Tại căn cứ A, trên những bức tường thành cao vút và hiểm trở, tháp canh vẫn sáng đèn suốt đêm.
Là căn cứ lớn nhất hiện nay, căn cứ A không chỉ vượt trội về cách quản lý mà khả năng phòng thủ cũng không căn cứ nào sánh kịp.
Lý do rất đơn giản: trước đây, thành phố A vốn là thủ đô, nơi lực lượng quân đội tinh nhuệ đóng tại chỗ.
Nhờ vậy, nó đã nhiều lần chống chọi thành công với các đợt tấn công của lũ thây ma, bảo vệ những bức tường kiên cố cùng hàng chục ngàn sinh mạng trú ẩn phía sau.
Trong tháp canh, hai người lính đang thay phiên quan sát, luôn cảnh giác với khả năng thây ma quay lại.
Một người dùng ống nhòm rà soát từng góc tối, trong khi người kia ngồi bệt trên đất, co một chân tranh thủ nghỉ ngơi.
Khi bình minh ló dạng, bầu trời dần nhuộm một màu cam nhạt, nét mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt cả hai.
“Giờ này chắc chẳng có chuyện gì đâu nhỉ? Thây ma chẳng phải thường chỉ tấn công ban đêm sao?” Người ngồi dưới khẽ buông lời.
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta đang trực, phải cẩn thận đến phút cuối.” Người cầm ống nhòm đáp, ánh mắt không rời khỏi đường chân trời. Bất chợt, trong thoáng chốc, anh ta giật mình, tưởng lầm nhóm lính tuần tra là bóng đen lạ.
Người ngồi dưới cười khẩy, đổi chân:
“Còn tốt hơn là ở dưới kia. Ít nhất ở đây còn được ngồi đổi ca, cũng coi như may mắn rồi.”
“Thế sao không đề nghị đổi ca nửa đêm, khỏi than phiền.” Người cầm ống nhòm không buồn nhìn, tiếp tục điều chỉnh tầm nhìn xa hơn.
“Thôi, sắp xong ca rồi. Tranh thủ về ngủ, không biết lúc nào lại bị lôi ra chiến trường.” Người dưới ngáp dài, rồi nhắc:
“Hôm qua, lúc chúng ta đổi ca, thiếu tướng Tiêu còn tranh cãi với trưởng quan hành chính về kế hoạch tác chiến. Cậu đoán xem ai thắng?”
“Ai thắng thì cũng thế, bọn mình chỉ việc nghe lệnh.” Người trên lẩm bẩm, mắt vẫn căng ra nhìn.
“Cũng đúng.” Người kia gật gù, lại lẩm bẩm: “Thà lo trưa nay có được ăn miếng thịt không. Gần đây động vật biến dị càng nhiều.”
Anh ta vừa định rời chỗ thì bỗng nghe đồng đội buột miệng:
“Ơ…?”
“Có chuyện gì? Báo động không?” Người dưới lập tức cảnh giác, đứng phắt dậy.
“Khoan…!” Người cầm ống nhòm căng mắt điều chỉnh. Ở phía mặt biển, nơi ánh sáng bình minh đang loé lên, trong tầm nhìn của anh ta… xuất hiện một nhóm người.
“Cái gì vậy? Cậu thấy gì?” Người dưới sốt ruột, định giật lấy ống nhòm.
“Là một nhóm người sống sót đang tiến về phía này.” Người trên hạ ống nhòm xuống, giọng khàn đi: “Báo với bên dưới, chuẩn bị mở cổng kiểm tra virus.”
Người kia liếc xuống dưới chân tường, khẽ “chậc” một tiếng:
“Hôm nay đúng ca của hắn ta. Chắc mấy người này không dễ lọt qua đâu.”
Tùy Tâm đứng đầu nhóm, dẫn mọi người tiến về phía những bức tường thành cao sừng sững.
Vừa đi, cô vừa thầm cảm thán: trước đây, căn cứ L từng dồn toàn bộ nguồn lực để xây một bức tường hơn mười mét, dù phải từ bỏ phần lớn thành phố để giữ lại ít người. Nhưng căn cứ A thì khác hẳn.
Nhìn từ xa, căn cứ A đã to lớn hơn căn cứ L gấp nhiều lần. Khi đến gần, bức tường như kéo dài vô tận trong màn sương sớm, che khuất cả tầm nhìn hai bên.
Úc Tương vừa thở dốc vừa phấn khích:
“Tới rồi! Tôi là chủ nhà đấy nhé. Các người có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ lo cho!”
Anh ta hăng hái tuyên bố, còn cố tình liếc Hàn Tử Mặc với vẻ khiêu khích:
annynguyen
“Có ai bây giờ muốn nịnh bợ tôi thì cứ cân nhắc đi, tôi không hẹp hòi đâu.”
“Trẻ con.” Hàn Tử Mặc nhún vai, chỉnh lại bao tải trên vai, nhếch môi cười:
“Lúc nãy gặp thây ma, sao không để chúng thử nhắm vào cái thứ lủng lẳng trên cổ cậu? Tôi thấy cậu chẳng dùng được nó đâu.”
“Ha! Ghen tị vì nó đẹp hơn đồ của anh chứ gì?” Úc Tương lập tức phản pháo.
“Đủ rồi, cả hai im ngay!” Tùy Tâm bị tiếng cãi vã làm nhức đầu, vừa lên tiếng, hai người lập tức ngậm miệng.
Cô quay lại nhìn con đường họ vừa đi qua, khẽ nhíu mày:
“Căn cứ này gần biển, có phải để tránh bị thây ma bao vây không?”
Thực ra, điều cô thật sự nghĩ là: Tại sao một thủ đô lại được xây dựng gần biển? Điều này không hề phù hợp với nguyên tắc bố trí trung tâm chính trị. Nhưng nếu hỏi thẳng ra, chắc chắn sẽ khiến những người bản địa cảm thấy khó hiểu, nên cô chỉ khéo léo đổi cách hỏi.
“Đúng là có lý do đó.” Cảnh Tu Bạch đáp: “Hơn nữa, A vốn là thành phố cảng, nghề cá từng rất phát triển. Sau tận thế, dù thiếu lương thực, nhưng nguồn thực phẩm từ biển đã cứu sống không ít người.”
“Ra là vậy.” Tùy Tâm khẽ gật đầu. Trong thời kỳ động vật biến dị hoành hành, khí hậu khắc nghiệt bất thường, nếu không có nguồn tài nguyên từ biển, căn cứ A thật sự khó duy trì được quy mô lớn đến thế.
“Đến nơi rồi.” Giọng Khương Tùng Quân vang lên, khiến Tùy Tâm ngẩng đầu.
Một cánh cổng sắt khổng lồ hiện ra trước mắt, kiêu hãnh và lạnh lùng, như một ranh giới chia cách tuyệt đối giữa sự sống và cái chết.
Úc Tương quên ngay trận khẩu chiến với Hàn Tử Mặc, lập tức chạy lên trước, hô lớn về phía trên tường thành:
“Này—mở cửa đi!”
“Chị Tùy, chờ một chút!” Úc Tương quay lại, cười tươi rói, giọng đầy hãnh diện:
“Sắp có người ra chào đón chúng ta rồi. Không biết giờ này bố tôi họp hành ra sao, có khi còn chuẩn bị tiệc lớn để nghênh đón...”
“Cậu không nghĩ rằng—” Cảnh Tu Bạch lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt dõi thẳng lên cao:
“—họ sẽ mở cổng cho cậu vào một mình thì hợp lý hơn sao?”
Úc Tương sững người, ngây ra trong thoáng chốc. Nhận ra ánh mắt cả nhóm đều tập trung về phía mình, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.
Tùy Tâm ngẩng đầu, và nhanh chóng hiểu ra tình thế. Trên tường thành, những gương mặt lạ lẫm đang thò đầu quan sát, ánh mắt lạnh nhạt. Nhưng trước sự xuất hiện của một nhóm đông người sống như vậy, cổng thành vẫn đóng chặt, không hề có dấu hiệu sẽ mở.
“Chuyện này… là sao?” Úc Tương nghiến răng, giọng bắt đầu gắt gỏng:
“Không thấy chúng tôi đứng đây à? Muốn kiểm tra gì thì làm nhanh đi, để mọi người chờ thế này là ý gì?”
Một lát sau, giọng nói từ trên cao vọng xuống, bình thản đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:
“Xin lỗi các vị, căn cứ A đã đóng cửa. Các người từ đâu đến thì quay về đó đi.”
Cả nhóm sững sờ, kể cả Úc Tương.
“Nhìn kỹ đi!” Úc Tương cố gắng kìm chế cơn giận, giọng run run:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chúng tôi không phải người ngoài! Tôi vốn dĩ là người của căn cứ này, chỉ là bây giờ trở về thôi!”
Tùy Tâm khẽ nheo mắt. Cô nghe ra anh ta đang cố bám lấy quy tắc của căn cứ. Nếu A thật sự không còn khả năng tiếp nhận thêm người sống sót, thì việc đóng cửa cũng có thể hiểu được. Nhưng thái độ kia—rõ ràng không chỉ là từ chối.
Giọng nói kia lại vang lên, lần này xen lẫn tiếng cười mỉa:
“Ồ, các người nói mình vốn là người căn cứ A? Ra ngoài rồi, thì ở ngoài luôn đi. Đừng quay lại nữa.”
Tùy Tâm hơi nhướng mày, ánh mắt chợt lạnh đi.
Cả nhóm bắt đầu xì xào, khó chịu. Riêng khuôn mặt Úc Tương thì đỏ bừng như sắp bốc khói. Anh ta gầm lên, lao về phía trước, giáng một cú đá mạnh vào cánh cửa sắt dày:
“ĐOÀNG!”
Âm thanh kim loại chấn động vang vọng trong buổi sáng yên tĩnh, như một lời khiêu khích trần trụi.
Tiếng cười trên cao lập tức tắt ngấm. Nhưng trước khi Úc Tương kịp đá thêm lần nữa, Tùy Tâm đã lao lên, nhanh như tia chớp kéo mạnh anh ta lùi lại.
Ngay khi chân anh ta vừa rời khỏi chỗ cũ—
“RATATATAT—!”
Một loạt đạn xé gió rít qua, găm thẳng vào cánh cửa thép ngay vị trí anh ta vừa đứng.
Không khí lập tức đặc quánh lại. Tất cả mọi người c.h.ế.t lặng, trên gương mặt hiện rõ sự nghiêm trọng và cảnh giác tột độ.
Tùy Tâm lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o khóa chặt vào người vừa nổ súng.
Người lính kia thoáng giật mình khi bắt gặp ánh nhìn ấy, nhưng rồi lại cố tỏ ra bất cần, nhếch mép cười nhạt:
“Đã nói rồi, quay về chỗ các người đến đi. Nếu còn lì lợm tiến tới, coi chừng hóa thành thây ma ngay tại đây.”
“Lời lẽ thật ngông cuồng.”
Hàn Tử Mặc, kẻ thường xuyên đối chọi với Úc Tương, vứt phịch chiếc bao tải nặng trên vai xuống đất. Anh bước lên cạnh Tùy Tâm, giọng thản nhiên mà rắn rỏi:
“Tôi đứng đây. Anh cứ b.ắ.n thử xem. Nếu g.i.ế.c được tôi, tôi gọi anh là ông nội, thế nào?”
Người trên cao thoáng sững sờ, hiển nhiên không ngờ có kẻ dám khiêu khích trắng trợn. Anh ta chỉ tay xuống định quát thì giọng Úc Tương đã vang lên, sắc bén như lưỡi kiếm:
“Anh là lính dưới quyền ai? Mau gọi lãnh đạo của anh ra đây! Tôi muốn xem ông ta có dám không mở cổng cho tôi hay không!”
Những lời đó khiến mặt mày viên lính trên cao càng thêm khó coi. Tiếng cãi vã thu hút toàn bộ lính gác gần cổng thành, thậm chí cả mấy người trong đài quan sát cũng ló ra.
“Các người làm gì vậy?!”
Viên chỉ huy quát, giọng mang uy quyền gượng gạo:
“Nếu có thây ma đến thì ai chịu trách nhiệm?”
Một binh sĩ đứng nghiêm, giơ tay chào:
“Báo cáo trung úy! Đã có đồng đội thay ca trên đó!”
Người chỉ huy nhìn bọn họ chằm chằm, rồi quay xuống phía dưới. Vài binh sĩ thấp giọng thì thầm, như đang cố gắng khuyên can.
“Thưa trung úy, trong cuộc họp trước, thiếu tướng Tiêu từng dặn… nếu có người sống sót đến, chỉ cần kiểm tra kỹ càng thì có thể cho vào.”
“Các người thân với thiếu tướng Tiêu hơn, hay tôi thân với ông ta hơn?”
Giọng gằn của viên chỉ huy khiến bọn lính lập tức im bặt, không ai dám mở miệng nữa.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn chợt xoáy chặt vào Albert. Khuôn mặt nửa người nửa sói, đôi tai dựng ngược kia khiến vẻ mặt hắn biến đổi từ ngờ vực sang căm phẫn.
“Đây là kẻ bị nhiễm virus!”
Hắn gầm lên, giơ tay ra hiệu:
“Bắn c.h.ế.t chúng ngay lập tức!”
Trong tích tắc, hàng chục nòng s.ú.n.g đồng loạt chĩa thẳng xuống nhóm người.
Tùy Tâm bước lên một bước, ánh mắt lạnh lẽo trừng thẳng vào viên chỉ huy. Chỉ một ánh nhìn, khí thế sắc lạnh ấy khiến hắn theo bản năng lùi nửa bước, mồ hôi rịn ra nơi thái dương.
“Còn chần chừ gì nữa? Bắn!”
Hắn hét như kẻ mất trí.
“RATATAT—!”
Loạt đạn trút xuống như mưa. Nhưng tất cả đều va phải bức tường băng dựng lên ngay tức khắc bởi Cảnh Tu Bạch. Băng vỡ tung, hơi lạnh tràn ra, để lộ gương mặt Tùy Tâm trắng nhợt mà cứng rắn, đôi mắt sáng lấp lánh như băng sương.
“Căn cứ các người đón tiếp người sống sót thế này sao?”
Giọng cô vang lên, điềm nhiên nhưng mang uy nghi vô hình.
“Người sống sót?” Viên chỉ huy cười gằn, mắt đỏ ngầu như kẻ điên:
“Các người không phải người sống sót gì cả! Một nửa thú, một dị năng giả, toàn là quái vật! Đám rác rưởi các người muốn xâm nhập căn cứ sao? Nằm mơ! Các người là nỗi ô nhục của loài người!”
Hơi thở căng thẳng bao trùm. Hàn Tử Mặc, Úc Tương, thậm chí cả Khương Từ Quân đều đã đặt tay lên vũ khí. Chỉ cần một tín hiệu, m.á.u sẽ đổ ngay trước cổng thành.
“Khoan.”
Giọng trầm lạnh vang lên. Cảnh Tu Bạch tiến lên một bước, mắt thản nhiên như hồ băng:
“Xin hỏi tôn tính đại danh?”
“Không cần thiết phải cho các người biết.” Người chỉ huy cười lạnh, nụ cười méo mó.
“Đã là kẻ hèn, đến tên cũng không dám báo…”
Cảnh Tu Bạch bình tĩnh quay sang Úc Tương:
“Giết một tên như vậy, bố cậu cộng thêm bố tôi… hẳn là đủ để giải quyết hậu quả, đúng chứ?”
Tùy Tâm khẽ sững người, suýt bật cười vì lời lẽ ngang ngược mà hợp lý đến buồn cười. Còn chưa kịp tiêu hóa, đã nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc xen lẫn phấn khích của Úc Tương:
“Ha! Cuối cùng cậu cũng chịu làm công tử bột rồi sao?”
Ánh mắt anh ta sáng bừng, như trẻ con vừa được quà:
“Tuyệt quá! Tôi ghét nhất cái kiểu cậu vốn có thể dựa vào gia thế mà lại cứ thích dựa vào thực lực. Mau, mau g.i.ế.c c.h.ế.t tên chó săn này đi!”