Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 142: Cuộc Đối Đầu Với Lâu Thần



 

Dù vậy, lực tay của Tùy Tâm đủ khiến người khác nhăn mặt, biểu hiện đau đớn.

"Đây chính là..." Lâu Thần giọng run rẩy: "... đau đớn về thể xác."

Khóe miệng Tùy Tâm giật giật, buông tay anh ta ra và hạ súng: "Suốt đêm qua tôi lo cho anh, vậy mà anh lại đùa kiểu này với tôi sao?"

Nhận ra cô không thực sự giận, Lâu Thần nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tiến lại gần với vẻ mặt nịnh nọt:

"Chẳng phải tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô thôi sao?"

Tùy Tâm giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không nhúc nhích. Lâu Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh niềm vui chân thành:

"Tùy Tâm, hôm qua cô đã giữ lời hứa đến gặp tôi. Lúc đó tôi chưa hoàn toàn tan biến, tôi đã nhìn thấy. Quả nhiên, cô vẫn quan tâm đến tôi, là người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến tôi."

Tùy Tâm quay lại nhìn anh ta. Dù anh đang dùng cơ thể của Úc Tương, những biểu cảm đặc trưng của Lâu Thần vẫn khiến cô nhận ra ngay lập tức. Cô mím môi, hơi bất đắc dĩ:

"Đúng, tôi quan tâm đến anh. Tôi muốn anh quay về bên chúng tôi."

Nghe vậy, nụ cười trên môi Lâu Thần càng rạng rỡ:

"Tôi biết mà. Tôi rất lâu mới xuất hiện với cơ thể thế này. Trời hôm nay nóng thật đấy… Đi nào, chúng ta ra ngoài chơi!"

Anh hào hứng nắm tay Tùy Tâm kéo đi, nhưng cô vẫn đứng yên, ánh mắt chăm chú:

"Trước tiên, anh ra khỏi cơ thể của Úc Tương, rồi chúng ta đi chơi."

Cơ thể Lâu Thần hơi cứng lại, quay nhìn cô với vẻ không hiểu:

"Như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Cô muốn tôi quay lại, tôi đã quay lại. Còn cần một cơ thể khác sao? Úc Tương vốn cũng thích cô, tôi dùng cơ thể anh ấy để ở bên cô, anh ta chắc chắn sẽ vui. Tại sao phải trả lại?"

Anh nói dứt khoát, như chuyện hiển nhiên.

Tùy Tâm nghiêm giọng:

"Anh mượn cơ thể Úc Tương, đã được sự đồng ý của anh ấy chưa?"

"Anh ta nhất định sẽ đồng ý!" Lâu Thần đáp chắc như đinh đóng cột.

"Đi nhanh thôi, nếu không mặt trời lên cao sẽ nóng c.h.ế.t mất."

Anh lại định kéo cô đi, nhưng dù dùng bao nhiêu sức cũng không lay chuyển được. Lâu Thần bắt đầu bực bội, nhíu mày, nhưng vẫn không buông tay:

"Sao cô lại như vậy? Không đi nhanh, lát nữa mọi người thức dậy, cô lại bận rộn với họ, còn đâu thời gian đi chơi."

"Lâu Thần." Giọng cô nghiêm khắc: "Trả cơ thể Úc Tương lại đi."

"Đừng đùa nữa." Lâu Thần không vui, quay đi.

Trên trán Tùy Tâm nổi gân xanh, giọng trở nên cứng rắn hơn:

"Tự tiện lấy đồ của người khác là trộm cắp. Đồ vật bình thường đã vậy, huống chi là cơ thể còn sống của một người. Anh dùng cơ thể Úc Tương, còn anh ấy thì sao? Anh đã làm gì với anh ta?"

Lâu Thần im lặng một lúc, bất ngờ hất tay cô ra, quay đầu hét lớn:

"Úc Tương, Úc Tương! Tôi vất vả lắm mới có cơ thể để tìm cô, sao cô lúc nào cũng lo cho Úc Tương, hỏi về anh ta làm gì?"

"Tôi hỏi anh lần cuối." Giọng Tùy Tâm lạnh lùng: "Ý thức của Úc Tương đang ở đâu?"

Lâu Thần há miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, dường như nhận ra sự nguy hiểm ẩn sau vẻ điềm tĩnh:

annynguyen

"... Ý thức của anh ta vẫn ở trong biển ý thức. Tôi không làm gì cả, chỉ giam lại thôi."

Ánh mắt Tùy Tâm thoáng qua một tia nhẹ nhõm.

"Vậy thì tốt." Giọng cô dịu đi chút ít.

"Trước khi gây ra lỗi lớn hơn, mau trả cơ thể lại cho người ta. Sau đó tôi sẽ đi chơi cùng anh. Anh không phải vẫn có thể dùng dạng tỉnh thần sao? Muốn đi đâu cũng được."

Lâu Thần vẫn không động đậy.

"Lâu Thần." Giọng cô cứng rắn hơn, sắc bén như thép.

Lâu Thần bật cười lạnh lùng. Khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ trước đó biến mất, thay vào đó là ánh mắt tà ác và bất cần, giống hệt lần đầu cô gặp anh. Cảm giác nguy hiểm từ anh lan tỏa, làm không gian xung quanh như ngưng đọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không trả.” Anh ta nói: “Thứ tôi cướp được, chính là của tôi.”

“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?” Tuỳ Tâm cười khẩy, gần như bật cười vì tức giận.

“Anh có cơ thể của mình, tôi sẽ giúp anh lấy lại. Anh ở cơ thể này, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?”

“Cô muốn giúp tôi lấy lại cơ thể?” Trên mặt Lâu Thần chợt hiện lên một thoáng ngỡ ngàng rõ rệt.

“Tôi biết cơ thể anh đang ở chỗ Raphael.” Tuỳ Tâm thấy có hy vọng, liền tận dụng cơ hội: “Chúng tôi đang chuẩn bị mọi thứ để tìm anh ta. Đến lúc đó lấy lại cơ thể anh, anh sẽ được sống đường đường chính chính.”

Ánh mắt Lâu Thần d.a.o động dữ dội. Biểu cảm anh giằng xé, nhưng ngay khi Tuỳ Tâm định nói thêm, gương mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng.

“Không được.” Anh nói. “Cô không biết đâu. Tôi không thể nhập vào bất cứ ai. Cơ thể này và tôi có độ tương thích hơn tám mươi phần trăm. Lúc gặp cô ở ngoài căn cứ L, tôi đã nhận ra điều đó.”

Ngoài căn cứ L? Đó chẳng phải lần đầu họ gặp Lâu Thần sao? Hóa ra từ lúc đó anh đã chú ý đến cơ thể của Úc Tương… Khuôn mặt Tuỳ Tâm khẽ biến sắc.

“Vậy nên cô không cần phải mạo hiểm lớn như vậy để đối đầu với Raphael.” Lâu Thần hạ giọng, ánh mắt dịu dàng hơn: “Tôi dùng cơ thể này cũng không thấy khó chịu lắm, chỉ hơi cao hơn, vạm vỡ hơn một chút — nhưng quen dần cũng ổn mà.”

Tuỳ Tâm trầm mặc, hai tay bất giác siết chặt thành nắm.

“Tôi biết cô lo cho tôi, vừa rồi tôi sai, không nên to tiếng với cô.” Lâu Thần bỗng như một chú cún nhỏ tìm được khúc xương, nở nụ cười rạng rỡ: “Giờ thì không còn hiểu lầm gì nữa đúng không? Đi thôi.”

Anh ta vui vẻ đưa tay định nắm lấy tay Tuỳ Tâm.

Nhưng lần này vấn đề không chỉ là nắm được hay không. Anh chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt; ngoảnh lại thì thấy Tuỳ Tâm đã bẻ ngược cổ tay anh. Trên gương mặt cô là nét tức giận pha lẫn bất lực. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cô lôi mạnh anh về phía cửa.

“Rầm!”

Cánh cửa bị đóng sầm, âm thanh vang làm tan vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng. Những người xung quanh vốn không bình thường ngay lập tức xôn xao; vài người còn chưa kịp mặc đồ đã vội chạy ra ngoài. “Sư phụ! Có chuyện gì—”

Người đầu tiên lao ra là Hàn Tử Mặc. Nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt, anh há hốc mồm. “...xảy ra thế này?” Anh lắp bắp hỏi.

Ngay sau đó Trịnh Tuấn Chí, Vĩnh Ninh và những người khác cũng ùa ra. Cả Khương Từ Quân, dù chậm chạp hơn, cũng kịp chứng kiến cảnh tượng. Biểu cảm trên mặt mọi người lạ lùng giống nhau: kinh ngạc lẫn sửng sốt.

“Tôi đã nói rồi, Lâu Thần.” Bỏ qua những tiếng thở gấp phía sau, Tuỳ Tâm nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang nhăn vì đau: “Trả lại cơ thể của Úc Tương.”

“Cái gì? Đây không phải Úc Tương?” Vĩnh Ninh kêu lên, giọng đầy ngạc nhiên.

“Rõ ràng không phải.” Hàn Tử Mặc, người từng làm việc ở phòng thí nghiệm Hughes, nhìn Lâu Thần với vẻ thấu hiểu: “Anh ta chiếm lấy cơ thể của Úc Tương. Mẹ kiếp, đã nghĩ đủ cách phòng ngừa mà vẫn dính chiêu này.”

Nghe lời Hàn Tử Mặc, mọi người dần hiểu ra. Giọng Lâu Thần trở nên lạnh lùng hơn: “Vì tên đàn ông đó, cô định trở mặt với tôi sao?”

“Cơ thể này là của ai không quan trọng.” Tuỳ Tâm lạnh lùng đáp: “Màn kịch này kéo dài đủ rồi. Anh thả Úc Tương ra, tôi sẽ giúp anh giành lại cơ thể của mình. Tôi có thể xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”

Lâu Thần giãy giụa nhưng đáp lại là lực giữ của cô càng siết chặt. Dù là anh hay chủ nhân cơ thể này — Úc Tương — cũng không thể thoát khỏi bàn tay Tuỳ Tâm.

“Cô thật sự không hiểu tôi đang nói sao?” Lâu Thần phớt lờ những ánh mắt xung quanh, nhìn Tuỳ Tâm với vẻ đau lòng: “Tôi không muốn cô mạo hiểm, dù chỉ một phần mười cơ hội, tôi cũng không muốn cô đối mặt với con quỷ đó. Tại sao cô không chịu hiểu...”

“Người không hiểu là anh.” Tuỳ Tâm siết tay mạnh hơn: “Chỉ biết trốn tránh và cản trở thì Raphael sẽ c.h.ế.t sao? Dù anh chạy đến đâu, chỉ cần anh ta còn sống, anh ta cũng sẽ tìm đến anh. Đừng tự lừa dối mình nữa, Lâu Thần. Ngay từ đầu tôi đã nói rồi: tôi không sợ anh ta, và nhất định sẽ tiêu diệt anh ta. Anh sợ gì chứ? Tôi ép anh ra chiến trường sao? Những gì tôi yêu cầu từ anh, chẳng phải chỉ là anh quay về thôi sao!”

Giọng cô vang lên giữa sương mù buổi sớm, mang theo sự đau xót và thất vọng khiến người khác nhói lòng. Giây phút ấy, Tuỳ Tâm không còn là một “chiến thần” mạnh mẽ, mà chỉ là một con người bình thường, bất lực khi người quan trọng của mình đi sai đường.

Chưa từng để lộ cảm xúc này trước mặt người khác, không chỉ những người phía sau mà cả Lâu Thần cũng sững sờ. Đôi mắt Tuỳ Tâm hơi đỏ lên; cô nhìn thẳng vào anh ta, muốn qua đôi mắt của Úc Tương mà truyền tải cảm xúc đến linh hồn bên trong. Hành động của Lâu Thần đã chạm đến giới hạn của cô.

Lâu Thần ngừng giãy giụa, mắt cụp xuống: “Hình như cô luôn như vậy. Dù tôi làm gì, cô cũng không bao giờ công nhận tôi.”

Tuỳ Tâm nhìn anh ta.

“Cũng đúng. Cô ở bên Cảnh Tu Bạch, làm sao có thể đồng tình với suy nghĩ của tôi được.” Giọng anh ta bình thản nhưng toát lên sự bi thương sâu sắc, như tự giễu: “Cùng bị quỷ dữ thao túng, tôi thì bị đè dưới đáy vực sâu, không thể ngẩng đầu, còn anh ta thì được bố cứu, lớn lên bình yên như người thường. Tôi đầy hận thù và đau khổ muốn trả thù, còn anh ta lại chính trực vĩ đại, chỉ nghĩ đến lợi ích của nhân loại… anh ta như phiên bản đối lập của tôi. Ở bên anh ta, có phải cô cảm thấy vui hơn bên tôi nhiều không?”

Tuỳ Tâm thoáng sững sờ: “Chuyện này không liên quan đến Cảnh Tu Bạch.”

“Cô vẫn đang lừa tôi.” Lâu Thần cười khẽ, nhưng nụ cười đầy cay đắng: “Tôi tưởng cô sẽ thích một người có cơ thể hơn. Tôi cứ nghĩ cô là người duy nhất thật lòng mong tôi trở về và…”

“Tôi muốn anh quay lại, với chính con người thật của anh.” Tuỳ Tâm ngắt lời anh ta: “Anh có bản ngã, Lâu Thần. Anh không phải là vật thí nghiệm của ai, cũng không phải kẻ trộm sống dựa vào thân xác của người khác. Anh chính là anh. Điều tôi trân trọng là linh hồn độc nhất vô nhị của anh, chứ không phải việc anh có cơ thể hay không!”

“Không có cơ thể, tôi lấy gì để yêu cô?” Lâu Thần gào lên, giọng to hơn cả cô.

“Tuỳ Tâm, tôi thừa nhận, tôi rất ngu ngốc. Tôi không thông minh như Cảnh Tu Bạch, cũng không mặt dày như Úc Tương. Họ có thể đường hoàng ở bên cạnh cô, còn tôi thì không. Tôi chỉ là một con quái vật, đến cả thân thể cũng không tự kiểm soát được. Cô là người đầu tiên… khiến tôi muốn đến gần, muốn yêu, muốn làm cô hài lòng, nhưng đổi lại tôi chỉ bị cô mắng chửi.” Giọng anh ta nghẹn lại: “Tôi chỉ muốn đưa cô rời khỏi tất cả những thứ này. Cô không phải là vị cứu tinh của loài người, tại sao cô phải hy sinh vì họ? Họ thật sự đáng sao? Tôi có thể đưa cô đi. Với cơ thể này, bất kể là thây ma hay con người, chúng ta đều có thể tự do đi lại. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho cô, nhưng cô thậm chí còn chẳng thèm nhìn.”

“Anh… đang nói gì vậy?” Tuỳ Tâm ngỡ ngàng đến nỗi buông thõng tay xuống. Cô lùi lại hai bước, ánh mắt như nhìn một người xa lạ, đầy vẻ bối rối: “Anh… anh thích tôi? Là kiểu thích gì?”

“Cô cũng nghĩ, một người như tôi mà dám thích cô sao?” Lâu Thần bình tĩnh nhìn cô: “Tôi không lớn lên như một người bình thường, nên tôi không biết làm sao để yêu ai đó. Nhưng thích là một cảm xúc khắc sâu trong xương tủy, đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm, và cũng là lần cuối cùng. Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi: Tuỳ Tâm, cô có đi với tôi không?”

Tuỳ Tâm cảm thấy cổ họng như bị nhét một cục bông, không thể nuốt xuống cũng không thể nhả ra. Cảm giác nghẹt thở ập đến khiến cô thở gấp.