Sairo quay mặt đi, nhưng nghe câu này lại quay đầu lại.
“Tốt nhất cô đừng động lòng.” Cảnh Tu Bạch nhắc nhở, giọng vẫn lạnh như băng: “Ông ta đã mục ruỗng từ gốc rễ rồi, cô không cứu được đâu.”
“Tôi biết.” Sairo run rẩy nói, giọng đầy giằng xé: “Nhưng tôi… không thể nhìn ông ấy c.h.ế.t ngay trước mặt mình.”
“Tôi đảm bảo, Tùy Tâm sẽ không để ông ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu.” Cảnh Tu Bạch đáp.
Sairo thoáng sững lại. Cô muốn hỏi anh sao có thể chắc chắn như thế, trong khi từ đầu đến giờ, cả ba chưa từng bàn bạc với nhau điều gì. Huống hồ, ngay cả Hàn Tử Mặc với cơ thể được cải tạo mà còn bị Tùy Tâm đ.ấ.m bay thẳng vào tường, thì liệu còn ai sống sót nổi khi cô đã ra tay?
Thế nhưng, sự thật chứng minh Cảnh Tu Bạch nói đúng.
Dù không hề trao đổi, Tùy Tâm vẫn hiểu rõ: một kẻ biến thái già cỗi như Hughes, tuyệt đối không thể để c.h.ế.t nhanh gọn. Cú đ.ấ.m của cô nhìn như dữ dội đến mức nghiền nát xương cốt, nhưng thực chất lại được kiểm soát chính xác, chỉ khiến Hughes đau đớn tột cùng mà vẫn phải duy trì hơi thở yếu ớt.
“Tôi không mong cái đầu cứng nhắc của ông hiểu ra tội ác mình đã gây.” Cô lạnh giọng, giáng thêm một cú đ.ấ.m nặng nề.
“Những sinh mạng mà ông đã hủy hoại… những con người vô tội bị ông hành hạ… nợ m.á.u ấy, ông cả đời này cũng không trả nổi.” Cú đ.ấ.m tiếp theo khiến Hughes bật máu, gương mặt biến dạng.
“Cách duy nhất công bằng nhất… chính là đưa ông xuống gặp họ. Bắt ông quỳ xuống mà sám hối.” Tùy Tâm cúi xuống, ánh mắt lạnh đến rợn người. “Nhưng đáng tiếc… những người bị ông hại đã ở trên thiên đường. Còn ông…” – cô siết mạnh cổ áo ông ta – “…ông chỉ có thể bị đày đọa mãi mãi trong địa ngục.”
Tùy Tâm bật cười khẽ, giọng sắc bén như d.a.o cắt:
“Họ sẽ dõi theo ông từ thiên đường… nhìn ông đau đớn mà không bao giờ được giải thoát.”
Ngay khi Hughes chỉ còn thoi thóp, bỗng nhiên có sự xáo trộn từ cửa.
Tùy Tâm ngẩng đầu. Farr — con thây ma từng biến đổi trước đó — xuất hiện trở lại. Quần áo hắn rách tả tơi, tay ghì chặt một người, miệng phát ra những tiếng gầm gừ khàn đặc.
“GÀO——”
Tiếng hú của người sói vang vọng, rợn người đến mức Sairo bất giác run rẩy.
Tùy Tâm tiện tay ném cho Cảnh Tu Bạch lọ thuốc khôi phục lý trí cho người thú. Anh đón lấy, đóng băng Albert rồi nhanh chóng tiêm thuốc. Chỉ khi Albert chìm vào giấc ngủ, không còn vùng vẫy, Tùy Tâm mới hơi thả lỏng.
“Giờ thì sao?” Cô quay sang nhìn Sairo, giọng ngắn gọn: “Cô biết căn cứ của Raphael ở đâu không?”
Sairo ôm chặt Albert bất tỉnh, lắc đầu tuyệt vọng.
“Trước tiên tập hợp với Úc Tương và nhóm của họ…” Cảnh Tu Bạch vừa nói vừa nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, gương mặt anh sầm xuống.
Tùy Tâm lập tức nhận ra sự bất thường, cô nheo mắt: “Có chuyện gì?”
Sống bên Cảnh Tu Bạch lâu đến vậy, cô hiểu rõ anh. Nếu không phải tình hình đặc biệt nghiêm trọng, anh tuyệt đối không để cảm xúc lộ rõ.
Nhưng lần này, Cảnh Tu Bạch im lặng vài giây, ánh mắt dần sắc bén. Cuối cùng anh ngẩng lên, giọng nặng nề:
“Chúng ta phải quay lại căn cứ A.”
Tùy Tâm nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc.
“Vừa có tin báo từ căn cứ A.” Cảnh Tu Bạch hít sâu, trầm giọng: “Khoảng một tháng trước, đợt sóng thây ma vốn đang tạm lắng bất ngờ gia tăng quy mô lớn. Chúng như thể nhận được một mệnh lệnh đồng nhất, đồng loạt tấn công các căn cứ loài người. Hơn nữa…” – anh dừng lại, mắt ánh lên sự nguy hiểm – “…có người khẳng định đã nhìn thấy Lâu Thần xuất hiện gần căn cứ A.”
“Lâu Thần?”
Tim Tùy Tâm bất giác thắt chặt.
…
Thời tiết mỗi lúc một khắc nghiệt. Ngoại trừ đợt lạnh kéo dài nửa năm sau tận thế, giờ đây ánh mặt trời ngày càng gay gắt, nhiệt độ lên gần 50 độ — như một tận thế thứ hai.
Trên mặt biển nóng bỏng, hai chiếc tàu nhỏ rẽ sóng đi tới. Khoảng cách không xa, chỉ cần hét lớn, người trên tàu sau vẫn có thể nghe rõ mồn một…
Chiếc tàu dẫn đường phía trước là một con tàu khách hai tầng. Với số lượng người trên đó, không gian có phần dư thừa, nhưng kể từ lúc khởi hành, những “cuộc chiến” nho nhỏ trên tàu dường như không bao giờ chấm dứt.
“Rầm!”
“Áaaa!”
“Loảng xoảng…”
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là tiếng hét thảm của một chàng trai và âm thanh đồ vật rơi vỡ.
Thế nhưng, những hành khách trên tàu đều đã quen với những âm thanh quái dị như thế. Chỉ có một giọng nữ dịu dàng, đầy bất lực, vang lên:
“Úc Tương! Làm hỏng gì thì tự mà sửa đấy nhé!”
“Biết rồi, biết rồi!”
Úc Tương như bị lửa đốt dưới chân, lao từ tầng hai xuống, lớn tiếng đáp lại Khương Từ Quân, rồi chống nạnh, ngửa mặt nhìn lên lan can tầng hai.
“Có giỏi thì xuống đây đánh nhau đi! Một đấu một, đánh tới trời đất mịt mù, ai thua thì gọi người kia là ông nội!”
Chàng trai trẻ có vẻ ngoài yêu dị, tuấn tú, chỉ hờ hững tựa vào lan can, liếc xuống một cái đầy khinh thường. Không buồn đáp lại, anh ta xoay người bước vào khoang tàu, lo dọn đống đồ bị đổ ban nãy.
annynguyen
Khương Từ Quân bước lên tầng hai, thò đầu vào nhìn. Người thanh niên đã ngồi khoanh chân dưới đất, cúi đầu cặm cụi đóng lại chiếc bàn gãy. Trời nóng hầm hập, anh ta chỉ mặc áo ba lỗ đen, khiến làn da trắng sáng dưới ánh sáng phản chiếu từ bộ áo nano càng thêm nổi bật.
Bàn tay phải của anh ta nhanh nhẹn đến mức khó tin — nếu không biết, khó ai nhận ra đó là một cánh tay giả. Thứ mà khi tháo ra sẽ biến thành móc câu khiến người khác rùng mình. Nhìn cảnh đó, cơn giận trong lòng Khương Từ Quân giảm đi quá nửa.
Cô dựa vào lan can, liếc xuống dưới. Úc Tương vẫn còn nhảy dựng lên. Từ không gian, cô lôi ra một vật mềm xẹp, ném thẳng xuống.
“Bốp.”
Úc Tương ngẩng lên, ngơ ngác khi thấy trên đầu mình là một miếng bọt biển tắm. Anh ta kêu lên:
“Từ Quân, cô đứng về phe nào thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi đứng ngoài!” Khương Từ Quân bực bội: “Không thấy gần đây tâm trạng của Tùy Tâm không tốt sao? Hai người còn làm loạn, đi nấu cơm cho tôi ngay!”
“Ờ…” Úc Tương thuận miệng đồng ý, nhưng đi được nửa bước thì phản ứng lại, tức tối gắt:
“Thế còn tên kia thì sao?”
“Người ta đang sửa… bàn…” Khương Từ Quân nhấn mạnh từng chữ.
Thấy Úc Tương cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn vào bếp, Khương Từ Quân quay lại, nét mặt tươi tắn biến mất. Ánh mắt cô sắc bén, dò xét người đàn ông trong khoang tàu, lặng lẽ đóng đinh xong bàn lại chuyển sang sửa ghế.
Người đó chính là Hàn Tử Mặc. Anh ta làm việc một cách tập trung, không hề bận tâm đến ánh mắt của cô, như thể sự tồn tại của cô chỉ là hư vô.
“Anh Hàn.” Khương Từ Quân cất giọng dịu dàng, nhưng từng chữ lại mang ý cảnh cáo: “Dù Tùy Tâm và mọi người tin anh, tôi thì không có ý kiến. Nhưng… hành động hiện tại của anh không giống như những gì anh nói trước khi lên tàu.”
Hàn Tử Mặc ngước lên, ánh mắt hờ hững, nụ cười nhạt cong trên môi.
“Tôi thật sự muốn học gì đó từ cô ấy. Nhưng như cô vừa nói, dạo này tâm trạng cô ấy không tốt, đến cả các người còn chẳng dám làm phiền. Vậy sao lại mong tôi đi chọc vào?”
Lời nói nghe cũng có lý. Khương Từ Quân không hỏi thêm, chỉ mỉm cười, nhắc nhở anh ta đừng quên xuống ăn cơm rồi rời đi.
Khi cô đã khuất bóng, Hàn Tử Mặc đặt đồ xuống, nhìn chiếc ghế còn dang dở một lát, rồi đứng lên, bước về phía dãy phòng tầng hai.
Đến trước một căn phòng, thấy cửa không khóa, anh ta định gõ thì bên trong vang ra giọng Cảnh Tu Bạch:
“Vẫn đang cố liên lạc với Lâu Thần à?”
Tay Hàn Tử Mặc khựng lại giữa không trung, rồi buông xuống.
“Không thể từ bỏ… đây là cách duy nhất để tôi kết nối được với anh ta.” Giọng Tùy Tâm vọng ra, có chút mệt mỏi.
Chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ cô lúc này — cúi đầu, tóc đen buông rũ bên má, như một cô gái nhỏ bất lực — Hàn Tử Mặc đã hình dung ra cảnh đó, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười khó đoán.
"Đừng quá cố chấp, càng liên lạc không được, cô càng dễ lo lắng." Cảnh Tu Bạch dịu giọng: "Chậm nhất khi đến căn cứ A, chúng ta sẽ biết chuyện gì đã xảy ra."
"Căn cứ A vẫn chưa có tin gì sao?" Tùy Tâm hỏi.
“Thời gian chờ đợi quá dài, dù có tin tức cũng không biết bao giờ mới nhận được." Cảnh Tu Bạch thở dài. Có lẽ vì thấy vẻ buồn bã của cô, anh bổ sung: "Nhưng hành trình đã kéo dài gần một tháng rồi, chắc sắp đến nơi.”
Tùy Tâm khẽ đáp, rồi lại hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
"Còn nửa đường." Cảnh Tu Bạch trả lời.
Tùy Tâm chỉ khẽ thở dài.
Cảnh Tu Bạch định nói thêm, nhưng thấy Tùy Tâm đột ngột ra hiệu im lặng. Giây sau, cô vung tay, ném mạnh chiếc gối về phía cửa.
Chiếc gối tưởng chừng vô hại bỗng hóa thành vũ khí bất ngờ. Nó đập mạnh vào cửa, khiến cánh cửa bật tung—và rơi gọn vào tay… Hàn Tử Mặc.
Anh ta ôm gối, đối diện ánh mắt cả hai trong phòng. Không chút áy náy, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu bâng quơ:
"Đến giờ ăn rồi. Có người bảo tôi đến gọi các người."
Cảnh Tu Bạch vẫn giữ vẻ bình thản, khó đoán anh có tin hay không.
Tùy Tâm liếc anh ta, lạnh lùng:
"Anh biết không, trên con tàu này, bất cứ ai nói gì… tôi đều nghe thấy."
Ánh mắt Tùy Tâm sắc bén như d.a.o cắt, phơi bày sự thật: Hàn Tử Mặc từ đầu đến cuối đã đứng ngoài cửa nghe lén.
"Ghê…" Khuôn mặt Hàn Tử Mặc thoáng cứng đờ, nhưng nhanh chóng thay đổi, tỏ vẻ ngoan ngoãn như một con cún. Anh ta ôm gối, chen vào phòng, cố tình tránh xa chỗ của Cảnh Tu Bạch.
Anh ta ngồi xuống cạnh chân Tùy Tâm, đặt chiếc gối ngay ngắn lên giường cô, còn vỗ vỗ lấy lòng. Ngẩng mặt, giọng đầy nhiệt thành:
"Sư phụ, lâu rồi không thấy cô ra ngoài, tôi lo lắng nên mới đến thăm."
"Lo cho tôi? Cảm ơn nhé." Tùy Tâm nhếch nhẹ khóe miệng.
Nhìn cái dáng vẻ như chó lớn nằm phục dưới chân, trông như nếu cô bảo nhảy xuống biển thì anh ta cũng chẳng chần chừ mà làm ngay, Tùy Tâm suýt nữa bật cười. Nhưng cô kìm lại, chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này?
Cảnh tượng hôm đó lại hiện về.
Lúc cả nhóm đến bến tàu chuẩn bị khởi hành, từ bụi cây sau lưng vang lên tiếng động lạ. Khi mọi người cảnh giác quay lại, họ thấy một Hàn Tử Mặc rách rưới bước ra. Tay trái cầm cánh tay phải giả, trên vai còn dính một con đỉa.
Khương Từ Quân vốn ám ảnh mấy thứ nhớp nháp ấy, thấy liền rít lên một tiếng. Nhưng con đỉa chẳng thể xuyên qua giáp nano, chỉ dính chặt trên vai hắn.
Hàn Tử Mặc bước thẳng đến trước mặt Tùy Tâm. Cô vừa định tung cước đá bay thì hắn bất ngờ… quỳ phịch xuống.
Tùy Tâm: ??!
Mọi người: ???
Lần đầu tiên trong đời có kẻ quỳ trước mặt mình như thế, Tùy Tâm còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi đầu, giọng khàn khàn mà đầy cố chấp:
"Xin nhận tôi làm đệ tử. Tôi thề trung thành đến chết, vĩnh viễn không phản bội."
Ban đầu Tùy Tâm dứt khoát không định mang hắn theo. Nhưng bất kể cô đi đâu, hắn cũng quỳ lết theo. Ngay cả khi mọi người đưa Albert đang bất tỉnh lên tàu, hắn vẫn bám chặt lấy cô, ánh mắt kiên định hệt như chó bị bỏ rơi.
Cuối cùng, vì gấp rút khởi hành, cô buộc phải kéo hắn lên tàu, nghĩ bụng nếu hắn dám giở trò thì ném xuống biển ngay.
Không ngờ, hắn thực sự chỉ muốn bái sư.
Mặc dù kiêu ngạo, phiền nhiễu, nhưng hắn lại cực kỳ nghe lời. Cô bảo đi đông, hắn không dám đi tây. Bảo đuổi gà, hắn tuyệt không dám đuổi chó. Khi cô bận chẳng để ý, hắn ngoan ngoãn ngồi trong phòng, đến giờ thì ăn cơm. … Ngoại trừ lúc Úc Tương kiếm chuyện.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Tùy Tâm lại chạm vào ánh mắt ngoan cố kia của Hàn Tử Mặc—và lần nữa, chỉ muốn thở dài.