Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 673: - Đại Kết Cục (Lâu Thần Nổi Giận) ---



 

"Đó là... cái gì vậy?"

 

Trì Tâm vừa định lấy cốc nước thì dừng lại, quay đầu đối diện ánh mắt của mẹ.

 

"Không thể nhầm lẫn." Bà Trì nói: "Trung tâm thương mại này có thương hiệu mỹ phẩm yêu thích của mẹ. Trước đây trong nước không có, là bố con đặc biệt nhập về và chỉ bán ở trung tâm của nhà mình. Cả nước chỉ có một chỗ này thôi."

 

Cách ghi nhớ độc đáo này, quả là phong cách của mẹ. Trì Tâm đưa tay xoa trán, miệng trấn an:

 

"Mẹ đừng lo, chắc bố và Tiểu Bạch đã biết chuyện này rồi. Họ sẽ xử lý ổn thỏa."

 

"Ừ." Bà gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo màn hình, rõ ràng đang theo sát diễn biến.

 

Trì Tâm lấy chiếc điện thoại đã lâu không dùng, gửi tin nhắn cho bố và Cảnh Tu Bạch, sau đó cô cũng nhìn vào màn hình với vẻ căng thẳng không kém.

 

Cứ vài giây, cô lại bật sáng màn hình điện thoại kiểm tra.

 

"Á!"

 

Tiếng hét bất ngờ vang lên từ màn hình khiến Trì Tâm giật mình ngẩng đầu.

 

Camera rung lắc dữ dội, góc quay đang dần hướng về phía một người đàn ông trên tầng năm. Gã điên cuồng gào thét, tay cầm d.a.o lia loạn, nhằm cắt sợi dây đang treo một cô gái nhỏ.

 

Những tiếng thét vang lên từ MC và đám đông bên ngoài. Không ai ngờ tên tội phạm lại liều lĩnh đến mức muốn đẩy người xuống ngay trước mắt mọi người.

 

Sắc mặt Trì Tâm trở nên nghiêm trọng.

 

"Con đi gọi điện cho bố và Tiểu Bạch." Cô cố giữ giọng nhẹ nhàng: "Mẹ đừng lo, họ chắc chắn đã thấy rồi." Bà Trì lo lắng gật đầu, không chú ý rằng Trì Tâm đã đứng dậy và rời khỏi phòng.

Mèo Dịch Truyện

 

"Cô chủ, cô định ra ngoài sao? Có cần chuẩn bị xe không?" Người tài xế vừa đưa cô về thấy cô đi ra, liền hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm nhìn quanh:

 

"Không cần. Nhà để xe vẫn ở chỗ cũ chứ?”

 

"Vâng, đây là chìa khóa." Anh ta đưa chìa khóa cho cô với vẻ bối rối.

 

"Cảm ơn." Cô mỉm cười rồi rảo bước về phía nhà để xe, vừa đi vừa bật ứng dụng định vị dẫn đường đến trung tâm thương mại.

 

Đèn trong nhà xe bật sáng. Dưới ánh sáng lạnh, một hàng mô tô chiến trường bóng loáng nằm thẳng tắp, tỏa ra vẻ đẹp lạnh lùng nhưng quyến rũ.

 

Cô chọn một chiếc gần nhất, bật động cơ. Tiếng gầm rú vang lên, chiếc xe lao đi như một cơn gió lốc, khiến làn khói động cơ cuộn lên mịt mù.

 

Tại trung tâm thương mại nơi xảy ra vụ việc.

 

Khu phức hợp thương mại khổng lồ thuộc sở hữu tập đoàn Trì gia, tọa lạc tại vị trí sầm uất nhất Thành phố S. Vốn đã tấp nập vào ngày thường, nay lại vào kỳ nghỉ hè, khiến dòng người hiếu kỳ vây kín mọi lối ra vào, biến nơi đây thành một biển người hỗn loạn.

 

"Ông Ngô," vị quản lý cấp cao lau vội mồ hôi trên trán, "tên tội phạm này đang mất kiểm soát hoàn toàn. Nếu cứ để hắn tiếp tục, hậu quả sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát." Từng hành động của kẻ gây rối như thiêu đốt thần kinh ông ta. Sau vài giây do dự, ông hướng ánh mắt đầy cầu khẩn về người đàn ông đứng đối diện.

 

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng như pho tượng tạc, ánh mắt găm chặt lên các tầng trên. Anh ta khẽ hỏi:

 

"Vẫn chưa kết nối được với Chủ tịch Trì sao?"

 

"Dạ, chưa ạ." Vị quản lý lại lau trán: "Chủ tịch Trì đã thông báo trước rằng hôm nay sẽ cùng con rể đi khảo sát thị trường tại thành phố lân cận. E rằng ông ấy không thể nhận bất kỳ cuộc gọi nào lúc này."

 

Ông Ngô thở dài nặng nề, sau đó quay sang Trưởng đội Trương, người đang chỉ huy hiện trường. "Trưởng đội Trương, liệu chúng ta còn có thể xoay chuyển cục diện này không?”

 

"Dù không muốn thốt ra, nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho kịch bản tồi tệ nhất." Trưởng đội Trương lạnh lùng đáp: "Kẻ này đang giữ một lượng lớn con tin, từ chối mọi đàm phán và chỉ có một mục đích duy nhất: trả thù xã hội. Trong tình thế này, chúng tôi buộc phải xem xét phương án tấn công cưỡng chế."