Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 148: Kẻ phản bội trong căn cứ



 

Cậu ta?

"Rafael?" Cảnh Tu Bạch lập tức phản ứng.

Chỉ cần nghe cái tên đó, Hoà Lai khẽ run lên, ánh mắt lộ rõ nỗi sợ hãi sâu sắc.

Tùy Tâm trầm ngâm một lúc, giữa muôn vàn câu hỏi trong đầu, cô chọn ra điều quan trọng nhất: "Anh ta ra lệnh Đinh Hồng Khải làm gì?"

"Thông tin trong đầu tên này không nhiều. Tôi chỉ biết cậu ta bảo tên này… thả Lâu Thần ra." Hoà Lai không gọi trực tiếp tên Rafael, chỉ dùng từ “cậu ta” thay thế. Ông kéo tay Đinh Hồng Khải lên. Trên cổ tay anh ta là một chiếc đồng hồ cơ tinh xảo.

Cảnh Tu Bạch nhận lấy, xoay vài vòng đã tháo được mặt đồng hồ ra. Một màn hình 3D lập thể hiện lên, hiển thị giao diện nhập mật mã.

Mọi thứ dần trở nên rõ ràng.

Tùy Tâm cảm thấy như bừng tỉnh. Không khó hiểu tại sao Rafael, dù ở cách xa họ, vẫn luôn nắm được tình hình và phản ứng chiến lược nhanh chóng.

Hóa ra điều không ngờ nhất lại chính là điều đúng đắn nhất.

“Thật không ngờ, ngay trong căn cứ của chúng ta lại có một kẻ phản bội.” Ánh mắt Úc Thời Chiêu nhìn Đinh Hồng Khải như muốn xé tan anh ta: "Tôi tự hỏi, từ khi bố cậu ta — Tướng quân Đinh Triệu — qua đời, tôi chưa từng bạc đãi cậu ta. Vậy mà tại sao? Tại sao lại phản bội?"

"Vì các người đã cướp đi thứ đáng lẽ phải thuộc về tôi!"

Hoà Lai vừa thu hồi dị năng, Đinh Hồng Khải đã tỉnh lại, ngẩng đầu lên gào thét: "Căn cứ này vốn dĩ phải là của tôi! Là bố tôi dùng mạng sống để đổi lấy! Nhưng các người thì sao? Chỉ coi tôi là kẻ vô dụng mà nuôi dưỡng, quyền lực và quân đội đều nằm trong tay các người. Còn tôi thì sao? Ở thế giới này, không có sức mạnh thì khác nào chờ chết! Các người đáng chết, tất cả các người đều đáng chết! Ha ha ha hat!"

Anh ta cười lớn, giọng cười như kẻ mất trí.

Tùy Tâm thở dài, vừa thương hại vừa căm ghét: "Đừng phí thời gian với anh ta nữa, cứ khống chế lại rồi tạm gác qua một bên. Chúng ta cần kiểm tra tình hình của Úc Tương…"

Lời cô chưa dứt đã bị những tiếng c.h.ử.i rủa liên tục của Đinh Hồng Khải át đi. Ngay giây sau, một lớp băng mỏng đột ngột bịt kín miệng anh ta, ngăn mọi tiếng ồn.

Tùy Tâm vừa định nói tiếp thì bỗng nhiên, một luồng sức mạnh tỉnh thần cực mạnh bùng nổ từ phía bức tường kính trong suốt, quét qua cả nhóm bên ngoài.

Hoà Lai phản xạ nhanh, lập tức dùng dị năng chống đỡ. Khi hai luồng tỉnh thần lực khổng lồ va chạm, một điều không tưởng xảy ra…

Một làn sóng xung kích khổng lồ bùng phát từ nơi hai luồng năng lượng va chạm, mạnh đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy những gợn sóng lan tỏa trong không khí.

Tùy Tâm theo bản năng lao tới, đẩy Úc Thời Chiêu — người có cơ thể yếu hơn — ngã xuống đất, lấy thân mình chắn phần lớn sức mạnh của vụ va chạm. Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được Úc Thời Chiêu phát ra một tiếng rên đau đớn, và ngay sau đó, một dòng m.á.u ấm nóng b.ắ.n lên người cô.

Nhìn xuống, cô thấy Úc Thời Chiêu đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Cú xung kích mạnh hơn cả dự tính. Cơn đau dữ dội trên cơ thể không phải điều tồi tệ nhất. Cô cố giữ cho ý thức tỉnh táo, định gượng dậy để đưa Úc Thời Chiêu rời khỏi khu vực, nhưng mắt cô đột ngột tối sầm…

Bóng tối tuyệt đối chỉ kéo dài vài giây.

Ngay khi Tuỳ Tâm còn chưa kịp phản ứng, một ánh sáng trắng chói lòa từ trên cao giáng xuống, lấp đầy mọi thứ trước mắt. Lần mở mắt tiếp theo, thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

Trắng xóa.

Ấn tượng đầu tiên của Tuỳ Tâm  là một không gian vô tận, chỉ toàn màu trắng — không đường biên, không vật trang trí, chỉ một mảng sáng nhấn chìm tất cả. Những cơ thể nằm rải rác trên mặt đất trông lạc lõng giữa khoảng trống đó. Từ đâu đó vọng lại âm thanh của sóng biển, m.ô.n.g lung nhưng hiện hữu.

annynguyen

Cô kiểm tra hơi thở của Úc Thời Chiêu trước tiên. May mắn thay, dù yếu, nhịp thở của anh ta vẫn ổn định. Cô đứng dậy, định tiến về phía Cảnh Tu Bạch thì giọng Hoà Lai cắt ngang bước chân cô:

“Đừng lo, ngoài gã kia, những người khác đều sống sót.”

Gã kia?

Tuỳ Tâm đảo mắt theo hướng ông, thấy t.h.i t.h.ể Đinh Hồng Khải nằm trên mặt đất — m.á.u chảy từ mũi và miệng, đôi mắt mở to vô hồn. Cô im lặng, rồi quay nhìn xung quanh.

“Đây là đâu?” cô hỏi.

“Không đoán được sao?” Hoà Lai hít sâu; nếu không phải tình huống căng, có lẽ ông đã rút t.h.u.ố.c ra. Ông nhìn quanh, khuôn mặt nghiêm trọng.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tuỳ Tâm: “Đừng bảo là… ý thức hải của Úc Tương hoặc Lâu Thần chứ?”

“Là ý thức hải của Úc Tương.” Hoà Lai xác nhận. “Tôi đã nói nhiều lần rồi: can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến tỉnh thần có khả năng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Giờ thì chúng ta bị mắc kẹt ở đây.”

Dù tình thế éo le, Tuỳ Tâm không hoảng loạn. Trong lúc cô quan sát, Cảnh Tu Bạch cũng dần tỉnh. Anh chỉ mất vài giây để nắm bắt thực tại với vẻ điềm tĩnh đến lạnh lùng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy trạng thái hiện tại của chúng ta là gì? Thể xác hay tinh thần?”

“Tỉnh thần.” Hoà Lai đáp. “Nhưng chính tỉnh thần còn nguy hiểm hơn khi ta ở trong ý thức hải của người khác — ở đây, mọi phản ứng, mọi ký ức và cảm xúc đều có thể bị khuếch đại hay bóp méo.”

Đinh Hồng Khải rõ là người xui xẻo nhất: Úc Thời Chiêu do được Tuỳ Tâm che chở chỉ bị thương nhẹ, còn hắn — trực tiếp phơi giữa cuộc xung đột tinh thần — đã không qua khỏi. Nhưng khi mọi chuyện đã đến nước này, tất cả chỉ biết chấp nhận và tiếp tục.

Không ai để ý lâu đến thi thể. Sau khi Úc Thời Chiêu tỉnh lại hoàn toàn, nhóm bắt đầu di chuyển.

“Chúng ta phải tìm Úc Tương và Lâu Thần, hoặc tìm đường thoát. Không thể đứng mãi ở đây.” Tuỳ Tâm  mỉm cười, giọng nhẹ như dẫn một đoàn khách đi tham quan, nhưng trong đó có quyết tâm.

“Phải công nhận, ý thức hải của Úc Tương… rất ‘sạch’.” Cô tiếp, giọng thoáng mỉm. “Tôi tưởng sẽ thấy vài thứ quái đản, nhưng không.”

Lời đó khiến Úc Thời Chiêu liếc cô với ánh mắt khó hiểu. “Dù Úc Tương nghịch ngợm, nhưng mấy thứ lộn xộn bẩn thỉu nó sẽ không dính tới. Chúng tôi dạy dỗ nó nghiêm khắc.”

Tuỳ Tâm khẽ lắc đầu, biểu cảm khó tả. Cô không nghĩ Úc Tương có “rác rưởi” trong đầu; sau thời gian quan sát, cô biết Úc Tương là người thẳng thắn. “Tôi chỉ nghĩ ý thức hải của nó giống như một nhà hát nội tâm rất phong phú — nhiều lớp ký ức, nhiều cảnh tượng sắp đặt.”

“Đừng suy nghĩ quá nhiều,” Hoà Lai chen vào với vẻ điềm tĩnh chuyên nghiệp. “Ý thức hải của bất kỳ ai cũng như vậy: ký ức quan trọng được cất giữ ở vị trí đặc biệt. Chúng ta phải tìm đến chỗ đó — nếu tìm được lõi, có thể truy nguyên nguồn gốc can thiệp.”

Tuỳ Tâm  nhíu mày, suy tính. “Nếu ta xâm nhập được ý thức của Rafael, liệu có thể đ.á.n.h bại hắn mà không đổ m.á.u ngoài đời thật?”

Hoà Lai nhìn cô, ánh mắt sắc: “Lý thuyết thì có thể. Thực hành thì đầy rủi ro. Rafael là kẻ khéo léo — hắn không chỉ sử dụng thiết bị, mà còn biết giấu mình trong tầng tầng lớp lớp ký ức. Một bước sai, ta có thể bị giữ lại mãi mãi.”

Cảnh Tu Bạch bước tới, giọng anh như lệnh: “Trước hết, tìm Úc Tương. Lâu Thần là mối đe dọa tức thời — nhưng nếu tìm được chỗ Úc Tương đang bị kìm, chúng ta có cơ may kéo anh ta về.”

Họ rời chỗ thi thể, bước vào khoảng trắng mênh mang. Không gian ở đây không có định hướng — mọi tiêu điểm đều do tâm trí họ tạo nên. Tuỳ Tâm khép mắt, thăm dò — cô cố gắng dùng kỷ niệm chung với Úc Tương để kéo mục tiêu dẫn đường: một con đường ký ức, một đồ vật hay một âm thanh dễ nhận biết. Mỗi ký ức được gọi về đều khiến không gian thay đổi, lộ ra những manh mối nhỏ: mảnh gạch lát, một cánh cửa sơn xanh, tiếng cười trẻ con — những thứ dẫn đến lõi ý thức.

Trong lòng cô thầm đo đếm: họ phải nhanh, phải tỉnh táo. Bởi trong biển ý thức ấy, thời gian có thể kéo dài vô hạn, và Rafael đã cho thấy hắn có thể lợi dụng những khe hở tinh thần để thao túng người khác. Mỗi bước tiến của họ vừa là cơ hội, vừa là cái bẫy.

Tuỳ Tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Cảnh Tu Bạch, rồi nhìn cả nhóm: “Chia thành hai tổ — một theo tôi tìm lõi ký ức của Úc Tương, một bảo vệ hậu phương và dò tìm dấu vết Rafael. Cẩn trọng tối đa — Rafael có thể để lại mồi nhử.”

Hoà Lai gật đầu, vẻ mặt như đã sẵn sàng cho thứ chiến trường khác hẳn: chiến tranh tinh thần. Ánh sóng mờ trên không gian trắng lăn tăn như bằng chứng rằng cuộc chiến vừa mới bắt đầu — nhưng lần này, kẻ thù không đứng trên mặt đất, mà ẩn sâu trong những lớp ý thức, chờ lúc họ mắc lỗi.

Hòa Lai thoáng tái mặt.

Cảnh Tu Bạch khẽ nháy mắt với Tuỳ Tâm. Nhớ nỗi sợ trong ánh mắt Hòa Lai khi nhắc tới Rafael, cô lập tức im lặng — Hoà Lai là hy vọng lớn nhất của họ lúc này, không được để ông hoang mang.

Họ tiến bước trong không gian kỳ quặc; tiếng sóng biển vang lên khắp nơi nhưng như âm thanh ba chiều, bao quanh họ từ mọi phía, khiến ngay cả Tuỳ Tâm cũng không biết âm thanh phát ra từ đâu. Dù có mặt trong ý thức người khác, Hòa Lai không dám mạo hiểm tìm quá sâu — họ như những con ruồi mất đầu, bước đi trong mù mịt.

Bỗng Tuỳ Tâm giơ tay ra hiệu dừng: “Chờ đã.”

Cùng lúc, Hòa Lai gọi nhỏ: “Cẩn thận phía trước!”

Mặt đất trống trải trước mắt họ gợn sóng. Ngay sau đó một con sóng khổng lồ bất ngờ dâng lên, ập thẳng về phía họ như muốn cuốn phăng mọi thứ.

“Bám chặt tôi!” Cảnh Tu Bạch hét lớn.

Tuỳ Tâm phản ứng như chớp — một tay nắm chặt Úc Thời Chiêu, tay kia bấu vào cánh tay Cảnh Tu Bạch; Hòa Lai vội ghì lấy phía bên kia. Cơn sóng lao qua, nước văng tung tóe giữa nền trắng sáng, rồi không gian chợt lắng.

Vài giây sau, một tảng băng lớn nổi lên từ mặt nước — trên đó là những người họ vừa bảo vệ. Tuỳ Tâm — vốn tự nhận mình “không biết bơi” — phì nước ra khỏi miệng, cảm thấy như bị rút kiệt sức lực. Tay cô vẫn ôm Úc Thời Chiêu theo phản xạ, nhưng tay kia đã lỏng dần; may mà Cảnh Tu Bạch siết chặt, kéo cô đứng vững.

“Hai người này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?” Hòa Lai lầm bầm như khó chịu.

Tuỳ Tâm mở mắt, qua làn nước đọng trên mi long, nhận ra không gian đã đổi khác: giờ họ đang ngồi trên tảng băng trôi, mặt nước phẳng lặng kéo dài tới chân trời. Nhưng điều cô nhìn thấy mới khiến tim mọi người lạnh buốt — dưới mặt nước, hai khuôn mặt thoáng hiện rồi chìm xuống đáy.

Cảnh Tu Bạch nghiêm nét mặt, liếc Tuỳ Tâm. Cô cúi xuống nhìn lớp băng họ đang đứng. Ngay dưới chân, hai gương mặt trắng bệch, như ma, dán sát vào mặt băng từ phía dưới nước, hiện rõ tới mức rợn người.

Tuỳ Tâm là người phản ứng nhanh nhất. Cô ra hiệu cho Cảnh Tu Bạch dịch chuyển lớp băng, rồi không nói lời nào, thò tay xuống nước, kéo mạnh hai người kia lên và ném họ lên bề mặt. Vừa thoát khỏi nước, họ hít một hơi dài, ho sặc sụa — tiếng ho rền rợn vang trong không khí tĩnh lặng.

Khi cơn ho qua, một trong hai người ngẩng lên — đó là Úc Tương. Anh ngơ ngác, bật ra lời: “Mọi người… sao các người vào được đây?”

Phản ứng đầu tiên của Lâu Thần không phải là ngẩng đầu mà là túm chặt cổ áo Úc Tương, giận dữ rít: “Đồ hèn! Anh kéo tôi vào ý thức anh? Đồ… đê tiện!”

Úc Tương liếc, vẻ thản nhiên: “Đây là ý thức của tôi, nếu không kéo anh vào làm sao dìm anh được? Anh đúng là kẻ trộm chuyện — buồn cười đến lạ.”

Mọi ánh mắt lập tức dồn về Lâu Thần. Vị “vua thây ma” từng oai phong giờ chỉ biết cúi xuống nhìn tay mình; bị nhìn thẳng, anh ta ủ rũ, quay mặt đi.

Tuỳ Tâm bước tới, giọng cô lạnh mà rõ: “Lâu Thần. Đây là cơ hội để chuộc lỗi. Nghĩ kỹ đi.”

Không khí căng như dây cung — một bên là cơ hội cứu chuộc, một bên là mối đe doạ vẫn còn. Trong ý thức hải này, mọi quyết định có thể bị phóng đại thành vô vàn hậu quả. Tuỳ Tâm giữ im lặng, mắt nhìn từng gương mặt. Cô biết: mỗi lời, mỗi hành động giờ đây có giá trị sống còn.