Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 678



 

Từng mảnh vụn đang bay giữa không trung đều bị bao phủ bởi một lớp băng giá. Không phải thời gian đã ngừng trôi, mà là mọi thứ đã bị một sức mạnh khủng khiếp đông cứng tại chỗ.

 

Đồng thời, tuyết bắt đầu rơi lất phất, cả bên trong tòa nhà lẫn bên ngoài trung tâm thương mại. Giữa cái nóng như thiêu đốt của tháng Bảy, không khí bỗng chốc trở nên lạnh buốt thấu xương.

 

Mọi người đều c.h.ế.t lặng vì kinh ngạc, chỉ riêng Trì Tâm là không.

 

Cô nhanh chóng hành động, tranh thủ thời gian bọn tội phạm còn đang sững sờ, rút ra một khẩu s.ú.n.g tác chiến. Khuôn mặt cô không chút biểu cảm, từng phát đạn chính xác b.ắ.n thẳng vào các khớp vận động chính của những tên tội phạm, khiến chúng mất khả năng di chuyển, chỉ còn biết rên rỉ đau đớn.

 

Những kẻ kịp phản ứng định chống cự, cũng nhanh chóng gục ngã dưới họng s.ú.n.g của cô.

 

"Cô... là vị thần hộ mệnh của tôi sao?"

 

Một giọng nói yếu ớt vang lên. Trì Tâm cúi xuống, ánh mắt chạm vào khuôn mặt tái nhợt của cô gái vừa được cứu.

 

Đôi mắt trong trẻo đầy vẻ kính ngưỡng nhìn cô, cất lên câu hỏi khẩn thiết. Ánh mắt lộ ra của Trì Tâm khẽ lóe lên một tia dịu dàng.

 

"Hãy kiên cường. Hãy tiếp tục sống." Cô nói.

 

Sau đó, cô quay người lại. Trước sự ngỡ ngàng của đám đông, cô nhẹ nhàng lướt mình qua khung cửa sổ và biến mất.

 

Đội trưởng Tạ chạy vội đến cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy Trì Tâm đang bước đi trên một cây cầu băng kết tinh vút lên không trung. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, khiến cô tựa như một thiên thần đang bay lượn trên nền trời xanh thẳm.

 

Cảnh tượng phi thường ấy khiến tất cả mọi người sững sờ, như vừa chứng kiến một huyền thoại sống.

 

Mèo Dịch Truyện

"Cô ấy là nữ thần của tôi." Cô gái thì thầm, nước mắt chảy dài trên má: "Cô ấy dặn tôi phải sống tiếp."

 

"Có lẽ cô ấy thật sự là một vị thần." Đội trưởng Tạ cũng khẽ lẩm bẩm.

 

Từ đó, thế giới thực bắt đầu rỉ tai nhau một huyền thoại.

 

Người ta kể rằng, có một chiến thần bước ra từ băng tuyết, giáng xuống trừng phạt mọi kẻ ác.

 

Người ta nói rằng, bất cứ ai từng gặp chiến thần đều tìm lại được ý chí sinh tồn.

 

Người ta nói rằng, vị chiến thần ấy là một cô gái trẻ.

 

Khi những lời đồn đại về chiến thần lan truyền rộng rãi, Trì Tâm, để tránh gây sự chú ý không đáng có, đã cùng Cảnh Tu Bạch quay trở lại thế giới tận thế.

 

"Em thật sự không cố ý... Ai bảo anh với Bố lại đi xa như thế chứ!" Vừa bước vào cổng căn cứ A, Trì Tâm vừa làu bàu: "Em không ngờ họ lại phản ứng thái quá đến vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Anh thì không lấy gì làm ngạc nhiên." Cảnh Tu Bạch điềm tĩnh đáp, ánh mắt nhìn về phía trước đầy ẩn ý: "Chỉ là anh nghĩ, lần này em về, mọi chuyện sẽ không êm đềm như em tưởng đâu."

 

"Ý anh là sao?" Trì Tâm vừa hỏi vừa bước vào, nhưng lập tức khựng lại.

 

Không chỉ khựng lại, cô thậm chí còn muốn ngay lập tức mở cổng quay về thế giới thực.

 

“Trì Tâm!”

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Một thiếu niên với gương mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt giận dữ lao đến, túm chặt lấy góc áo cô.

 

"Cô lại muốn trốn đi à? Mấy ngày nay cô đã ở đâu? Sao lại cố tình tránh mặt tôi?"

 

Trì Tâm xoa trán, giọng điệu bất đắc dĩ: "Lâu Thần, anh tỉnh rồi thật tốt, haha, ha ha ha..."

 

"Tôi không nghĩ cô thấy vui đâu." Lâu Thần bĩu môi, lẩm bẩm: "Nói đi, có phải cô lại muốn bỏ chạy không? Tôi có ăn thịt cô đâu mà sợ!"

 

"Không có, không có." Trì Tâm gượng cười: "Giữa ban ngày ban mặt, sao anh lại đứng trước cổng căn cứ thế này?"

 

"Vừa cảm nhận được d.a.o động tinh thần của cô, tôi lập tức chạy đến đây. Đừng hòng trốn nữa." Lâu Thần hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua Cảnh Tu Bạch đang đứng bên cạnh: "Tại sao anh ta có thể cùng cô chạy khắp nơi, còn tôi thì không?”

 

"Anh ấy..." Trì Tâm nhìn Cảnh Tu Bạch cầu cứu.

 

Cô quên mất rằng, khi đối mặt với những vấn đề như thế này, Cảnh Tu Bạch không chỉ không giải quyết, mà còn rất thích châm dầu vào lửa.

 

"Cùng bạn gái du ngoạn khắp nơi, cần lý do sao?" Anh ta thản nhiên nói, vẻ mặt điềm tĩnh.

 

Xong đời.

 

Trì Tâm cảm thấy như sét đ.á.n.h ngang tai.

 

Cô tuyệt vọng đưa tay che tai.

 

Vài giây sau, tiếng gầm giận dữ của Lâu Thần vang vọng khắp căn cứ, làm rung chuyển cả khu vực.

 

"Anh vừa nói gì?! Bạn gái?! Cảnh Tu Bạch, anh nhắc lại lần nữa xem?! Tôi phải g.i.ế.c anh—!"

 

Cảnh tượng sau đó trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.