Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 679



 

Sau khi cuộc tranh cãi ồn ào qua đi, không chỉ căn cứ mà tất cả các khu vực sinh tồn còn sót lại đều biết rằng Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch là một đôi.

 

Đối mặt với kết quả này, Cảnh Tu Bạch chỉ mỉm cười thản nhiên, tiếp tục "chạy trốn" khỏi sự truy sát không ngừng của Lâu Thần.

 

Vài ngày sau, doanh nhân bận rộn Dung Phượng cùng những người bạn cũ cũng đến căn cứ để hội ngộ.

 

Dưới ánh lửa trại rực rỡ, Lâu Thần cố tình ngồi sát bên Cảnh Tu Bạch, như thể đang tìm kiếm cơ hội để "hạ độc" anh bất cứ lúc nào.

 

Cuộc chiến ngầm giữa hai người vẫn luôn do Lâu Thần khơi mào, còn Cảnh Tu Bạch thì lặng lẽ trả đũa một cách tinh tế.

 

Trì Tâm chỉ biết lắc đầu bất lực, trong khi Khương Từ Quân ở bên cạnh cười nghiêng ngả, không thể ngừng lại.

 

"Đừng cười nữa." Trì Tâm không nhịn được, lên tiếng:

 

"Đã lâu như vậy mà, tại sao không ai trong các cô nói cho Lâu Thần biết chuyện này? Làm tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cả."

 

Vậy là kế hoạch "chuồn sớm" của cô hoàn toàn đổ bể!

 

Khương Từ Quân mỉm cười, đưa cho cô một xiên thịt bò nướng thơm lừng:

 

"Tâm Tâm, lý do tại sao cô không nói cho anh ấy, cũng chính là lý do tại sao chúng tôi không nói. Đơn giản vậy thôi."

 

Trì Tâm bực bội c.ắ.n một miếng thịt lớn.

 

"Sau này cô định thế nào? Ý tôi là, cô và Cảnh Tu Bạch ấy." Khương Từ Quân hỏi với vẻ như vô tình: "Tôi nghĩ với tính cách của cô, có lẽ sẽ không ở lại căn cứ mãi đâu nhỉ?"

 

"Đúng thế." Trì Tâm trầm tư: "Mặc dù vắc-xin đã được phân phối rộng rãi, nhưng vẫn có những nơi còn nguy hiểm, bị cô lập với thế giới bên ngoài. Tôi dự định sẽ đi khắp nơi để khám phá xem thế giới đã thay đổi đến mức nào."

 

"Thế thì Lâu Thần chắc sẽ nổi cơn lôi đình mất." Khương Từ Quân cười nói. "Còn cô thì sao?" Trì Tâm nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, bất ngờ hỏi:

 

"Cô có định ở lại đây không?"

 

Khương Từ Quân dường như không ngờ cô lại hỏi vậy. Ánh mắt cô thoáng chững lại, rồi trở nên lấp lánh.

 

"Tôi ấy à..." Cô khẽ đáp: "Tôi cần một khoảng thời gian để tái hòa nhập với nhịp sống bình thường. Tâm Tâm, bất kỳ ai đã từng đồng hành cùng cô đều cần thời gian để trở về với thực tại."

 

Trì Tâm ngạc nhiên nhìn cô.

 

"Cô không nghĩ rằng sau khi cùng cô trải qua bao chuyện sinh tử khốc liệt, bọn tôi có thể nói 'quay lại làm người bình thường' là làm được ngay đấy chứ?" Khương Từ Quân khẽ cười: “Chúng tôi ai cũng nể phục Cảnh Tu Bạch. Giống như tất cả vừa trải qua một giấc mộng vàng son, riêng anh ấy mới không cần phải đối mặt với thực tại nghiệt ngã khi tỉnh giấc."

 

“Từ Quân..."

 

"Thế này là tốt rồi, Tâm Tâm." Khương Từ Quân ngắt lời: "Nếu có thêm một cơ hội, vào cái đêm chúng ta gặp lại nhau, tôi vẫn sẽ ôm lấy cô và hy vọng cô tham gia đội của chúng tôi."

 

Cô dừng lại một chút, ánh mắt ấm áp: "Và dẫn dắt đội ngũ của chúng tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Tôi là một dị năng giả hệ trị liệu, có thể giúp được rất nhiều người. Khi tất cả thương binh ở đây đều được chữa lành, có lẽ tôi cũng sẽ lên đường." Khương Từ Quân nắm lấy tay Trì Tâm: "Có thể một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại ở một khu tập trung của những người sống sót khác. Lúc đó, cô phải mời tôi ăn thịt nướng nhé.”

 

Khóe mắt Trì Tâm cay xè, cô khẽ gật đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y Khương Từ Quân.

 

Từ Khương Từ Quân, cô cảm nhận được một sức mạnh mềm mại nhưng kiên định, hoàn toàn khác với mình.

 

Cô cúi đầu, không nhìn thấy trong nụ cười của Khương Từ Quân có một giọt lệ long lanh nơi khóe mi.

 

"Thế này thật tốt." Khương Từ Quân khẽ nói.

 

Trì Tâm ngẩng đầu, nhìn Lâu Thần và Cảnh Tu Bạch đang chơi trò mèo vờn chuột, Úc Tương và Hàn Tử Mặc tranh cãi không ngớt, Dung Phượng và Trần Hành tập trung nướng thịt, còn Vĩnh Ninh thỉnh thoảng lại chọc ghẹo Lâu Thần để trêu Cảnh Tu Bạch.

 

Một khung cảnh bình yên, ngập tràn hạnh phúc, niềm vui và tình yêu.

 

Biểu cảm của Trì Tâm dần dịu lại.

Mèo Dịch Truyện

 

Đây chính là một cái kết mỹ mãn hơn mọi điều họ từng dám mơ.

 

Kể từ khoảnh khắc này, mỗi cá nhân trong câu chuyện đều mang một vận mệnh riêng, nhưng sợi dây định mệnh đã gắn kết họ sẽ còn mãi, chờ đợi những lần tái ngộ. Trì Tâm, từng là kẻ ngoài cuộc vô tình bước chân vào dòng chảy định mệnh này, nay đã hòa mình trọn vẹn, không còn là người quan sát, mà là một phần m.á.u thịt của chính câu chuyện.

 

"Trì Tâm—lại đây kích hoạt pháo sáng đi!"

 

Tiếng hét lớn của Úc Tương kéo Trì Tâm trở về thực tại. Cô bật cười:

 

"Úc Tương, mạt thế vừa khép lại chưa được bao lâu, mà anh đã tìm đâu ra pháo sáng rồi hả?"

 

"Có một chuyên gia kỹ thuật pháo sáng ở trong căn cứ, ông ấy rất sẵn lòng tạo nên chút không khí hân hoan cho chúng ta." Úc Tương đáp.

 

Một bàn tay đặt lên vai cô. Dung Phượng mỉm cười nhìn cô: "Đi đi, cô châm ngòi trước."

 

Người đ.á.n.h nhau thì ngừng, người cãi vã cũng thôi, tất cả đều dõi theo Trì Tâm. Cô không còn cách nào khác đành bước lên.

 

"Bùm—"

 

Tổ hợp pháo sáng rực rỡ bùng nổ trên bầu trời đêm, đám người từng là những anh hùng định hình vận mệnh thế giới giờ đây hồn nhiên cười vang như những đứa trẻ.

 

"Chúc mừng tự do—"

 

"Chúc mừng khoảnh khắc bình yên này—"

 

"Chúc mừng Trì Tâm—"

 

Những nụ cười rạng rỡ ấy, in sâu vào khoảnh khắc này, mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm Trì Tâm như một ký ức bất diệt.

 

- Hết truyện -