Hoàng hôn, đám đông, tình ca, và người thương yêu mình.
Tất cả hòa quyện thành một thứ hạnh phúc bình dị đến lạ kỳ mà đã từ rất lâu rồi Trì Tâm mới có thể cảm nhận.
Khi bản nhạc dài kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Chiếc mũ tròn trên mặt đất đã đầy ắp những đồng tiền lẻ đủ mệnh giá. Cảnh Tu Bạch cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn đám đông.
Một cô gái tóc vàng dạn dĩ tiến lại gần, giọng nói lả lơi pha chút đùa cợt bằng thứ tiếng Anh chuẩn mực:
"Chàng trai phương Đông quyến rũ, không biết liệu tôi có vinh hạnh được sở hữu thông tin liên lạc của anh không?”
Trì Tâm hứng thú nhướng mày.
Lâu lắm rồi cô mới gặp phải tình huống này.
Gương mặt Cảnh Tu Bạch lập tức trở nên lạnh lùng băng giá, anh lập tức bước tới, khoác tay qua vai Trì Tâm một cách dứt khoát, thậm chí không liếc mắt lấy một cái về phía cô gái tóc vàng kia. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Trì Tâm, bình tĩnh tuyên bố:
"Xin lỗi, đây là bạn gái của tôi."
Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ lồng ngực, thẩm thấu khắp cơ thể cô.
Trì Tâm cúi mắt xuống, nhưng không thể kìm nén được nụ cười rạng rỡ trên khóe môi.
Cô gái tóc vàng vẫn còn chút không cam lòng, ánh mắt lướt qua Trì Tâm vài lượt rồi cuối cùng cũng phải thừa nhận:
"Được rồi, cô ấy thật sự rất xinh đẹp, hai người quả là một cặp xứng đôi."
Giữa những tiếng reo hò "Chơi thêm một bản nữa đi!" của đám đông, Cảnh Tu Bạch lại cúi chào, sau đó kéo Trì Tâm rời đi thật nhanh.
"Anh giỏi ghê ha."
Hai người chen chân vào một buồng điện thoại công cộng chật hẹp, cũ kỹ, Trì Tâm vừa nhấn số trên bàn phím vừa lén lút liếc nhìn anh:
"Đến giờ này mà vẫn còn hứng thú đi thu hút sự chú ý của mọi người."
Nhưng khi cô đang trêu chọc thì mặt bỗng biến sắc, giọng nói ở đầu dây bên kia đã vang lên.
"Là con đây... con đã về, đang ở New York."
Mười tiếng sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phòng chờ VIP của chi nhánh Tập đoàn Trì Thị ở New York, Trì Tâm bật phắt dậy khỏi ghế dài, tiện tay kéo theo Cảnh Tu Bạch:
"Mau dậy, bố em đến rồi!"
Cảnh Tu Bạch bật dậy nhanh như lò xo được bung ra, ngồi thẳng tắp, cứng nhắc.
"Em nghe thấy tiếng trực thăng." Trì Tâm nói: "Chắc chắn ông ấy lại hạ cánh trực thăng thẳng xuống sân thượng tòa nhà... Anh tỉnh chưa đấy?"
Cô quay đầu lại thì thấy Cảnh Tu Bạch mím môi, gương mặt nghiêm nghị đến lạ thường. Anh ngẩng lên, khi Trì Tâm tưởng anh sắp nói điều gì quan trọng, thì anh thốt lên:
"Đưa bộ quần áo anh để trong không gian của em ra đây."
Trì Tâm há hốc mồm kinh ngạc, nhưng trước sự giục giã của anh, cô phì cười thành tiếng.
Cô cũng không biết mình cười vì điều gì, chỉ cảm thấy vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy của con người luôn cẩn trọng và khôn ngoan như anh thật đáng buồn cười.
Dù có chút lúng túng, Cảnh Tu Bạch vẫn nhanh chóng chỉnh trang xong.
Mèo Dịch Truyện
Tiếng động cơ trực thăng vẫn còn khá xa, nên khi cả hai đến sân thượng, đúng lúc chiếc trực thăng hạ cánh.
Không sai, sân thượng của tòa nhà chi nhánh này được trang bị một sân đỗ trực thăng chuyên dụng.
Trong tiếng cánh quạt trực thăng gầm rú, bố của Trì Tâm bước xuống, mặc bộ vest cao cấp được cắt may tinh xảo, gương mặt nghiêm nghị toát lên vẻ uy quyền.
Trì Tâm vừa định cất tiếng gọi "bố", nhưng chợt nhận ra cơ thể hiện tại của mình đã khác biệt so với trước kia. Cô đành mỉm cười nhẹ, lặng lẽ dõi theo ông bước tới.
Cô cảm nhận rõ ràng thân hình vốn thẳng tắp của Cảnh Tu Bạch cạnh bên, giờ đây lại càng trở nên cứng nhắc hơn.
Cô lại bật cười trong lòng. Bố của cô bước tới, ánh mắt sắc bén đầu tiên dừng lại trên người Cảnh Tu Bạch.
Dù thấu hiểu sự bất an trong lòng, Cảnh Tu Bạch vẫn giữ vẻ ngoài vô cùng điềm tĩnh, thái độ khiêm nhường và lễ độ. Anh hơi cúi đầu: "Cháu chào chú Trì."
Cha cô chỉ khẽ "ừ" một tiếng, rồi ra hiệu: "Hai đứa vào trong với ta."
Cảnh Tu Bạch liếc nhìn vẻ mặt thích thú pha chút đắc ý của Trì Tâm, rồi nhân lúc cha cô quay lưng, nhanh tay vò rối mái tóc cô như một hành động trêu chọc.
Vừa vào đến phòng riêng, Trì Tâm cuối cùng cũng bật cười giòn tan, vui vẻ gọi lớn: "Cha ơi!" rồi lao vào lòng ông. Cha cô ôm lấy con gái, trên nét mặt hiện rõ vẻ bất lực pha lẫn chút trìu mến.
"Quả nhiên không nên quá kỳ vọng vào lần đầu con sử dụng kỹ năng xuyên không. Lần đầu tiên đã dịch chuyển thẳng tới New York đấy thôi."