“Có cần tôi giải cứu các anh không?” Tuỳ Tâm khẽ hỏi.
“Đông người sẽ càng dễ bị phát hiện.” Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên trầm tĩnh qua tai nghe. “Giờ tôi cũng không thể giúp gì thêm. Tôi giống cô, hoàn toàn không nắm rõ nơi này. Nhưng có thể khẳng định, dù là vaccine hay huyết thanh, chúng tuyệt đối không đặt ở tầng thấp. Muốn bảo vệ, chắc chắn sẽ giấu ở tầng cao—phòng thí nghiệm, hoặc văn phòng quản lý.”
“Tầng cao…” Tuỳ Tâm thì thầm, ánh mắt đảo nhanh quanh hành lang lạnh lẽo. Khi nhìn thấy một chiếc thang máy, cô lập tức quyết định: phải thử đi lên trên.
Ngay lúc ấy, từ phía sau vang lên tiếng bước chân đều đặn.
Cộp… cộp…
Âm thanh giày quân sự dội xuống nền đá lạnh, gợi ra sự áp bức vô hình.
Tuỳ Tâm cau mày, sải bước nhanh hơn, và kịp bắt gặp một cửa thoát hiểm ngay sát bên thang máy. Không chút do dự, cô lách người chui vào.
“Ting!”
Tiếng chuông thang máy vang vọng. Trong khoảnh khắc, Tuỳ Tâm hiểu ra: bất cứ ai vừa đến đều đang đi thang máy. Nghĩ đến khả năng đụng mặt trực diện, cô lập tức từ bỏ lựa chọn ban đầu, quay lưng lao lên cầu thang tối om.
“Tuỳ Tâm, cô còn đó không?” Cảnh Tu Bạch lại cất giọng.
Nhưng cô tuyệt nhiên im lặng. Trong không gian kín mít của cầu thang, một tiếng thì thầm cũng có thể thành dấu vết c.h.ế.t người. Tuỳ Tâm ép hơi thở xuống mức thấp nhất, di chuyển lặng lẽ như bóng ma.
Theo gợi ý, cô bỏ qua tầng hai, ba, bốn—những nơi chắc chắn bị giám sát—rồi chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Khi cánh cửa cầu thang bật mở, Tuỳ Tâm thì thầm: “Tầng năm. Cắt liên lạc.”
Hành lang trống trải phủ ánh đèn trắng nhợt nhạt. Tiếng người trò chuyện mơ hồ vọng lại từ xa, có lẽ là nơi tiến sĩ kia đang ẩn mình. Thang máy dừng đúng tầng năm, báo hiệu kẻ sau lưng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Tuỳ Tâm siết chặt tay, bước đi nhẹ như mèo.
Cánh cửa nào cũng đóng im lìm. Cô thử từng cái, nhưng tất cả đều khóa chặt. Tiếng giày từ xa vẫn vang lên, nhích lại gần hơn, thúc ép cô vừa chạy đua với thời gian vừa phải tuyệt đối yên lặng.
Rồi, Tuỳ Tâm khựng lại trước một cánh cửa kim loại nặng nề, khác hẳn những cửa khác. Nó không có khóa mã.
Tim cô đập dồn. Một linh cảm mãnh liệt trào dâng—thứ quan trọng nhất có thể nằm ở đây.
Nhớ lại động tác của Hàn Tử Mặc từng làm, Tuỳ Tâm đặt tay đẩy nhẹ. Cánh cửa tưởng nặng nề, nhưng bất ngờ mở ra trơn tru.
“Két——”
Tiếng kim loại chói tai vang lên, xé toạc sự im ắng. Tuỳ Tâm sững lại, tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Luồng khí lạnh táp thẳng vào mặt. Hơi nước trắng xoá tràn ra, che mờ tầm nhìn. Khi sương mờ dần tan, cảnh tượng phía sau hiện ra khiến cô c.h.ế.t lặng.
Căn phòng rộng lớn không phải phòng thí nghiệm. Nó là một nhà xác khổng lồ.
Hàng dài khoang đông lạnh thẳng tắp hiện lên, giống hệt những chiếc quan tài thủy tinh. Bên trong, những bóng dáng con người nằm im bất động.
Tuỳ Tâm rùng mình. Từng bước, cô tiến lại gần, tay run run gạt lớp băng mờ trên một khoang. Một gương mặt non nớt hiện ra—một cậu bé, ngón tay còn đeo chiếc nhẫn bạc khắc chữ:
“Hoàn Mỹ 57.”
Hơi thở Tuỳ Tâm nghẹn lại. Một nỗi quen thuộc mơ hồ bóp nghẹt trái tim.
Cô lảo đảo sang khoang kế bên. Vẫn gương mặt ấy, nhưng dòng chữ ghi: “Hoàn Mỹ 58.”
Khoang tiếp theo. Lại cùng khuôn mặt.
Rồi nữa, rồi nữa… Một dãy vô tận những bản sao giống hệt, xếp thành hàng trong lồng băng giá.
Một giả thuyết kinh hoàng đang hình thành trong đầu.
Không chịu tin, Tuỳ Tâm lao sang dãy bên kia. Bàn tay run rẩy lau đi lớp sương dày đặc.
Lần này, không phải gương mặt cậu bé ấy.
Đập vào mắt cô là một gương mặt khác—vẫn non nớt, nhưng quen thuộc đến mức m.á.u trong người như đông cứng. Đôi mày tinh tế, đường nét hoàn mỹ, vẻ ngây thơ thuần khiết.
Một bản sao khác. Một “đứa trẻ hoàn mỹ” khác.
Cậu bé trong khoang đông lạnh giống Lâu Thần đến kinh ngạc, nhưng trẻ hơn rất nhiều—một phiên bản thuần khiết chưa từng bị thù hận và tuyệt vọng bào mòn.
Một Lâu Thần thuở nhỏ.
Tuỳ Tâm ngẩng đầu, ánh mắt quét khắp căn phòng. Trước mắt cô là một rừng “quan tài băng giá”: bên trong, hoặc là những Lâu Thần nhỏ bé, hoặc là những Cảnh Tu Bạch đang ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Trái tim cô như bị siết chặt. Đây không còn là thí nghiệm đơn lẻ, mà là cả một đội quân nhân bản—cơn ác mộng được đông lạnh.
Đúng lúc ấy, ánh sáng đỏ chói lòa bật lên từ trần, rọi xuống không gian trắng toát. Căn phòng lập tức biến thành một địa ngục băng máu.
“Rầm!”
Cánh cửa kim loại phía sau đóng sập lại, bị hệ thống tự động khóa chặt. Tiếng vang như nhát búa giáng thẳng vào lòng người.
Tuỳ Tâm lập tức áp lưng vào tường, hít một hơi sâu để ép nhịp tim bình ổn. Dù căn phòng chỉ còn tiếng tim mình dội lên, cô vẫn có cảm giác như những bản sao kia đang cùng thở, những lồng n.g.ự.c trong khoang đông lạnh phập phồng, đồng loạt dõi ánh nhìn vô hình về phía cô.
Cô rút vũ khí từ không gian, đặt tay lên lưỡi đao lạnh buốt.
“Tít——”
Đèn đỏ vụt tắt. Phòng chìm vào bóng tối tuyệt đối, chỉ còn ánh sáng xanh lam yếu ớt hắt ra từ hàng khoang đông lạnh. Sương trắng lan tràn, tạo nên ảo giác như những linh hồn lang thang trong màn sương tử khí.
“Soạt.”
Tuỳ Tâm khẽ rút một nửa thanh đao, lưỡi sáng lóe lên, phản chiếu ánh xanh lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, một âm thanh lạ vang lên: rè… rè…
Trong góc phòng, một chiếc tivi cũ kỹ bất ngờ bật sáng. Màn hình phủ đầy tuyết nhiễu, ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt Tuỳ Tâm, khiến cô trông như một bóng ma.
Cô dừng lại, mắt chăm chú quan sát. Nếu kẻ thù đã phát hiện sự hiện diện của cô, nhưng không muốn đối đầu trực diện, dùng thiết bị liên lạc như thế này là lựa chọn hợp lý.
Quả nhiên, sau vài giây, màn hình hiện ra một khuôn mặt già nua. Mái tóc trắng xóa rối bù, áo blouse bạc màu vấy những vệt vàng xanh kỳ dị. Đôi mắt ông ta sáng rực sự điên loạn, nhưng bên dưới là sự tỉnh táo đến đáng sợ. Ngay khi khuôn mặt xuất hiện, ông ta lập tức áp sát vào màn hình, ánh mắt khóa chặt Tuỳ Tâm như muốn nghiền nát.
Tuỳ Tâm lạnh lùng nhìn thẳng, không chớp mắt.
Người đàn ông ngắm cô hồi lâu, rồi nói bằng giọng khàn khàn:
“Tôi biết cô là ai.”
Khóe môi Tuỳ Tâm nhếch lên:
“Ồ. Tôi cũng biết mình… khá nổi tiếng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu đáp gọn, nhưng sắc bén. Sau những cuộc săn đuổi không ngừng, việc họ biết cô là điều hiển nhiên.
Không để ông ta kịp thăm dò thêm, Tuỳ Tâm hỏi thẳng:
“Raphael đâu? Hắn không phải luôn tìm tôi sao? Tôi đã ở đây rồi, còn trốn tránh làm gì?”
Cái tên ấy khiến gương mặt già nua trên màn hình thoáng biến sắc, ánh mắt trở nên kỳ dị, như vừa bị kéo ra khỏi ký ức hỗn loạn.
Tuỳ Tâm híp mắt, một cảm giác khó chịu dâng tràn—giống hệt khi nghe Tiến sĩ Sairo nói chuyện. Giọng cô bình tĩnh, nhưng từng chữ như lưỡi d.a.o lạnh lẽo:
“Các người săn lùng tôi lâu đến vậy, còn định chơi trò trốn tìm sao? Gọi hắn ra đây. Những kẻ khác… không đủ tư cách nói chuyện với tôi.”
Khuôn mặt ông ta trở nên méo mó, vừa phấn khích vừa đau đớn, đôi mắt lóe lên như người sắp phát cuồng. Hít mấy hơi nặng nhọc, ông ta khàn giọng hỏi:
“Cô… biết cái tên đó từ đâu?”
“Chẳng lẽ chỉ cho phép các người quan sát tôi, mà tôi không được tìm hiểu ngược lại?” Tuỳ Tâm đáp, lạnh nhạt như băng.
annynguyen
Ánh mắt lão dời xuống, dừng trên một khoang đông lạnh gần đó. Con ngươi ông ta đột nhiên sáng rực, giọng run rẩy như mê sảng:
“Là Số 1, đúng không? Số 1 đã trốn thoát! Không ngờ… nó không hủy diệt thế giới, mà lại ở cạnh cô?”
Tuỳ Tâm khựng lại, rồi ánh mắt bùng lên sát khí. Cô bước thẳng tới, đi ngang qua vô số gương mặt quen thuộc bị đóng băng, cho đến khi đứng trước màn hình. Cúi xuống, cô nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh bỉ, giọng thấp lạnh như thép:
“Hắn không phải Số 1.”
“Anh ta có tên, là Lâu Thần.”
Đôi mắt già nua trên màn hình thoáng hiện vẻ bàng hoàng. Sau một hồi như chìm trong ký ức, ông ta khàn giọng:
“Phải rồi… Khi cậu ta đến đây, chỉ là một đứa bé vài tháng tuổi. Chúng ta đặt cho cậu ta cái tên Số 1. Từ đó, đó là danh xưng duy nhất của cậu ta. Còn cái tên thật… chẳng ai còn nhớ nữa.”
Tuỳ Tâm cảm thấy lồng n.g.ự.c dậy sóng. Một cơn phẫn nộ lẫn bi thương bùng lên. Họ đã tước đoạt tên của Lâu Thần, tước đoạt cuộc sống, rồi biến anh thành một thực thể vô danh — một công cụ thí nghiệm lạnh lùng.
Dựa vào cái gì?
Cô cúi đầu, che giấu cơn giận sôi sục.
Người đàn ông lại hỏi, giọng run rẩy xen lẫn phấn khích:
“Số 1… Lâu Thần giờ đang ở đâu? Cậu ta có ở cạnh các người không?”
Tuỳ Tâm bật cười, tiếng cười lạnh như băng:
“Sao vậy? Lợn nuôi chuồng chạy mất, sốt ruột lắm hả?”
Ánh mắt cô đảo qua những khoang đông lạnh dày đặc quanh mình, giọng đầy châm chọc:
“Không phải ở đây còn một bầy cho các người tha hồ chơi đùa sao?”
“Bản sao mãi mãi chỉ là bản sao.” Ông ta đáp dửng dưng, như thể sự thật đó không còn gì để bàn cãi. “Không bao giờ bằng được bản thể.”
Ông ta ngừng lại, ánh mắt nheo lại:
“Tôi nghe nói lần này ngoài cô, còn có nhiều người khác bị bắt? Nếu thế, tôi muốn tự kiểm tra.”
Lúc này, Tiến sĩ Sairo bước đến, ghé tai thì thầm vài câu. Vẻ mặt lão già sầm xuống, giọng sắc lạnh:
“Chỉ có cô vượt qua được YS-C1? Không thể nào. Chắc chắn có kẻ đang giả vờ. Tôi sẽ tự mình xác nhận.”
Ông ta xoay người định rời đi.
“Đứng lại!”
Tiếng quát của Tuỳ Tâm vang lên như lưỡi d.a.o rạch toạc không gian. Ánh mắt cô lóe sát khí. Cô tuyệt đối không thể để hắn tiếp cận những người khác, nhất là Cảnh Tu Bạch. Một khi phát hiện ra “bản thể trưởng thành”, mọi chuyện sẽ vượt ngoài kiểm soát.
Hughes quay lại, ánh mắt lóe vẻ mất kiên nhẫn:
“Đợi ta kiểm tra xong, rồi sẽ quay lại xử lý cô.”
“Xử lý tôi?” Tuỳ Tâm bật cười lạnh, ánh sáng từ thanh trường đao lóe sáng trong tay. “Trong mắt các người, chúng tôi chẳng khác nào lũ lợn đợi mổ thịt, đúng không?”
Không đợi trả lời, cô nghiêng tay, chém mạnh vào khoang đông lạnh gần nhất.
“Rầm!”
Kính vỡ tung, dung dịch lạnh b.ắ.n ra khắp nơi. “Số 1-23” bị hủy ngay trước mắt.
Tuỳ Tâm chỉ thẳng mũi đao vào màn hình:
“Muốn đi? Được thôi. Nhưng trước hết — đưa Raphael ra đây. Nếu không, tôi sẽ phá nát hết lũ bản sao quý giá này, để các người trắng tay.”
Không gian trên màn hình khựng lại. Hughes im lặng, gương mặt co rúm. Sau lưng hắn, Sairo thoáng nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm như che giấu điều gì đó, nhưng không nói ra.
Một đòn ra tay đã ép Hughes phải dừng bước.
Ông ta nhìn Tuỳ Tâm chằm chằm, rồi chậm rãi hỏi:
“Cô biết Raphael… nhưng lại không biết ta sao? Vì sao lại một mực tìm Raphael? Cô biết gì về hắn?”
Trong lòng thoáng xao động, nhưng gương mặt Tuỳ Tâm vẫn lạnh băng:
“Tại sao tôi phải biết ông?”
Chính lúc ấy, giọng Sairo vang lên, cắt ngang sự căng thẳng:
“Bố tôi là Norton Hughes, nhà khoa học sinh hóa – sinh lý nổi tiếng nhất thế giới trước tận thế. Tên ông ấy được ghi trong sách giáo khoa ở vô số quốc gia, là bài học bắt buộc cho học sinh trung học đất nước cô.”
Cô ta ngừng lại, giọng hạ thấp, như mũi d.a.o cắm thẳng xuống nền đất:
“Ông ấy… cũng là thầy của Arthur Raphael.”
Tuỳ Tâm khựng lại. Câu nói như một quả b.o.m nổ tung trong đầu.
Hughes trên màn hình, với ánh mắt điên loạn, chồng lên hình ảnh Raphael lạnh lùng trong những giấc mơ. Hai gương mặt hòa lẫn vào nhau, khiến cô hoa mắt.
Còn chuyện Hughes từng là nhà khoa học lừng danh? Tuỳ Tâm chỉ bật cười khổ. Cô vốn không thuộc về thế giới này, không biết cũng chẳng có gì lạ. Nhưng quan hệ thầy – trò kia, lại khiến cô chấn động hơn bất cứ điều gì.
Cô siết chặt đao, giọng căm phẫn:
“Hai thầy trò các người quả thật rất xứng đáng với nhau — cùng nhau đẩy thế giới xuống vực thẳm. Không hổ danh quan hệ thầy trò.”
Hughes bật ra một tràng cười kỳ dị, âm thanh vang vọng khắp căn phòng đông lạnh…