Mẹ Trì đã thay một bộ đồ ở nhà rộng rãi, vô cùng thoải mái, mái tóc dài đen nhánh, buông xõa tự nhiên, hệt như của Trì Tâm. Bà đang đắp mặt nạ, ngồi trên ghế sofa, chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, say sưa đọc sách. Khi ngẩng đầu lên nhìn Trì Tâm, khuôn mặt bà phát sáng một cách hơi kỳ lạ, nếu Trì Tâm chưa từng trải qua những tháng ngày tận thế, hẳn cô đã giật mình không ít.
"Tâm Tâm." Mẹ Trì khẽ vẫy tay: "Muộn thế này rồi sao con còn chưa ngủ?"
"Mẹ." Trì Tâm mất vài giây để nhận ra rằng đây không còn là thế giới tận thế nữa, cô đang ở nhà mình, mọi thứ đều an toàn tuyệt đối.
Mèo Dịch Truyện
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, chạy chân sáo xuống cầu thang, tới bên ghế sofa và nằm ập xuống, đặt đầu lên cuốn sách mẹ đang cầm trên tay.
Mẹ Trì bất đắc dĩ rút cuốn sách ra, đặt nó sang một bên, sau đó đưa tay lên sờ trán cô:
"Không sốt. Con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Trì Tâm sững sờ. Cô nhớ lại. Ngày trước, mỗi khi phải di chuyển đường dài, cơ thể cô thường suy nhược, rất dễ bị sốt, đó là di chứng từ những lần cô bị bắt cóc khi còn bé. Dĩ nhiên giờ đây cô đã không còn dễ bị sốt như trước nữa, nhưng mẹ cô vẫn luôn ghi nhớ điểm yếu đó của con gái.
"Không có gì đâu, mẹ." Cô nhắm mắt, vòng tay siết chặt eo mẹ, càng rúc sâu hơn vào lòng bà ấm áp: "Chỉ là... lâu rồi không về nhà, nên con không ngủ được."
"Ừ." Mẹ Trì khẽ đáp: "Vậy cứ nằm đây cũng được, nhưng đừng làm phiền mẹ đọc sách nhé."
Nói rồi bà cầm cuốn sách đang úp ngược lên, và tiện tay gỡ bỏ luôn miếng mặt nạ.
Trì Tâm vừa bất đắc dĩ vừa bật cười.
Cô nghiêng đầu nhìn tiêu đề trên bìa sách: “Kỹ Thuật Đàn Piano – Cảm Hứng Từ Hành Trình Học Hỏi Của Con Gái." Cô chỉ lướt qua vài dòng, liền nhận ra bức ảnh thời trung học của mình được in trang trọng bên trong.
"Đây không phải là sách mẹ tự viết sao? Mà mẹ còn chăm chú đọc đến vậy."
"Ôn cũ biết mới mà." Mẹ Trì nghiêm nghị đáp: "Hơn nữa, trong cuốn sách này không chỉ có kỹ thuật piano..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó bất an. Cô giật lấy cuốn sách từ tay mẹ, lật vội qua vài trang, y như cô dự đoán, trong đó chứa đầy ắp những câu chuyện thời thơ ấu của cô khi bắt đầu học đàn.
"Ôi, mẹ ơi..." Cô thở dài, rồi đặt cuốn sách trở lại tay mẹ: "Con biết mẹ viết sách này từ lâu, nhưng chưa bao giờ đọc qua. Mẹ viết những gì trong đây thế này?”
"Mẹ biết con sẽ không đọc đâu mà." Mẹ Trì mỉm cười, với vẻ mặt đầy tự hào. Bà vuốt nhẹ bìa sách, giọng nói trở nên trầm lắng hơn:
"Con không nghĩ rằng, việc lưu giữ những ký ức này dưới hình thức một cuốn sách sẽ giúp chúng ta khắc ghi chúng mãi mãi sao? Bởi vì, không chỉ chúng ta biết những câu chuyện này, mà còn có những người khác cũng biết. Nếu một ngày nào đó chúng ta có lỡ quên đi, thì vẫn sẽ có người khác nhớ giúp chúng ta. Những ký ức quý giá của chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt."
Vẻ mặt bất mãn của Trì Tâm dần dần dịu đi.
Cô nhìn mẹ, mẹ cô dường như đang chìm đắm trong dòng chảy ký ức, nên cô không nói thêm lời nào, chỉ khẽ vươn tay ôm lấy vai mẹ, rúc đầu vào hõm cổ mẹ, thì thầm:
"Mẹ... mẹ... mẹ..."
"Ừ," Mẹ Trì mỉm cười dịu dàng: "Con đói bụng à?"
"Trời ạ, con chịu mẹ luôn." Trì Tâm chỉ biết cười khổ.
"Tâm Tâm, mẹ muốn hỏi con một chuyện này.”
"Vâng." Trì Tâm khẽ đáp.
"Con thật sự thích Cảnh Tu Bạch chứ?"
Trì Tâm hơi khựng lại, và ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ.
"Thật lòng mà nói, mẹ chưa từng hình dung con sẽ ra sao khi phải lòng một người con trai." Bà vuốt nhẹ má cô: "Mẹ không biết con sẽ thế nào khi thật sự yêu một người. Vì vậy, mẹ phải hỏi con: Con thật sự thích cậu ấy, hay chỉ vì cậu ấy điển trai, phù hợp, tốt với con mà con lầm tưởng đó là tình yêu?”