"Cạch."
Tùy Tâm khẽ xoay cổ, không buồn tranh cãi, chỉ giơ tay ngoắc hắn một cái đầy khiêu khích.
Thái độ khinh thường ấy khiến Hàn Tử Mặc đỏ bừng mắt. Anh ta thở phì phò, bật cười lạnh:
"Đã vậy, tôi sẽ không khách sáo!"
Anh ta lao lên, chiếc móc sắc nhọn trên tay nhằm thẳng vào đôi mắt của Tùy Tâm!
Cảnh Tu Bạch, dù luôn tin tưởng Tùy Tâm, cũng không khỏi siết chặt nắm đ.ấ.m khi nhìn cô tay không đối mặt với một kẻ đã bị cải tạo thành "vũ khí sống". Ánh sáng xanh mờ lóe lên trong lòng bàn tay anh, nhưng rồi tắt ngấm khi anh hít sâu, kìm lại.
Anh hiểu Tùy Tâm. Cô muốn chứng minh với Hàn Tử Mặc rằng sức mạnh thật sự không đến từ việc hủy hoại cơ thể để trở thành nô lệ của công nghệ. Anh sẽ không can thiệp.
Sự đấu tranh nội tâm ấy không qua mắt được Sairo. Cô ta liếc nhìn trận chiến, rồi nhìn sang Cảnh Tu Bạch:
“Anh thực sự không định giúp sao?”
Cảnh Tu Bạch không quay đầu, giọng ngắn gọn:
"Cô ấy không cần."
Sairo lộ vẻ nghi ngờ, vừa lo sợ cho Tùy Tâm, vừa bất an cho chính mình. Nhưng rồi, thoáng qua trên gương mặt Cảnh Tu Bạch, cô ta dường như thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên.
"Cô ấy mạnh hơn những gì cô tưởng đấy."
Hàn Tử Mặc lao tới với toàn bộ sức mạnh. Nhưng Tùy Tâm không chọn đối đầu trực diện. Động tác của cô thoạt nhìn chậm chạp, tưởng như không theo kịp tốc độ của hắn, khiến Sairo hoảng hốt hét lên.
Chỉ riêng Hàn Tử Mặc mới cảm nhận được sự thật: những động tác tưởng chừng nhẹ nhàng kia lại ẩn chứa uy lực cực lớn. Cánh tay Tùy Tâm uyển chuyển len vào khoảng trống giữa hai cánh tay hắn, rồi bất ngờ đ.ấ.m thẳng vào ngực.
"Bụp!"
Một cú đánh trúng đích. Trên lớp áo nano cứng cáp của Hàn Tử Mặc xuất hiện những gợn sóng rung động. Cả thân hình hắn bị hất lùi vài bước, khóe miệng bật máu.
Hàn Tử Mặc ngẩng lên, ánh mắt hoảng hốt, vừa kịp thấy Tùy Tâm thu lại thế tay, nhịp thở vẫn bình ổn đến lạnh lùng.
"Đây… là chiêu thức gì?"
Tùy Tâm khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Trong đầu, hàng loạt phương án chiến đấu lóe lên, rồi nhanh chóng sàng lọc, chọn lấy cách tối ưu nhất—một cách cô chưa từng thử, nhưng lại khắc chế hoàn toàn Hàn Tử Mặc.
"Tôi không hiểu tại sao anh lại nghĩ rằng càng biến cơ thể thành thứ xa rời nhân tính thì càng mạnh."
Cô đứng thẳng, hai chân mở rộng ngang vai. Tư thế dường như sơ hở, nhưng thực chất không hề có điểm yếu nào để lộ.
"Nếu đã vậy, tôi sẽ cho anh thấy, ngay cả khi tôi không dùng sức mạnh trực diện, anh cũng không thể chạm được vào tôi."
Bị chọc giận bởi sự thách thức, Hàn Tử Mặc gầm lên, lao tới như một con bò tót điên cuồng. Toàn thân hắn như một quả tên lửa sống, đủ sức phá vỡ tường gạch trong nháy mắt.
Nhưng Tùy Tâm không nao núng. Bước chân cô nhẹ nhàng, ung dung như đang dạo chơi trong vườn. Dù Hàn Tử Mặc có tấn công nhanh hay mạnh đến đâu, cô vẫn né tránh một cách điềm nhiên, không chút khó khăn.
Sairo há hốc miệng:
“Đây… đây là chiêu gì vậy?”
"Tôi không biết." Cảnh Tu Bạch đáp thật, nhưng ánh mắt ánh lên khâm phục:
“Cô ấy chưa bao giờ dùng chiêu thức này trước đây."
Quả thật, đây là lần đầu tiên Tùy Tâm chọn cách chiến đấu hoàn toàn phi đối kháng. Nhìn Hàn Tử Mặc càng lúc càng điên cuồng, càng đánh càng hụt, trong lòng cô dấy lên một cảm giác hứng khởi mới mẻ—một sự thoả mãn khác hẳn so với việc dùng sức mạnh áp đảo.
Khi Hàn Tử Mặc gào thét trong cơn thịnh nộ, Tùy Tâm biết đã đến lúc kết thúc. Cô đột ngột dừng bước.
Hàn Tử Mặc ngỡ đó là cơ hội trời cho. Hắn gầm lên, dồn tất cả sức lực và phẫn nộ vào chiếc móc sắc nhọn, tung thẳng đòn hiểm vào n.g.ự.c cô.
Nhưng Tùy Tâm vẫn bình tĩnh. Đôi mắt sáng lạnh, cô bắt chéo hai tay. Khi chiếc móc lao tới, cổ tay Hàn Tử Mặc lập tức bị kẹp chặt như rơi vào gọng kìm thép.
Hàn Tử Mặc nghiến răng, cố đẩy mạnh hơn, nhưng cơ thể anh ta như bị đóng băng, không thể tiến thêm dù chỉ một chút.
“Đâ… đậy là thứ tà thuật gì?” – Hàn Tử Mặc gằn giọng, từng đường gân nổi hằn trên trán.
Tùy Tâm mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, uyển chuyển như chính động tác của cô:
“Bí thuật cổ xưa của phương Đông—Thái Cực.”
Trong mắt cô thoáng qua sự đắc ý.
Những động tác chậm rãi nhưng tinh tế ấy chính là bài học cô lấy cảm hứng từ Thái Cực Quyền, thứ biến sự mềm mại thành sức mạnh tuyệt đối.
“Thái Cực?” – Hàn Tử Mặc gầm lên, giọng lẫn điên dại và sợ hãi – “Đừng đùa nữa! Làm gì có chiêu thức kỳ quái như thế chứ…”
Trước ánh mắt nghi hoặc của hắn, Tùy Tâm trầm ngâm thoáng chốc. Có vẻ như trong thế giới này không tồn tại khái niệm về Thái Cực, nhưng điều đó chẳng ngăn cản cô dùng nó để hạ gục hắn.
Nhân lúc phần thân trên của Hàn Tử Mặc bị kẹt chặt, Tùy Tâm nhanh chóng xoay người, tung một cú đá ngang quét vào phần thân dưới, đồng thời dùng lực quật mạnh, khiến Hàn Tử Mặc ngã sập xuống đất trong ánh mắt không thể tin nổi của hắn.
“Rầm!” – tiếng va chạm vang dội.
Tùy Tâm dẫm lên bàn tay phải gắn móc của Hàn Tử Mặc, một tay siết chặt cổ hắn, khống chế toàn bộ hành động.
“Chiêu này không phải Thái Cực, mà chỉ là tôi dùng ‘cơ thể bình thường’ quật ngã anh thôi.” – giọng cô lạnh tanh, từng chữ như lưỡi d.a.o cứa vào niềm kiêu hãnh còn sót lại của Hàn Tử Mặc.
Hàn Tử Mặc nằm trên đất, đồng tử co lại thành những điểm nhỏ như kim châm. Hắn ngước nhìn trần nhà, gương mặt thất thần, như một kẻ vừa mất đi tín ngưỡng:
“Không thể nào… không thể nào… không thể nào…”
Hắn lẩm bẩm, hơi thở rời rạc, không còn chút ý chí kháng cự.
“Chúng ta đi thôi.” – Cảnh Tu Bạch bước đến, liếc nhìn Hàn Tử Mặc hờ hững – “Bây giờ Úc Tương và mọi người đã đến bến tàu, nếu nhanh, chúng ta có thể hội tụ với họ.”
“Được.” – Tùy Tâm đứng dậy, quay qua Sairo, thấy gương mặt đầy kinh ngạc của cô ta vẫn chưa kịp thu lại. Cô vỗ nhẹ vai Sairo, mỉm cười:
“Tiến sĩ Sairo, cuộc sống mới đang chờ cô, hãy vui lên.”
“Muốn rời đi mà không để lại gì, có phải hơi quá đáng không?”
Giọng nói già nua nhưng đầy phẫn nộ vang lên, khiến cơ thể Sairo dưới tay Tùy Tâm lập tức căng cứng.
Tùy Tâm quay lại, nhìn thấy tiến sĩ Hughes đứng ở cửa cùng với một nhóm vệ sĩ, hàng ngũ dày đặc, đen kịt.
Cô bước sang bên, nhẹ nhàng chắn trước Sairo mà không hề lộ vẻ phòng bị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ồ, ông về rồi à?”
Khuôn mặt tiến sĩ Hughes tối sầm. Ông ta không thèm liếc Hàn Tử Mặc đang nằm dưới đất, bước nhanh vào phòng.
“Sairo, qua đây.” – giọng ông ta trầm thấp.
Tùy Tâm hơi nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Sairo hiện lên sự giằng xé dữ dội. Cô không nói gì, còn Cảnh Tu Bạch cũng giữ im lặng. Cả hai đều chờ đợi quyết định của Sairo.
“Sairo.” – tiến sĩ Hughes nhìn thấy sự do dự của con gái, sắc mặt càng thêm u ám. Giọng ông ta lẫn vào sự cáu kỉnh thúc giục:
“Bố đang gọi con qua đây, con không nghe thấy sao?”
Trước sự ép buộc của ông ta, Sairo không những không tiến lên mà còn lùi lại một bước, rụt người về phía sau lưng Tùy Tâm.
Tùy Tâm mỉm cười, quay lại nhìn tiến sĩ Hughes:
“Tôi nghĩ ý cô ấy đã rất rõ ràng.”
“Con định làm gì?” – tiến sĩ Hughes không để ý đến lời Tùy Tâm, chỉ nhìn chằm chằm Sairo với ánh mắt lạnh lùng –
“Con còn giận chuyện Albert sao? Cậu ta chỉ là một kẻ thất bại. Con định phản bội ta vì cậu ta sao? Đúng là làm mất mặt ta mà.”
“Không phải chỉ vì anh ấy.” – giọng Sairo nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tiến sĩ Hughes nheo mắt: “Con nói gì?”
“Con nói, con không chỉ vì Albert!” – Sairo đột ngột ngẩng đầu lên, hét lên với bố mình, giọng vỡ ra vì kìm nén:
“Con chỉ không muốn sống cái cuộc đời không ra người không ra quỷ này nữa. Bố chưa bao giờ coi những người khác là con người, kể cả con! Con muốn trở về với xã hội loài người bình thường, con không muốn bị đồng loại nhìn như ác quỷ. Con không muốn làm kẻ g.i.ế.c chóc tàn nhẫn nữa!”
"Đúng là gặp kẻ thích chuốc họa vào thân, nhưng kiểu tự tìm c.h.ế.t thế này thì tôi mới thấy lần đầu."
Tùy Tâm quay sang hỏi Sairo, giọng nhàn nhạt:
“Bố cô từng thử làm liệu pháp tâm lý gì chưa? Theo tôi thấy, ông ta mới là người có vấn đề nghiêm trọng nhất.”
“Chưa từng.” – Sairo theo phản xạ trả lời, vẻ mặt bối rối – “Ông ấy… từ trước đến nay không tin ai, cũng chẳng để ai đến gần.”
“Sairo! Con đúng là đồ phản bội!”
Hughes gầm lên, sắc mặt méo mó vì phẫn nộ:
“Ta nuôi dạy con, để rồi hôm nay con đứng đó phản bội ta sao? Ta cho con cơ hội cuối cùng! Nếu con không quay lại, ta sẽ coi như chưa từng có đứa con gái nào như con!”
Tùy Tâm khẽ nghiêng đầu nhìn Sairo.
Chỉ thấy khóe môi cô ta nhếch lên, ánh mắt xanh lục bừng sự chế giễu:
“Ông chỉ không muốn mất đi một công cụ đắc lực thôi, đúng không?”
Người phụ nữ đã sống nửa đời trong địa ngục, đôi tay nhuốm máu, giờ cuối cùng cũng muốn bước ra khỏi bóng tối của chính người cha mình, tìm một cơ hội làm lại.
“Tùy Tâm, đưa tôi đi.” – giọng Sairo run lên, nhưng kiên định – “Tôi sẽ cố gắng hết sức để nghiên cứu vaccine. Không phải vì cái gọi là khoa học, mà là… tôi muốn chuộc lỗi cho những gì mình đã làm.”
Ánh mắt Tùy Tâm ánh lên vẻ hài lòng. So với một Sairo bất ổn, một Sairo chủ động tìm ý nghĩa sống mới rõ ràng đáng tin cậy hơn nhiều.
“Tôi không thể thay những người trước đây đã chấp nhận cô, Sairo.” – giọng Tùy Tâm dịu lại – “Nhưng ít ra cô vẫn chưa bị người bố không thể cứu chữa này đồng hóa hoàn toàn. Đó đã là điều đáng quý rồi.”
“Cô…!” Hughes gầm lên, mắt đỏ ngầu.
“Suỵt.”
Tùy Tâm đưa ngón tay trỏ đặt lên môi, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Cô quay sang Sairo:
“Những gì sắp xảy ra, tốt nhất cô không nên xem.”
“Gì cơ?” – Sairo bối rối, chưa hiểu hết ý.
Tùy Tâm không trả lời, trực tiếp quay người, từng bước tiến về phía Hughes.
Khí thế đè ép khiến Hughes bất giác lùi lại một bước. Ánh mắt ông ta lóe lên hoảng loạn, giọng the thé:
annynguyen
“Các người còn đứng đó làm gì? Mau bắt cô ta lại!”
Nhưng cả Hàn Tử Mặc lẫn đám cảnh vệ đều im lặng, chỉ lặng lẽ dõi theo từng bước chân của Tùy Tâm.
“Lũ khốn nạn! Đã quên những lúc quỳ gối van xin ta ban cho sức mạnh rồi sao? Ta cho các người cơ hội trở nên mạnh mẽ, vậy mà đây là cách các người đáp trả ta—Aaaa!!”
Tiếng gào thét bị chặn đứng bởi một tiếng nổ giòn của cú đấm.
“Bốp!”
Nắm đ.ấ.m của Tùy Tâm cắm thẳng vào mặt Hughes, hạ gục ông ta xuống sàn.
Cô từ tốn thu tay về, giọng lạnh lùng:
“Âm thanh cũng to đấy. Giờ ông còn hét được nữa không?”
Hughes ôm lấy mặt, lảo đảo, rồi nôn ra m.á.u cùng vài chiếc răng gãy.
“Cô… cô dám…” – ông ta lắp bắp, run rẩy giơ tay chỉ Tùy Tâm – “Cô dám đánh tôi?”
“Không có gì tôi không dám làm cả.” – Tùy Tâm xoay cổ tay, thản nhiên – “Dù đánh người già nghe có vẻ không hay, nhưng với loại như ông thì… chậc.”
“Loại người như ông ta, người già sẽ đá khỏi đội ngay lập tức.” – Cảnh Tu Bạch buông một câu lạnh băng, giọng chẳng hề d.a.o động.
“Im hết đi!” – Hughes gào lên, nhưng khi thấy Tùy Tâm lại gần, cơ thể ông ta run rẩy, bản năng kéo lùi về phía sau.
“Đừng lại gần! Tôi là Norton Hughes, là báu vật của thế giới! Các người không thể đối xử với tôi như thế này, tôi sẽ kiện các người ra tòa án quốc tế!”
“Ồ, tôi sợ quá đi.” – Tùy Tâm buông lời chế giễu, bước chân không hề chậm lại.
Chỉ trong chớp mắt, cô đã áp sát, nắm chặt cổ áo ông ta và đ.ấ.m thẳng vào bụng.
“Ông cứ gọi đi, gọi đến khản cả giọng xem có tòa án nào cứu được ông không.”
“Ọe—” Hughes co rúm, gập người lại như một con tôm luộc, hơi thở đứt quãng.
“Sairo…” – ông ta rên rỉ, ánh mắt đau đớn ngước về phía con gái – “Con gái yêu của ta… con định đứng nhìn như thế sao?”