Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 128: Đối Mặt Vua Thây Ma



Liên Thiên Duệ tỉnh táo hẳn, phấn chấn ra mặt. Tự tin rằng lời nịnh nọt vừa rồi của mình đã hợp ý, anh ta hớn hở nói:

— “Tôi sẽ đi mời cô ấy xuống ngay.”

Anh ta vừa nói vừa định vươn tay về phía Tùy Tâm.

“Anh nghĩ rằng cô ấy không thể bắt được vua thây ma, phải không?”

Giọng nói khàn khàn của Tiêu Lê đột ngột vang lên.

Động tác của Liên Thiên Duệ khựng lại, sắc mặt tái nhợt. Bản năng cho anh ta biết, trong giọng nói kia ẩn chứa điều gì đó không thể khinh thường.

Thế nhưng, những người đồng quan điểm với Liên Thiên Duệ không ít. Dù Tùy Tâm được cả hai lãnh đạo ưu ái, điều đó không có nghĩa bọn họ đồng ý để cô “làm loạn” ngay giữa chiến trường.

Tiêu Lê từ từ ngẩng đầu, ánh mắt quét qua từng người. Dù đang trọng thương, dáng người anh vẫn thẳng tắp, uy nghiêm như núi.

Mỗi lời nói ra, như thể khắc sâu vào bia đá:

— “Nếu cô ấy không thể… thì chẳng ai có thể.”

Không khí lặng ngắt.

Câu nói ấy như tiếng sét x.é to.ạc bầu trời, khiến tất cả đều sững sờ. Ngay cả Úc Thời Chiêu cũng không kìm được mà quay đầu nhìn anh, trong mắt thoáng qua sự d.a.o động.

Vai Liên Thiên Duệ run rẩy. Miệng anh ta há ra, ngậm vào, mấp máy như con cá mắc cạn, tuyệt vọng vùng vẫy trong không khí khô cạn. Nhưng chẳng ai còn quan tâm đến anh ta nữa.

Khóe môi Tùy Tâm khẽ nhếch.

Dù xa cách nhiều năm, Tiêu Lê vẫn tin tưởng cô vô điều kiện. Nếu nói trong lòng cô không chút xao động nào… thì chính là tự dối lòng.

“Dù Tiêu Lê đã nói như vậy, tôi vẫn muốn hỏi lại cô một lần nữa.” Úc Thời Chiêu lên tiếng, giọng trầm hẳn xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt Tùy Tâm, ánh mắt nghiêm nghị:

— “Nếu không có sự chắc chắn tuyệt đối, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”

Câu nói ấy khiến Tùy Tâm hơi bất ngờ.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, Úc Thời Chiêu khẽ mím môi, rồi lộ ra một nụ cười khổ khó nhận ra. Trong giọng nói, ẩn chứa một tiếng thở dài rất nhẹ:

— “Cô là người vô tội. Tôi không muốn có thêm sự hy sinh vô ích. Cũng không muốn… em trai ngốc nghếch của tôi phải đau lòng.”

Tùy Tâm khẽ rùng mình. Cô hiểu ý anh.

Không đáp, cô quay người lại, ánh mắt xuyên qua biển thây ma cuồn cuộn, khóa chặt vào một điểm đen bất động nơi sâu trong rừng cây.

Trên cao, nơi tán cây vươn đến bầu trời xanh thẳm, đường chân trời gặp mặt biển rộng, tạo nên một màu lam trong suốt.

Màu lam ấy—tựa như tự do.

Cô hít sâu một hơi, kiên định gật đầu với Cảnh Tu Bạch.

Cảnh Tu Bạch vốn im lặng bấy lâu, năng lượng đã tích tụ đến cực hạn. Nhận được tín hiệu của cô, anh không do dự, giơ cao cánh tay.

Ngay lập tức, từ mép tường thành, một làn băng xanh trong suốt như thủy tinh đông đặc, nhanh chóng kéo dài ra ngoài với tốc độ kinh người.

Không khí lạnh lẽo tràn ngập, rét buốt đến nỗi nhiều người hít vào cũng cảm thấy phổi như bị đông cứng.

Chỉ trong vài giây, một cây cầu băng rộng năm, sáu mét, dày hơn chục phân, xuyên qua không trung, vắt từ tường thành đến tận bên kia rừng cây.

Như bàn tay thần linh khắc nên, cây cầu khổng lồ ấy khiến toàn bộ binh sĩ trên tường thành đồng loạt sững sờ, gần như nín thở.

Ngay cả Tùy Tâm cũng không ngờ Cảnh Tu Bạch có thể tạo ra một “tác phẩm” hoành tráng đến vậy. Hiệu quả không chỉ thực dụng, mà còn đầy sức chấn động thị giác.

— “Băng… tiến hóa rồi sao?” Cô thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn, giọng nhẹ nhàng như gió lướt qua băng tuyết.

Cảnh Tu Bạch chỉ khẽ chạm vào sống mũi—thói quen thay thế động tác đẩy kính vốn đã không còn.

— “Không lẽ chỉ có mình cô được phép tiến bộ?”

Úc Thời Chiêu vẫn không thể yên tâm. Anh cau chặt mày, chất vấn dồn dập:

— “Chuyện này thực sự khả thi sao? Dù có cây cầu, làm sao cô vượt qua được biển thây ma để đến nơi đó? Đến trước mặt vua thây ma, cô làm cách nào để bắt hắn?”

Nói rồi, anh thậm chí còn kéo tay áo Tiêu Lê, giọng gắt gỏng:

— “Cậu từng đối đầu trực tiếp với hắn. Cậu hiểu rõ hắn hơn ai hết. Sao có thể để cô ấy đi chịu c.h.ế.t như vậy?”

Sự thận trọng, sự đa nghi, và cả nỗi sợ mất mát khiến anh không dám tin tưởng hoàn toàn.

Tiêu Lê im lặng, không đáp. Đôi mắt anh dán chặt vào bóng dáng mạnh mẽ của Tùy Tâm trên tường thành. Ánh mắt ấy—nóng bỏng như lửa, mãnh liệt như muốn hòa tan tất cả.

Ngược lại, Tùy Tâm chính là người lên tiếng:

— “Anh cả Úc, tôi từng nói, chúng ta vẫn chưa đến lúc tuyệt vọng. Trước đây có thể anh không tin. Nhưng giờ… tôi sẽ dùng hành động để chứng minh.”

Cô quay đầu lại.

Nụ cười của cô, kiên định và sáng rực như ánh mặt trời.

Nụ cười ấy, cùng với những bước đi tiếp theo của cô, đã khắc sâu trong tâm trí tất cả những người có mặt.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay, m.á.u trong huyết quản họ vẫn sôi trào. Từng hình ảnh, từng khoảnh khắc, như chạm khắc vào tâm trí—rõ nét đến mức không thể phai mờ.

Tùy Tâm quay người lại, vẻ mặt thay đổi trong tích tắc.

Cô rút ra thanh đao Đường đã cùng mình trải qua vô số trận chiến, lưỡi đao lạnh buốt như phản chiếu sự quyết tuyệt trong đáy mắt cô.

Hít sâu một hơi, cô bước lên cây cầu băng.

Để duy trì sự cân bằng, cầu băng không quá cao, nhưng lũ thây ma đã bắt đầu chồng chất lên nhau, từng con trồi lên, há miệng gào rít.

Tùy Tâm không hề do dự, vung một nhát d.a.o thẳng vào đầu con thây ma gần nhất.

Tiếng “rắc” vang lên ghê rợn, đầu nó đổ ngửa ra sau. Cô giẫm lên xác nó để thử độ trơn trượt của băng, rồi đột ngột đạp mạnh, cơ thể lao vút về phía trước.

Trong ánh mắt kinh hoàng của những người đứng trên tường thành, cô như một kẻ cưỡi gió, mái tóc dài tung bay, ánh đao chớp loáng lạnh lẽo.

Khoảnh khắc lao thẳng vào giữa đàn thây ma ——

Cổ tay cô xoay chuyển nhanh như chớp, thanh đao xoay tròn tạo nên những vòng sáng sắc bén, như một cối xay khổng lồ đẫm sát khí.

Nơi nào cô đi qua, thây ma ngã rạp, đầu lìa khỏi cổ, m.á.u đen b.ắ.n tung tóe khắp mặt băng.

Khung cảnh vừa tàn khốc vừa tráng lệ đến nghẹt thở.

Tùy Tâm giống như chiến thần trong truyền thuyết, tay cầm thần binh, phán xét mọi sự ô uế.

Trên tường thành, vô số ánh mắt dõi theo.

Sự tuyệt vọng bao trùm khi nãy như được ánh sáng xé toạc. Những chiến sĩ vốn run rẩy trước biển thây ma bỗng gào hét, hỏa lực càng thêm dữ dội. Không một con nào trèo lên thành còn giữ được mạng.

Úc Thời Chiêu nhìn bóng lưng cô, khẽ thì thầm, giọng run rẩy như bị bóp nghẹt:

“Cô ấy… rốt cuộc là ai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là hy vọng.” Cảnh Tu Bạch đáp, ánh mắt sáng rực.

Nhưng Tùy Tâm không hay biết, cũng chẳng cần biết.

Mục tiêu duy nhất của cô chính là bóng dáng lạnh lẽo ẩn sâu trong rừng.

Cây cầu băng dài hun hút, chỉ mất vài phút, cô đã lao vào trong lùm cây tối sẫm. Tiếng gió rít bên tai, tiếng gào khóc xung quanh, tất cả mờ đi.

Khi cành lá quất vào người, cô chỉ hất tay, đao loáng sáng cắt phăng, tiến thẳng.

Và rồi, cô thấy anh ta.

Trên nhánh cây cao, Lâu Thần ngồi đó.

Làn da trắng bệch như sáp, đôi mắt đỏ thẫm trống rỗng, môi nhuộm máu. Dáng ngồi thẳng tắp, tựa như một bức tượng u ám nhìn xuống vạn vật.

Xa xa, tiếng gào thét và tiếng rít của biển thây ma vang vọng, nhưng trong mắt anh ta, không gợn sóng, không cảm xúc, chỉ có sự lãnh đạm đến đáng sợ.

Anh ta — không còn giống con người nữa.

Mà giống như… vua thây ma thực thụ trong ký ức ác mộng của Tùy Tâm.

Cô siết chặt chuôi đao, tay khẽ run.

Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Cô khẽ nghiêng lưỡi đao, vẩy đi m.á.u đen còn bám, ánh mắt dán chặt vào anh ta.

Khoảng cách cuối cùng chỉ còn vài bước, nhưng mỗi bước lại nặng tựa ngàn cân.

“... Lâu Thần?”

Giọng cô run nhẹ, vừa thử thăm dò, vừa như cầu xin.

Nhưng anh ta không đáp.

Không nhìn cô.

Chỉ ngồi đó, bất động, vô hồn.

Một khoảng lặng c.h.ế.t chóc bao trùm.

Tùy Tâm cau mày, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Cô cẩn thận tiến thêm một bước.

“Sột soạt—”

Như một nhà sư thoát khỏi trạng thái thiền định, Lâu Thần bất chợt quay phắt đầu lại.

Đôi mắt đỏ rực như m.á.u găm chặt vào Tùy Tâm.

Trái tim cô thắt lại, nhưng không nao núng.

Cổ tay xoay khẽ, cô giấu lưỡi đao ra sau lưng, chậm rãi giơ cánh tay về phía anh ta.

“Lâu Thần, là tôi… Tùy Tâm. Anh còn nhớ tôi không?”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dường như sâu thẳm trong đôi mắt đỏ kia chợt lóe lên một tia d.a.o động mong manh, như ánh lửa le lói giữa đêm đông lạnh giá.

Dù chỉ là ảo giác, cô vẫn không cho phép bản thân bỏ lỡ.

Cô bước thêm một bước, giờ đây chỉ còn cách anh ta một sải tay.

Cẩn trọng và dịu dàng, cô khẽ đặt bàn tay lên đầu anh ta.

Đây là lần đầu tiên, sau biết bao năm, cô chạm vào tóc Lâu Thần.

Mái tóc mềm mại như lông tơ khiến cô nhớ đến lời mẹ từng nói:

“Người tóc mềm thì tâm cũng mềm.”

Dù anh đã biến thành một thiếu niên lạnh lùng gai góc, thậm chí giờ đây ngồi lặng như vua thây ma, cô vẫn tin rằng bản chất lương thiện trong anh chưa hề c.h.ế.t hẳn.

Trên tường thành cách đó cả trăm mét, qua ống nhòm quân dụng, khung cảnh hiện lên rõ ràng.

Chiếc cầu băng vắt ngang biển thây ma, như cây cầu vồng dẫn tới thần quốc.

Ở cuối cầu, một cô gái cầm trường đao nhưng lại dịu dàng đặt tay lên đầu chàng thiếu niên m.á.u lạnh. Hình ảnh ấy toát lên một vẻ đẹp thần thánh đến mức khiến tất cả binh sĩ phải nín thở.

“Thật sự… có thể tiếp cận Vua thây ma sao?” Úc Thời Chiêu lẩm bẩm, ánh mắt kinh hãi: “Cô ấy… thật sự là con người ư?”

Ánh nhìn anh ta chuyển sang Tiêu Lê và Cảnh Tu Bạch. Trong khi đó, Liên Thiên Duệ co rúm dưới chân tường, chẳng ai buồn ngó ngàng.

“Con người hay không,” Cảnh Tu Bạch lạnh giọng, đồng thời gia cố thêm cây cầu băng, “không nằm ở cơ thể… mà ở việc họ làm.”

Các binh sĩ phía sau anh đã bắt đầu bước lên cầu, chuẩn bị nghênh chiến trên cao.

Anh vung tay, tạo ra một khối băng nhỏ, ném thẳng vào con thây ma đang trèo, đ.á.n.h bật nó xuống.

“Anh Úc,” giọng anh trầm xuống, “sức mạnh tôi dùng bây giờ đâu còn giống người thường. Còn những dị năng giả đã ngã xuống vì căn cứ này, chẳng phải cũng giống anh, đều đã đổ m.á.u để bảo vệ mảnh đất của loài người sao? Anh có từng nghi ngờ… liệu họ còn được xem là con người không?”

Úc Thời Chiêu khựng lại, ánh mắt nheo lại, trong lòng đầy mâu thuẫn.

“Anh Úc.”

Một giọng khàn khàn, mệt mỏi vang lên.

Úc Thời Chiêu quay lại, đối diện với người mà anh vốn không muốn chạm mặt lúc này.

annynguyen

Tiêu Lê đang nhìn anh, đôi mắt quen thuộc ấy giờ đây không còn sắc bén như thú săn mồi, mà dịu đi một cách khó tin.

Ánh mắt ấy khiến Úc Thời Chiêu bất giác nhớ lại hình ảnh năm xưa: người lính trẻ nắm chặt chiếc đầu thây ma cấp cao, bước vào căn cứ trong ánh nắng rực rỡ.

“Cô ấy đặc biệt.” Giọng Tiêu Lê chắc nịch, như mệnh lệnh chiến trường không cho phép phản bác. “Chỉ có cô ấy là không thể thay thế.”

Anh ta ngừng lại một chút, đôi mắt lóe sáng trong u ám:

“Còn tôi, anh, hay bất kỳ ai khác… nếu c.h.ế.t đi, những người còn sống vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu. Nhưng nếu cô ấy ngã xuống, hy vọng này cũng sẽ c.h.ế.t theo.”

Úc Thời Chiêu siết chặt nắm tay, sắc mặt thay đổi liên tục.

“Ý cậu là gì?”

“Anh còn không hiểu sao?” Tiêu Lê cười nhạt, lạnh như dao:

“Anh luôn nghi ngờ tôi có dã tâm, muốn trèo cao bất chấp tất cả, thậm chí liên lụy đến căn cứ lớn nhất của loài người…”

Úc Thời Chiêu mím môi, ánh mắt sắc lạnh:

“Tôi không có thành kiến với cậu. Chỉ là… một số thuộc hạ của cậu khiến tôi khó chịu.”

Nói rồi, anh liếc xuống Liên Thiên Duệ đang rúm ró dưới chân tường.

“Có hay không…” Tiêu Lê ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng Tùy Tâm, giọng khàn trầm như thề nguyền, “tôi chưa từng bận tâm.”