Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 141: Khoảnh Khắc Biến Mất



 

Đồng tử của Tùy Tâm co lại. Cô nhớ lại những chi tiết quan trọng, bao gồm cả việc Cảnh Tu Bạch từng nhiều lần nhấn mạnh rằng không thể để lại dấu vết trên cơ thể Lâu Thần.

"Dù là tinh thần thể, nó cũng không thể vô cớ trở nên trong suốt như vậy, đúng không?" Cô liếc nhìn Lâu Thần, giọng trầm lại: "Mọi người có suy đoán gì về tình trạng hiện tại không?"

"Thật ra có." Sairo lên tiếng: "Tinh thần thể vốn luôn ổn định mà bỗng trở nên trong suốt, chúng tôi nghĩ có hai khả năng. Một là cơ thể anh ta đã bị tổn thương, khiến anh ta không thể duy trì trạng thái tinh thần ly thể."

Tùy Tâm nheo mắt: "Nơi có khả năng giữ cơ thể của Lâu Thần nhất là…?"

"Rafael." Sairo nói khẽ, giọng trầm hẳn: "Cơ thể của Lâu Thần rất có thể đang nằm trong tay hắn."

"Nói cách khác, Rafael có thể đã làm gì đó với cơ thể anh ấy." Tùy Tâm hít sâu, cố giữ bình tĩnh: "Còn khả năng kia thì sao?"

"Khả năng đó rất nhỏ." Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên từ loa, sắc lạnh: "Trừ khi anh ta tự nguyện chuyển hóa bản thân, nếu không thì không thể giải thích được."

"Tự nguyện chuyển hóa? Anh ta định đi đâu sao?" Cô hỏi, tim đập dồn dập.

"Hiện tại chúng tôi hoàn toàn không biết." Giáo sư Cảnh chậm rãi đáp, ánh mắt đầy nặng nề.

Tùy Tâm nghẹn lời.

"Không ổn rồi!" Albert – hiếm khi lên tiếng – đột ngột hét to, giọng vang lên đầy kinh hoàng: "Anh ta sắp biến mất hoàn toàn!"

Tùy Tâm quay lại, trong lúc họ nói chuyện, cơ thể Lâu Thần đã trở nên trong suốt đến mức chỉ còn là một hình bóng mờ nhạt.

"Lâu Thần!"

Cô lao về phía giường, từng bước như chạy giữa cơn ác mộng. Dù tốc độ nhanh đến phi thường, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự biến mất. Cô cố nắm tay anh, nhưng chỉ giữ được một góc chăn.

"Tít——"

Máy đo sinh hiệu kêu báo, đường sóng lập tức trở thành một đường thẳng lạnh lùng. Lâu Thần biến mất ngay trước mắt mọi người.

Một khoảng lặng bao trùm.

Các nhà nghiên cứu, thậm chí cả Giáo sư Cảnh, lộ rõ vẻ bàng hoàng pha lẫn tuyệt vọng. Họ đã chờ đợi bao lâu để tìm ra tia hy vọng kết thúc thời kỳ tận thế. Ai cũng biết Lâu Thần là cơ thể nguồn gốc virus. Thế mà chỉ trong vài ngày, hy vọng ấy đã tan biến.

Điều đáng sợ nhất không phải là tuyệt vọng, mà là khi vừa nắm được hy vọng, lại phải chứng kiến nó vụt biến ngay trước mắt. Tiếng khóc khe khẽ vang lên trong và ngoài phòng bệnh.

"Chúng ta tiêu rồi…" Một người lầm bầm: "Hy vọng cuối cùng cũng mất, vắc-xin sẽ không bao giờ được phát triển."

Câu nói khiến nhiều người bật khóc. Ngay cả Giáo sư Cảnh cũng không kìm nổi, đôi mắt đỏ hoe.

Giữa bầu không khí tang thương ấy, vẻ mặt điềm tĩnh của Tùy Tâm trở nên nổi bật lạ thường.

"Giờ chưa phải lúc để khóc."

Cô quét mắt quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên Giáo sư Cảnh:

"Trước khi Lâu Thần biến mất, chắc chắn anh ấy đã cung cấp không ít dữ liệu nghiên cứu, đúng không? Hãy tập trung toàn lực vào những thứ đó."

Giáo sư Cảnh, mắt đỏ hoe, nhìn cô: "Nhưng không có cậu ấy, mọi giả thuyết cũng chỉ là suy đoán, không thể xác minh được."

"Vậy thì tìm anh ấy!" Giọng Tùy Tâm vang lên sắc lạnh, quyết liệt: "Chúng ta tụ họp ở đây vì điều gì? Chỉ để làm vắc-xin thôi sao?"

Từng ánh mắt mơ hồ quay về phía cô.

"Thân thể của Lâu Thần đang nằm trong tay Rafael, thật dễ tìm đấy nhỉ." Cô cười lạnh, đôi mắt rực lên quyết tâm: "Tôi đã cướp Lâu Thần từ tay hắn một lần, lần thứ hai cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn."

Các nhà nghiên cứu nhìn nhau, những tiếng nức nở dần dần lắng xuống.

"Đúng vậy," Một người thốt ra, giọng thất thần: "Đây là chiến thần Tùy mà. Cô ấy đã từng cướp Vua thây ma từ chiến trường về."

"Cô ấy đã triệu tập sức mạnh toàn thế giới, nhất định có thể tấn công thẳng vào sào huyệt của Rafael."

"Đúng vậy… Vua thây ma không biến mất hoàn toàn. Thân thể anh ta vẫn còn, chắc chắn đã quay về đó."

"Hy vọng của chúng ta chưa biến mất."

"Không, hy vọng của chúng ta chưa bao giờ biến mất."

Hàng loạt ánh mắt tràn đầy quyết tâm tập trung vào Tùy Tâm, như những ngọn lửa rực cháy, thắp sáng cả căn phòng.

Giáo sư Cảnh chăm chú nhìn cô lâu đến mức bật cười tự giễu: "Nực cười thật, sống đến ngần này tuổi mà đầu óc còn không sáng suốt bằng cháu."

"Chú chỉ là lo lắng quá thôi." Tùy Tâm nhẹ giọng, nụ cười nhưng đôi mắt đầy sức mạnh: "Vài ngày tới coi như nghỉ ngơi đi, chú cứ yên tâm."

Trong tình huống này, người khác nói “yên tâm” chỉ giống lời an ủi. Nhưng khi Tùy Tâm nói, tất cả đều cảm nhận được sự chắc chắn, bầu không khí tuyệt vọng trước đó lập tức tan biến.

Ngoài cửa sổ kính, Úc Tương quay đầu nhìn Cảnh Tu Bạch, thấy trong mắt anh ánh lên ngọn lửa bừng bừng, sẵn sàng đối mặt hiểm nguy.

"Bây giờ định làm gì?" Anh hỏi, giọng trầm nhưng nghiêm trọng.

Cảnh Tu Bạch tháo từng chiếc cúc áo blouse trắng, ném lên ghế. Anh không nhìn Úc Tương mà chỉ trả lời: "Tìm sào huyệt của Rafael."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Úc Tương mỉm cười, nụ cười pha chút mỉa mai: "Một con đường không đi được thì phải thử đường khác."

Cảnh Tu Bạch dõi theo Tùy Tâm bên trong, không để ý vẻ mặt thường tươi cười của Úc Tương lúc này đã biến mất, thay vào đó là chút u ám hiện lên giữa đôi lông mày.

Giáo sư Cảnh cùng nhóm nghiên cứu tiếp tục làm việc với dữ liệu lấy từ cơ thể Lâu Thần, còn Cảnh Tu Bạch từ bỏ vai trò bác sĩ, quyết tâm đồng hành cùng Tùy Tâm, tiến về tòa nhà hành chính.

"Raphael đang ở đâu, anh có ý tưởng không?" Trên thang máy, Tùy Tâm nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tu Bạch: "Trước đây tôi chỉ mong Lâu Thần tỉnh lại để chỉ đường, nhưng giờ không còn cách đó nữa."

"Trước đây tôi cũng đoán vị trí hắn, nhưng giống cô, sau khi tìm Lâu Thần xong, tôi không truy cứu tiếp." Anh trả lời, giọng trầm lắng, đầy chiến ý.

Lần đầu tiên trò chuyện, Cảnh Tu Bạch không nhìn cô mà chăm chú vào con số trên thang máy, dáng vẻ căng thẳng khiến Tùy Tâm cảm nhận rõ quyết tâm dâng trào.

"Đừng lo. Căn cứ A có thể trở thành nơi tập trung người sống sót lớn nhất, không chỉ nhờ vị trí gần biển." Anh hạ giọng, giọng nặng như thách thức: "Tôi đã lấy được dữ liệu từ Sairo. Dù hắn có định chuồn xuống đất, cũng sẽ bị vệ tỉnh moi ra."

"Vệ tỉnh à? Sao anh không nói sớm!" Ánh mắt Tùy Tâm sáng lên, trái tim đập dồn dập.

Cảnh Tu Bạch liếc nhìn cô, thấy cuối cùng cô cũng lộ nụ cười thật sự, anh cũng nhếch môi cười nhẹ.

Ra khỏi thang máy, Cảnh Tu Bạch bước thẳng đến văn phòng Úc Thời Chiêu. Chỉ vài bước, Tùy Tâm chợt cảm nhận sự thiếu vắng. Quay lại, thấy Úc Tương dựa vào tường, tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.

annynguyen

"Úc Tương?" Tùy Tâm lo lắng tiến lại, kéo tay anh và thấy quầng thâm đậm, mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt.

"Không sao, chắc do mệt thôi." Anh lắc đầu, nhưng vẻ ngoài ấy không chỉ là mệt.

"Anh quay lại phòng nghiên cứu, nhờ giáo sư Cảnh kiểm tra ngay. Sức khỏe là vốn liếng, đừng coi thường." Tùy Tâm nhíu mày, ánh mắt sắc bén.

"Chỉ là dạo này thức đêm nhiều, không sao đâu." Anh gượng cười, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô, đành thỏa hiệp: "Tôi sẽ về nghỉ chút. Nếu mai vẫn không khỏe, nhất định tìm giáo sư Cảnh, được chưa?"

"Không thoải mái thì kiểm tra ngay, đừng để lâu." Cô miễn cưỡng gật đầu.

Úc Tương nở nụ cười gượng, tìm phòng nghỉ gần đó để nằm xuống. Nhìn bóng lưng lảo đảo của anh, một cảm giác bất an lan tràn trong lòng Tùy Tâm. Hệ thống cảnh báo không phản ứng, cô cũng chưa xác định được vấn đề, đành tạm gác lại.

Tin tức về sự mất tích của Lâu Thần được giữ kín, chỉ những người đứng đầu căn cứ biết. Trong thời điểm chuẩn bị chiến đấu, sĩ khí là quan trọng nhất. Vì lợi ích chung, mọi người quyết định tạm giấu tin, đồng thời yêu cầu nhóm nghiên cứu giữ bí mật tuyệt đối.

Dù vậy, bầu không khí tại căn cứ A vẫn thay đổi. Một sự căng thẳng lơ lửng, như báo trước cơn bão sắp ập tới, len lỏi khắp nơi, khiến từng người cảm nhận được hiểm nguy đang rình rập.

Sau khi hoàn tất công việc, Tùy Tâm đi thăm bạn bè. Nhờ sắp xếp của Nghiêm Uy, họ đều được bố trí gần phòng cô. Những ngày ở căn cứ, mọi người không ngồi không mà tham gia vào các nhiệm vụ phù hợp khả năng: người ra khơi, người làm việc tay chân. Khương Từ Quân bận rộn nhất, đến tối mới mệt mỏi quay về.

Bữa tối diễn ra đơn giản, trò chuyện đôi chút, rồi ai nấy đi ngủ sớm.

Tối hôm đó, Tùy Tâm lại gọi tên Lâu Thần, nhưng anh ta không xuất hiện. Sự lo lắng trộn lẫn bực bội về tên ngốc bướng bỉnh ấy khiến cô tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng hẳn. Một dự cảm kỳ lạ trỗi dậy, đồng thời hệ thống cảnh báo của cô rung lên dữ dội.

Sao lại thế này? Không phải đang ở căn cứ sao?

Cô lập tức cúi người, nấp dưới cửa sổ, liếc ra ngoài. Con phố vẫn yên bình như mọi ngày, không dấu hiệu bất thường. Ánh mắt cô chuyển sang cánh cửa nối với thế giới bên ngoài.

Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, từng nhịp rõ ràng. Tùy Tâm rút súng, nòng nhắm thẳng vào trán người đứng trước cửa.

Cô nhìn thấy Úc Tương.

"Úc Tương?" Tùy Tâm nghiêm giọng hỏi, không hạ súng: "Sáng sớm đứng trước cửa phòng tôi làm gì?"

Úc Tương nở một nụ cười chậm rãi, đôi mắt hơi nheo, khóe môi cong, ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt. Nụ cười ấy, dù trên khuôn mặt điển trai, lại khiến Tùy Tâm cảm thấy một sự bất an trỗi dậy mạnh mẽ.

Chỉ một tiếng “cạch”, cô lên đạn, sẵn sàng khai hỏa.

"Nói." Giọng cô lạnh lùng, đầy cảnh giác.

Úc Tương không cười nữa, nhưng ánh mắt vẫn sót lại dấu vết nụ cười. Anh nhìn Tùy Tâm, giọng nói quen thuộc nhưng không phải của Úc Tương:

"Tùy Tâm, đối với một người quen, cô cũng sẵn sàng nổ s.ú.n.g sao?"

Cơ thể cô khẽ run, một người lính từng vượt qua vô số hiểm nguy nay cũng khó kìm chế một chút rung động.

"Sao không trả lời tôi?" Anh nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú: "Phản ứng của cô khác xa dự đoán."

Tùy Tâm vẫn im lặng. Úc Tương thở dài, cúi đầu chỉnh lại tay áo, vạt áo vest: "Bộ đồ này thật khó chịu, nhưng trên tạp chí ai cũng mặc. Có phải cô thích kiểu đàn ông như vậy không?"

Giả thuyết cô không muốn tin nhất hiện lên trong đầu, rõ ràng và mãnh liệt:

"Lâu Thần." Cô thốt ra, giọng thấp nhưng chắc.

Động tác của "Úc Tương" khựng lại, anh ngẩng đầu, ánh mắt lộ nụ cười vui vẻ nhưng không giống trước: "Cô nhận ra tôi rồi sao?"

Câu trả lời xác nhận nỗi lo sợ tột cùng trong lòng Tùy Tâm.

Cô khép mắt, cảm nhận bàn tay đang đưa về phía mình. Tay cô, dù hơi run, vẫn không bóp cò. Một đầu ngón tay ấm áp đặt lên mí mắt cô.

"Thật tuyệt vời."

"Úc Tương" thì thầm, giọng đầy mê luyến khi ngón tay lướt trên mí mắt cô: "Đây là nhiệt độ của cô sao? Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, Tùy Tâm, thật sự."

Giọng nói run rẩy: "Cô có biết không? Trước đây, trong tất cả lần gặp cô, tôi chỉ nhìn thấy cô trong ảo cảnh, chỉ chạm vào cô qua giấc mơ. Tôi chưa từng cảm nhận làn da hay nhiệt độ thật của cô. Nhưng bọn họ — Cảnh Tu Bạch và cả người mà tôi đang mượn thân thể này — luôn được ở cạnh cô, được chạm vào cô. Tôi ghen tị, căm ghét họ."

Khi cảm nhận bàn tay đó trượt dần xuống má, Tùy Tâm mở mắt, nhanh chóng nắm lấy cánh tay đang trượt xuống, khéo xoay ngược lại và giữ chặt. Cô kiểm soát sức lực cẩn thận, vẫn nhớ đây là cơ thể của Úc Tương.