảnh hoàng hôn hối hả trở nên mềm mại và thanh bình đến lạ.

 

Dần dần, đám đông xung quanh bắt đầu tụ tập ngày càng nhiều.

 

Cảnh Tu Bạch vẫn say sưa chơi bản tình ca ấy, ánh mắt anh không rời khỏi Trì Tâm.

 

Giữa dòng người đông đúc, vô số ánh nhìn ngưỡng mộ hướng về phía anh, nhưng anh chỉ nhìn duy nhất mình cô.