Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 669



 

Cảnh Tu Bạch nghe ra ẩn ý trong lời nói, anh quay lại, nghiêm túc nhìn hai bậc phụ huynh.

 

"Xin chú dì yên tâm, cô ấy cũng chính là bảo bối quý giá nhất trong cuộc đời cháu."

 

Đợi anh rời đi, mẹ Trì mới đặt đôi đũa đang cầm xuống, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào bố Trì: "Ổn chứ?"

 

"Ổn." Bố Trì ngắn gọn đáp.

 

Kẻ đã tình nguyện từ bỏ cả Dục Giới Luân Hồi, ai dám nghi ngờ sự chân thành của Cảnh Tu Bạch dành cho Trì Tâm?

 

Ở một bên khác, Trì Tâm rõ ràng không thực sự tức giận. Dù họ kể về cô, nhưng đều biết chừng mực, chỉ nhắc đến những chuyện thú vị chứ không phải chuyện đáng xấu hổ thật sự.

 

Cô trở về phòng, nhảy phịch lên chiếc giường quen thuộc, nằm lăn qua lăn lại trong sự thoải mái.

 

Chỉ khi quay về nhà, Trì Tâm mới thực sự cảm nhận được sự thư thái lan tỏa từ sâu thẳm tâm hồn ra đến tận cơ thể.

 

Cảm giác như vừa trải qua một hành trình dài, giờ đây cô đã về đến nơi thuộc về mình.

 

Mèo Dịch Truyện

Sau một lúc yên tĩnh, cô nhạy cảm nhận ra những bước chân quen thuộc đang tiến đến. Nghĩ đến màn "diễn kịch" của anh và bố mẹ mình, cô vội chui tọt vào trong chăn, trùm kín mít đến mức không để lộ ra một sợi tóc nào. Dưới sự chỉ dẫn của người giúp việc, Cảnh Tu Bạch nhanh chóng tìm đến cửa phòng cô, nhẹ nhàng gõ.

 

Không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ bên trong.

 

Anh định gõ tiếp, nhưng cánh cửa phòng bật mở chỉ bởi một lực đẩy vô ý từ anh.

 

Anh đứng ngoài cửa hai giây, rồi nói: "Anh vào nhé." không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ bên trong. Thấy không có cái gối nào bay tới, anh yên tâm bước vào.

 

Phòng của tiểu thư Trì Tâm chẳng khác gì một căn hộ cao cấp. Cảnh Tu Bạch bước đến phòng ngủ, liếc mắt đã thấy đống chăn bông phồng lên rõ rệt trên giường. Khóe môi anh khẽ giật giật, suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Anh khẽ hắng giọng, bước lại gần, ngồi xuống mép giường, chạm nhẹ vào cái "kén" bông mềm mại đó.

 

"Thật sự giận rồi à?"

 

Cái kén chăn nhích qua một chút.

 

Cảnh Tu Bạch bật cười thành tiếng: "Anh xin lỗi, được chưa nào? Tha thứ cho anh đi, ra đây để anh ngắm em một chút."

 

Anh vốn tưởng cô sẽ lại nhích qua bên kia, nhưng lần này, từ trong chăn, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra, đặt một thiết bị hiển thị lên giường rồi nhanh chóng rụt vào. Cảnh Tu Bạch nhìn vào màn hình thiết bị, không hiện thời gian, chỉ có một biểu tượng mặt giận dữ đang nhấp nháy.

 

Anh khựng lại, rồi một làn sóng dịu dàng và yêu thương mãnh liệt dâng lên. Nói gọn lại: anh hoàn toàn bị cô làm cho tan chảy.

 

"Anh xin lỗi chân thành, đáng lẽ anh không nên nghe dì kể chuyện của em." Anh giả vờ nghiêm túc: "Vậy, tiểu thư Trì Tâm có thể rộng lượng tha lỗi cho kẻ đáng thương này không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tấm chăn cuộn tròn vẫn bất động.

 

Cảnh Tu Bạch khẽ liếc mắt, giọng trầm xuống: "Tiếc là anh không rành đường xá, không thể đưa em đến một nơi nào đó để thư giãn tâm trí. Quả thực, anh thật vô dụng." Tấm chăn rung lên nhè nhẹ, nhưng vẫn im lặng.

 

Giọng anh trở nên buồn bã hơn: "Vậy... anh không làm phiền em nữa, để em không phải nhìn thấy anh mà càng thêm tức giận.”

 

Vừa dứt lời, anh đứng dậy, giả vờ như sắp rời đi.

 

Từ dưới chăn, một cánh tay thò ra, vội vàng kéo chiếc đồng hồ điện tử xuống. Vài giây sau, nó lại bị ném trở ra, lần này hiển thị một biểu tượng mặt cười vui vẻ.

 

Anh vẫn giả vờ như không thấy, giữ im lặng.

 

Chỉ vài giây sau đó, Trì Tâm cuối cùng không chịu nổi, bật tung tấm chăn, ngồi bật dậy. Cô vừa vội vã nhảy xuống giường, vừa thở hổn hển vừa hỏi dồn: "Cảnh Tu Bạch, anh thật sự định đi à? Sao anh lại im lặng thế—"

 

Câu nói còn chưa dứt, cô đã lao thẳng vào lòng anh.

 

Hai người nhìn nhau, ánh mắt họ giao nhau. Trì Tâm ngượng ngùng: "Em thật sự không hề giận anh mà—”

 

"Có bạn gái lúc nào cũng đúng lý lẽ thì phải làm sao đây?" Cảnh Tu Bạch bất ngờ thốt lên.

 

Trì Tâm ngẩn người: "Hả?"

 

"Dĩ nhiên là—” Anh kéo dài âm cuối, khi Trì Tâm còn đang mơ hồ, anh liền cúi đầu hôn sâu cô.

 

"—phải chặn miệng cô ấy lại."

 

Những lời lẩm bầm dần chìm vào quên lãng, không còn ai màng đến lời nói nữa. Dù gì cũng đang ở nhà Trì Tâm, Cảnh Tu Bạch dù có gan lớn đến mấy cũng không dám ngang nhiên ở lại phòng cô. Sau khi trấn an cô xong, anh đành bước ra, từng bước đi đều quay đầu nhìn lại đầy lưu luyến, rốt cuộc cũng trở về căn phòng kế bên đã được bố trí sẵn cho mình.

 

Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, nhưng anh lại làm ra vẻ như sắp phải đi xa vạn dặm.

 

Trì Tâm cười ra nước mắt, trong đầu lóe lên ý nghĩ muốn truy cập diễn đàn đăng bài hỏi: "Có bạn trai quá bám dính thì phải làm sao đây?"

 

Nhưng đã rời xa thế giới ảo quá lâu, cô ngẫm nghĩ một chốc rồi tạm gác lại ý định, đặt điện thoại xuống.

 

Với cô, chút mệt mỏi này chẳng đáng là gì. Sau khi để Cảnh Tu Bạch về phòng nghỉ ngơi, Trì Tâm quyết định đi ra ngoài, bước xuống lầu. Vừa bước chân vào phòng khách, cô đã thấy mẹ vẫn đang ngồi đợi ở đó.

 

Mẹ Trì nghe thấy tiếng động, liền ngẩng đầu nhìn lên.