"Không có gì." Trì Tâm trả lời theo thói quen. Nhưng sau vài giây, cô bất chợt thốt lên:
"Cảnh Tu Bạch, em thích anh."
Đôi mắt Cảnh Tu Bạch lập tức bật mở.
"Em thích anh." Trì Tâm vốn hiếm khi bối rối, ánh mắt hơi d.a.o động nhưng dù vậy vẫn dũng cảm đối diện anh: “Lúc nãy em nói câu đó là do bột phát tức thời, nhưng bây giờ sau khi suy nghĩ, em vẫn muốn nói lại."
"Em thích anh."
Cô có thể thấy rõ đôi mắt của anh ánh lên tia sáng rực rỡ, tựa như có hơi nước chực trào. Rồi cô bị anh siết chặt vào lòng.
Cánh tay và bờ vai của anh khẽ run rẩy, nhưng trái tim của cô lại cảm thấy bình yên đến lạ lùng.
Sáng hôm sau, cả mẹ Trì, Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch đều giữ vẻ điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì.
Bố Trì, một doanh nhân bận rộn, nhanh chóng rời nhà đi làm ngay sau bữa sáng. Nhưng trước khi đi, ông quay lại gọi:
"Tiểu Cảnh, đi thôi."
Trì Tâm đang c.ắ.n dở miếng trứng chiên, ngẩng lên: "Hả?"
Cảnh Tu Bạch không hề tỏ ra bất ngờ, anh nhẹ nhàng lau khóe môi, sau đó đứng dậy, cúi xuống hôn khẽ lên má Trì Tâm, nói khẽ: “Anh và chú có việc phải ra ngoài một lát, sẽ sớm quay về."
"Ơ..." Trì Tâm ngơ ngẩn chấp thuận, vẫn chưa kịp phản ứng.
Sau khi họ rời đi, mẹ Trì khẽ cảm thán: "Ban đầu mẹ còn tưởng cậu bé Tiểu Cảnh này vì con mà mất đi lập trường kiên định, giờ xem ra cũng biết cân nhắc thấu đáo đấy."
"Mẹ, mẹ có biết họ ra ngoài làm gì không?" Trì Tâm hỏi.
"Còn làm gì nữa? Con nghĩ cậu ấy vì ai mà đến đây?" Mẹ Trì khẽ nháy mắt với cô: "À, ý mẹ là, cậu ấy còn từ bỏ cả gia tài đồ sộ ở nước ngoài đấy."
Trì Tâm chợt bừng tỉnh.
Cảnh Tu Bạch hiểu rõ mình không có gì trong thế giới này, nhưng anh không chấp nhận mãi là người tay trắng.
Đây là mái nhà của Trì Tâm. Để cô có thể thoải mái mỗi khi trở về, anh chắc chắn đã có sự trao đổi với bố cô, nhằm tạo dựng một nền tảng vững chắc cho riêng mình tại đây.
Tối hôm đó, khi Trì Tâm hỏi, Cảnh Tu Bạch cũng không hề giấu giếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chú đồng ý hướng dẫn anh nhập môn, còn về tài nguyên và các mối quan hệ, anh phải tự mình phát triển." Cảnh Tu Bạch bình tĩnh nói, không hề bất ngờ khi cô biết chuyện này: "Vốn dĩ đây là chuyện chưa chắc chắn, nên anh chưa nói với em. Sáng nay chú đột nhiên gọi, anh cũng không kịp chuẩn bị gì."
Gọi chàng rể tương lai chưa có sự chuẩn bị nào ra "chiến trường", quả nhiên đúng là phong cách của bố. Trì Tâm thầm nghĩ.
"Thực ra không cần vất vả đến vậy đâu." Cô chân thành nói: "Ở đây anh không có nền tảng, bắt đầu từ con số không đâu dễ dàng. Hơn nữa, chúng ta qua lại giữa hai nơi, thời gian ở đây cũng không nhiều."
"Dù chỉ ở đây một ngày, anh cũng sẽ không để em phải rơi vào cảnh không nhà, không một đồng dính túi." Cảnh Tu Bạch nghiêm túc đáp: "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Thế là, Cảnh Tu Bạch bỗng nhiên bận rộn đến mức không còn thời gian rảnh. Đừng nói đến kỳ nghỉ hay kế hoạch đi chơi của Trì Tâm, ban ngày cơ bản cô không thấy bóng dáng anh đâu.
Nếu không phải mỗi tối anh nhất quyết phải dành chút thời gian gặp cô, thì ngay cả buổi tối cũng khó mà tìm thấy anh.
Trong khi đó, Trì Tâm lại thường xuyên đi theo mẹ, tham gia các buổi họp mặt của những người bạn thân thiết của bà, và khéo léo từ chối không ít lời mời đi xem mắt.
Hôm nay, Cảnh Tu Bạch vẫn như thường lệ ra ngoài cùng bố cô. Mẹ Trì thì hiếm khi không có lịch trình. Trì Tâm nằm dài trên sofa phòng khách, tiện tay khởi động màn hình giải trí.
Cô cảm thấy tham gia những buổi tiệc tùng vài ngày qua còn mệt mỏi hơn cả một năm tiêu diệt thây ma.
Đang buồn chán đổi kênh liên tục, mẹ cô từ trên lầu bước xuống, tay cầm một tách cà phê. Nhìn lướt qua màn hình, bà chợt thốt lên: "Kìa!"
"Gì thế mẹ?" Trì Tâm hỏi.
Mẹ cô ngồi xuống sofa với vẻ nghiêm trọng, ra hiệu cho cô: "Quay lại hai kênh đi."
Nghe lời, cô làm theo.
Trên màn hình hiện lên một bản tin trực tiếp. Nữ MC với vẻ mặt căng thẳng đang dẫn chương trình, máy quay không ngừng rung lắc, lúc thì chĩa vào khuôn mặt cô ấy, lúc lại quay về phía sau.
Giữa đám đông dày đặc, một trung tâm thương mại bị cảnh sát bao vây nghiêm ngặt. Một cô gái bị trói bằng dây thừng, treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ tầng năm, trông cực kỳ nguy hiểm.
Gương mặt Trì Tâm cũng trở nên căng thẳng.
Mèo Dịch Truyện
"Vụ tấn công trung tâm thương mại." Cô đọc lướt qua dòng tin ngắn phía dưới: "Nhìn không giống vì tiền bạc, có vẻ là muốn liều c.h.ế.t cùng với tất cả mọi người."
Mẹ cô chầm chậm quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt.
"Đó là trung tâm thương mại của nhà mình." Bà nói.