Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 140: Hội Ngộ Trong Ánh Bình Minh



 

"Chỉ cần là tôi, quay lại cô sẽ vui sao?" Câu hỏi mang chút lạ lẫm, Tuỳ Tâm ngần ngại một giây, nghĩ rằng tâm trạng anh ta vẫn chưa ổn định, nhưng vẫn đáp chắc chắn:

"Nếu ngày mai anh có thể rời giường, đứng trước mặt tôi, tôi sẽ vui lắm."

Lâu Thần im lặng.

Ở góc khuất mà Tuỳ Tâm không nhìn thấy, ánh mắt anh thoáng qua tia sáng sâu thẳm và nặng nề.

Một lát sau, Lâu Thần khẽ nhổm người, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, nhìn Tuỳ Tâm:

"Tinh thần của tôi giờ vẫn chưa ổn định, không thể duy trì giấc mơ quá lâu. Tôi phải quay về trước. Ngày mai nhớ đến thăm tôi nhé."

"Vậy khi nào anh sẽ tỉnh lại?"

Tuỳ Tâm  còn chưa kịp nói hết câu, thiếu niên trước mặt đã nhìn cô thật sâu, rồi hóa thành một làn khói mỏng, tan biến.

Cô dở khóc dở cười, nhìn vào không gian trống hỏi lại:

"Anh phải nói rõ, rốt cuộc khi nào thì tỉnh dậy chứ?"

Dĩ nhiên, chẳng có ai trả lời cô.

Mang theo chút bực bội, Tuỳ Tâm thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau, bình minh vừa lên, Tuỳ Tâm bật dậy khỏi giường, vội vàng muốn chạy đến viện nghiên cứu, mong xem Lâu Thần đã tỉnh lại và có thể đứng lên hay chưa. Nhưng vừa mở cửa phòng, cô đã bị Úc Tương chặn lại.

"Đoán xem ai đến này!" Anh ta hớn hở, đầy phấn khích.

"Khoan đã!" Tuỳ Tâm vội đẩy tay anh, hỏi ngay:

"Viện nghiên cứu có tin gì không?"

"Viện nghiên cứu?" Úc Tương thoáng ngơ ngác:

"Tôi vừa từ tòa nhà hành chính về, không thấy gì động tĩnh cả."

Trong mắt Tuỳ Tâm thoáng hiện chút thất vọng. Nếu Lâu Thần thực sự tỉnh lại, chuyện lớn như vậy không thể nào không gây ra chút xôn xao. Cô hít một hơi để bình tĩnh lại, rồi hỏi:

"Thế anh phấn khích như vậy làm gì? Có người quen nào đến à?"

"Đi theo tôi thì biết!" Úc Tương tràn đầy hứng khởi.

Tuỳ Tâm đành chịu, bước lên chiếc xe anh ta lái tới. Hai người lao đi như gió, chạy một mạch đến chân tường thành.

"Xem ra họ vẫn chưa vào trong." Úc Tương thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng rực:

"Tôi nóng ruột lắm, muốn để cô nhìn thấy họ đầu tiên."

Trong lúc Tuỳ Tâm còn đầy nghi hoặc, cánh cổng lớn dần mở ra. Một đoàn xe dài nối tiếp nhau tiến vào, dẫn đầu là một thiếu niên bước xuống. Cậu có khuôn mặt tỉnh táo, mái tóc dài màu xanh đen buông xõa, nổi bật giữa ánh nắng đầu ngày.

Tuỳ Tâm từng nghĩ đến cảm giác khi gặp lại những người quen cũ, nhưng khi thật sự nhìn thấy họ, ngoài niềm vui thuần túy, cô còn mang một nỗi trăn trở sâu sắc. Đại chiến sắp đến, trong lòng cô thầm mong họ không bị cuốn vào, tránh xa hiểm nguy. Thế nhưng họ vẫn đến.

Cô mừng vì họ vẫn còn sống tốt. Trong mạt thế, có biết bao người sau một lần chia ly đã không bao giờ gặp lại. Dù tin tưởng vào sức mạnh của họ, không ai dám đảm bảo lần tiếp theo nhận được tin tức sẽ không phải từ miệng kẻ khác, kể về sự ra đi lặng lẽ của họ.

May mắn thay.

Ánh mắt cô dừng lại trên dáng vẻ chững chạc khác lạ của Vĩnh Ninh sau vài tháng không gặp. Cô nở một nụ cười chân thành.

Từ vị trí của mình, Tuỳ Tâm thấy rõ Vĩnh Ninh đang trao đổi nghiêm túc với Nghiêm Uy — người phụ trách canh giữ thành — đồng thời chỉ huy thuộc hạ dỡ các kiện hàng vũ khí từ xe xuống. Cử chỉ và phong thái của cậu phảng phất bóng dáng Dung Phượng.

Bên cạnh cậu, Leonid — người đàn ông ngoại quốc cao lớn, thật thà — rõ ràng đứng sau Vĩnh Ninh, nghe theo chỉ huy của cậu mà không chút do dự.

"Tiểu Phượng đúng là không làm ai thất vọng." Úc Tương tấm tắc:

"Chậc, tôi còn thấy cả tên lửa tay áo nữa. Đây có phải loại cô từng dùng không?"

Ánh mắt Tuỳ Tâm vẫn tìm kiếm trong đoàn xe:

"Dung Phượng hình như không đến."

"Đoán mò làm gì? Không bằng trực tiếp hỏi."

annynguyen

Úc Tương cười ranh mãnh, đưa tay đẩy nhẹ lưng cô.

Lần này Tuỳ Tâm không né, để lực đẩy khiến cô tiến về phía trước, vô tình lọt vào tầm mắt của mọi người.

Vĩnh Ninh nhạy bén quay đầu lại, ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra cô.

Cậu đứng sững, đôi môi khẽ run lên, định bước tới thì bị động tác đứng nghiêm đột ngột của Nghiêm Uy làm giật mình.

Không chỉ Nghiêm Uy, tất cả chiến sĩ của căn cứ A cũng đồng loạt đứng nghiêm, đồng thanh hô lớn:

"Chào cô!"

Tiếng hô vang vọng khắp không gian, chấn động cả bầu trời.

Không chỉ Vĩnh Ninh, ngay cả những người thuộc đội Hậu Nghệ cũng sững sờ, liên tục liếc về phía cô.

Tùy Tâm cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Đã nhiều ngày trôi qua, cô vẫn chưa quen với cách tiếp đón kiểu “thủ trưởng” này.

Nhưng cô không muốn làm khó họ, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, đáp lời:

"Mọi người tiếp tục làm việc, không cần để ý đến tôi."

Vĩnh Ninh, với giác quan nhạy bén của người cá biến dị, nhận ra dù các chiến sĩ quay lại làm việc, ánh mắt họ vẫn thỉnh thoảng dõi theo cô. Những ánh mắt ấy lấp lánh như những vì sao nhỏ, vừa khiến cô ấm lòng, vừa khiến tim cô đập nhanh hơn.

Cô chủ động bước tới Vĩnh Ninh và Leonid.

"Wow, cậu cao lên rồi."

Đứng trước Vĩnh Ninh, cô mới nhận ra cậu thiếu niên người cá vài tháng trước chỉ cao ngang cô, giờ đã vượt hơn nửa cái đầu. Gương mặt cô thoáng chút ngạc nhiên. Không ngờ biểu cảm này lại khiến người đối diện cảm thấy ngột ngạt vì tim đập quá nhanh.

Yết hầu Vĩnh Ninh khẽ động, nhưng nụ cười dịu dàng trên mặt cậu vẫn giữ nguyên, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ nghiêm nghị khi chỉ huy ban nãy.

"Chị." Cậu lên tiếng, giọng vẫn quen thuộc như ngày nào:

"Lâu rồi không gặp, chị càng xinh đẹp hơn."

"Thật sao? Tôi cứ tưởng mình đen sạm đi nhiều rồi chứ." Cô cười đáp, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, vừa vui mừng vừa hồi hộp.

Cảm giác này… giống như đang nghe những lời tâng bốc xã giao của hội bạn thân nữ ngày trước vậy.

Tất nhiên, cô không nói ra, chỉ tiếp tục theo quy trình kiểm tra những người mới đến.

"Anh Dung nhắn bảo tôi mang đợt tiếp tế này đến căn cứ A. Những chuyện khác không nói gì cả." Vĩnh Ninh tranh thủ nói trong lúc chờ kiểm tra, giọng cậu pha chút nũng nịu:

"Tôi còn tưởng anh ấy gặp chuyện gì, hóa ra là vì chị ở đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chị đã phát lệnh triệu tập toàn cầu rồi mà. Chỗ cậu không nhận được sao?" Úc Tương tò mò hỏi.

"Không đâu." Vĩnh Ninh cười nhẹ:

"Anh Dung càng lúc càng tin tưởng tôi. Lúc chị phát lệnh, tôi đang thực hiện nhiệm vụ nên không biết gì cả. Mãi sau mới nghe, nhưng họ không bảo người phát lệnh là chị."

"Ồ." Úc Tương trêu:

"Có vẻ danh hiệu chiến thần của chị chưa đủ vang dội, vẫn có người không biết chị."

"Đừng nói lung tung." Tùy Tâm lườm anh ta:

"Vĩnh Ninh lúc đó bận làm nhiệm vụ, chắc đang ở nơi hiểm ác như rừng mưa. Trong điều kiện ấy thì ai mà nhận được tin tức."

Úc Tương nhún vai, còn Vĩnh Ninh ánh lên nét cười khó đoán.

Tùy Tâm dịu dàng nhìn cậu, lập tức Vĩnh Ninh trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn, ngưỡng mộ như trước.

Nhưng cô không để ý điều đó:

"Giờ Dung Phượng ở đâu? Khi nào anh ấy tới đây?"

Vĩnh Ninh mím môi, giọng thấp:

"Theo tin tức liên lạc gần đây, anh Dung đã đến nước L. Anh ấy nói lực lượng hiện còn quá ít, cần tìm thêm sự hỗ trợ."

"Nước L? Chẳng phải quốc gia sa mạc sao? Thời tiết này qua đó, chắc thành người nướng mất." Úc Tương trố mắt.

Sắc mặt Tùy Tâm thoáng cứng lại. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, ánh mắt cô trở nên phức tạp:

"Không nói đến môi trường, với tính cách anh ấy, để anh ấy đi thuyết phục thế này, đúng là làm khó anh ấy rồi."

"Đó là vì chị, nên anh Dung chắc không thấy vất vả." Vĩnh Ninh đáp, giọng nhỏ dần khi cúi đầu:

"Tôi vụng về, thật sự rất ghen tị với anh Dung vì có thể làm những điều này cho chị… Sự giúp đỡ mà anh ấy dành cho chị lớn hơn nhiều so với việc chỉ vận chuyển một lô vũ khí."

Úc Tương sững sờ, há hốc miệng nhìn cậu.

"Chuyện đó… Thay vì thuyết phục, tôi vẫn thích cách anh ấy dùng vũ khí để… dụ dỗ hơn." Anh ta khó khăn lên tiếng, lúng túng.

"Cậu cũng không cần phải ghen tị đâu."

Tùy Tâm không quan tâm đến dòng cảm xúc ngầm giữa hai người, chỉ nghĩ tới những xe vũ khí Phàn Phú từng mang đến, gật đầu liên tục.

Sau lưng cô, Úc Tương và Vĩnh Ninh lén nhìn nhau, ánh mắt nhanh chóng thu lại vẻ khác thường.

Khi việc kiểm tra gần hoàn tất, một chiếc xe địa hình từ xa phóng tới với tốc độ kinh người. Nó lao thẳng về phía họ, xoay đuôi và dừng ngay trước mặt Tùy Tâm.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêm trọng của Cảnh Tu Bạch.

Một cảm giác bất an lập tức trào lên trong lòng cô.

"Lâu Thần… có chuyện gì sao?"

"Lên xe trước đã." Cảnh Tu Bạch nói ngắn gọn, giọng lạnh lùng, không một giây lãng phí.

Không do dự, Tùy Tâm quay đầu dặn Vĩnh Ninh:

"Lát nữa cậu đến tìm thiếu tá Nghiêm Uy, anh ấy sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Tôi sẽ quay lại tìm cậu sau."

Vĩnh Ninh lộ vẻ lo lắng:

"Chị có cần tôi đi cùng không? Bây giờ sức chiến đấu của tôi rất mạnh."

"Chuyện này có lẽ không cần chiến đấu." Tùy Tâm cười khổ, nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Ngay khi động cơ xe gầm lên, cô mở cửa ghế sau, nhanh như cá trượt vào.

Úc Tương lập tức nhảy lên xe theo.

Trên đường đi, Cảnh Tu Bạch giải thích lý do gấp gáp:

"Lâu Thần biến mất."

"Biến mất?" Ngay cả Tùy Tâm cũng sững sờ:

"Ý anh là gì? Anh ấy là người cá nhỏ sao, sẽ biến mất thành bọt biển?"

Úc Tương chen vào:

"Chị cứ hiểu theo nghĩa đen đi. Tôi chỉ thấy vui vì chị vẫn giữ được… khiếu châm chọc của mình."

Cảnh Tu Bạch nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt sắc bén đối diện cô:

"Sáng nay, các nhà nghiên cứu kiểm tra phòng bệnh phát hiện chỉ số của anh ấy giảm xuống. Ban đầu, chúng tôi nghĩ đó là dấu hiệu mất dần sự sống, nhưng không phải. Anh ấy… đang trở nên trong suốt."

Tim Tùy Tâm thắt lại theo từng nhịp thở.

"Anh ấy… sắp biến mất?"

"Sao lại như vậy?" Cô lẩm bẩm, cảm giác hoang mang xen lẫn phẫn nộ dâng lên. "Có phát hiện nguyên nhân không?"

Qua gương, ánh mắt Cảnh Tu Bạch cụp xuống, sự im lặng của anh đã thay cho câu trả lời.

Tùy Tâm từ từ siết c.h.ặ.t t.a.y mình, hình ảnh Lâu Thần trong giấc mơ hôm qua hiện rõ trong tâm trí cô: nụ cười rực rỡ, tiếng khóc nghẹn ngào, và sự run rẩy khẽ khàng ấy.

Tại sao lại đột ngột biến mất? Không phải anh ta đã nói hôm nay muốn cô đến thăm sao?

Trong lòng ngổn ngang bi thương lẫn phẫn nộ, khi Tùy Tâm bước xuống xe, khí thế sắc bén của cô khiến tất cả những người trong viện nghiên cứu đang hỗn loạn cũng phải dạt ra. Không ai dám cản đường cô.

Đến trước cửa phòng bệnh của Lâu Thần, cô thấy Giáo sư Cảnh và vợ chồng Sairo đang tất bật bên trong. Dù rất sốt ruột, cô vẫn nhẫn nại mặc từng lớp đồ bảo hộ, rồi mới bước vào qua hành lang khử trùng.

Úc Tương và Cảnh Tu Bạch đứng ngoài, quan sát qua lớp kính.

Bỏ qua những người khác, ánh mắt Tùy Tâm ngay lập tức dừng trên người thiếu niên đang nằm trên giường. So với vài ngày trước, cơ thể anh ta dường như trở nên trong suốt, đến mức nhìn rõ cái gối bên dưới qua khuôn mặt anh.

"Lâu Thần?" Cô khẽ gọi.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngay khi giọng cô vang lên, khuôn mặt Lâu Thần dường như trở nên trong suốt hơn.

Ánh mắt cô lóe lên vẻ hoang mang, vô thức liếc sang Giáo sư Cảnh.

Giáo sư thở dài:

"Tùy Tâm, đến mức này rồi, chúng ta buộc phải đưa ra giả thuyết, dù nghe có vẻ hoang đường nhất."

"Hoang đường đến mức nào?"

"Lâu Thần… rất có khả năng không phải bản thể." Giáo sư Cảnh nói, giọng trầm hẳn:

"Dựa trên những dấu hiệu đã quan sát, rất có khả năng cậu ta hiện đang ở trạng thái không có thực thể. Với dị năng tinh thần đặc biệt, chúng tôi nghi ngờ rằng cơ thể nằm đây chỉ là tinh thần thể của cậu ta."