Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 149: Sụp Đổ Trong Ý Thức Hải



 

Biểu cảm của Lâu Thần đông cứng lại:

“Tôi… tôi không làm sai gì cả.”

“Ồ?” Giọng nói lạnh lùng của Tuỳ Tâm vang lên, khiến Lâu Thần giật mình.

Anh ta định quay đầu nhìn cô, nhưng vừa xoay mặt đã đụng ngay một cú đấm.

“Bốp!”

Cú đ.ấ.m giáng thẳng vào sống mũi anh ta.

Với sức mạnh của Tuỳ Tâm, không ai có thể kháng cự. Lâu Thần bị đ.ấ.m bay ra xa, suýt rơi xuống nước thì cô lại tóm lấy, kéo ngược trở lại.

“Bốp!”

Lại thêm một cú đ.ấ.m nữa.

Lâu Thần mở đôi mắt mờ mịt, những đốm sáng nhảy múa trước mặt. Trong cơn choáng váng, anh ta mơ hồ nhận ra một nắm đ.ấ.m khác đang lao đến, liền hoảng hốt ôm lấy đầu.

Lần này,Tuỳ Tâm nắm cổ áo anh ta, nhấc bổng lên, như nhấc một món đồ chơi.

Lâu Thần buông tay, đờ đẫn nhìn khuôn mặt cô phóng đại ngay trước mặt. Mũi cô chỉ cách mũi anh ta một khoảng rất nhỏ. Khuôn mặt Tuỳ Tâm vẫn hoàn hảo, không tì vết, nhưng ánh mắt cô lại sắc lạnh, áp đảo.

Trong khi đó, Lâu Thần ngây ngốc, mũi chảy ra hai dòng m.á.u đỏ.

“Anh nghe cho rõ. Tôi không phải đang thương lượng với anh.” Giọng của Tuỳ Tâm thấp và lạnh, mang một uy lực khiến người khác sợ hãi. “Ngay lập tức, thả chúng tôi ra ngoài.”

Lâu Thần ngơ ngẩn nhìn cô vài giây, bỗng dưng mũi co lại, hai dòng nước mắt tuôn trào. Động tác ấy làm sống mũi anh ta càng đau hơn.

“Đau quá… đau c.h.ế.t mất.” Anh ta vừa khóc vừa lắp bắp: “Cô sao mà hung dữ vậy, tôi có nói là không thả các người ra đâu…”

Tuỳ Tâm nhướng mày, bất ngờ buông cổ áo anh ta ra và lùi lại một chút: “Thật sao?”

“Tôi biết, tôi luôn làm cô bực mình. Nhưng tôi có từng lừa cô bao giờ chưa?” Lâu Thần cúi đầu, dùng tay dụi mắt, giọng ngắt quãng vì khóc: “Cô… cô đ.á.n.h tôi như thế mà còn nghi ngờ tôi…”

Nhìn anh ta khóc lóc t.h.ả.m thiết, Tuỳ Tâm đột nhiên không biết phải nói gì. Cô có cảm giác như mình vừa bắt nạt một đứa trẻ mẫu giáo.

Trong lúc cô trầm mặc, Lâu Thần len lén mở một bên mắt, nhìn cô. Dù đầu óc không mấy sáng suốt, anh ta vẫn dành trọn tâm trí để đọc cô. Chỉ cần một ánh mắt, anh ta đã nhận ra lòng cô đang mềm đi.

“Thả mọi người ra, tôi có thể làm.” Lâu Thần nói, đôi mắt lấp lóe tia hy vọng: “Nhưng cô phải ở lại nói chuyện với tôi một chút.”

“Anh!” Úc Tương giận dữ.

Cảnh Tu Bạch lập tức giữ anh ta lại, lắc đầu ra hiệu.

Tuỳ Tâm do dự một giây, rồi đưa ra lựa chọn: “Anh muốn nói gì?”

Lâu Thần ngừng khóc, khóe miệng cong lên, trông như đang rất vui. Đôi mắt híp lại, che khuất ánh nhìn bên trong.

“Ừm, nói gì đây nhỉ?” Lâu Thần nhắc lại câu hỏi, rồi như chợt nảy ra ý tưởng, nói tiếp: “Hay là cô nói cho tôi biết, tại sao cô không chịu đi với tôi.”

Tuỳ Tâm mỉm cười bất lực: “Câu hỏi này, ngay lần đầu anh tìm tôi, tôi đã trả lời rồi.”

“Nhưng tôi không hiểu.” Lâu Thần nói: “Tuỳ Tâm, tôi thật sự không muốn cô mạo hiểm. Khi tôi ở trong cơ thể người khác, Rafael sẽ khó tìm ra tôi hơn nhiều. Với sức mạnh của cô và khả năng điều khiển thây ma của tôi, chúng ta có thể sống rất tốt. Cái xã hội loài người gì đó, sự an nguy của thế giới gì đó, đâu liên quan gì đến cô!”

Giọng anh ta càng lúc càng to, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ sốt sắng.

Úc Tương muốn lao lên lần nữa, nhưng lần này bị anh trai mình giữ chặt lại.

Tuỳ Tâm nhìn thẳng vào Lâu Thần: “Đúng, anh nói không sai.”

Mọi người đều kinh ngạc, Lâu Thần cũng ngỡ ngàng nhìn cô.

“Anh nghĩ tôi chưa từng nghĩ đến việc sống một mình sao? Với khả năng của tôi, dù không có anh, tôi cũng có thể sống sót trong tận thế, không phải lo lắng nhiều, cũng chẳng cần gánh vác quá nhiều trách nhiệm.” Tuỳ Tâm mỉm cười: “Những gì anh khuyên tôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi.”

Lâu Thần sững sờ: “Vậy tại sao cô lại từ chối tôi…?”

“Nếu tôi thực sự muốn làm vậy, thì đâu cần chờ đến khi anh đến tìm tôi.” Tuỳ Tâm bình tĩnh nói: “Nếu tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản được tôi?”

Một câu nói đơn giản nhưng chứa đầy sự tự tin tuyệt đối.

Sự thật không ai có thể phản bác.

“Đúng vậy, cô hoàn toàn có thể làm như thế. Nhưng tại sao lại không?” Lâu Thần lộ vẻ giận dữ.

“Cô biết tự do này là điều tôi khao khát thế nào không? Tôi sẵn sàng cướp lấy thân xác người khác để đưa cô đi, vậy mà cô lại từ bỏ dễ dàng như thế… Cô nghĩ… cô nghĩ rằng việc dùng thân xác người khác là không nguy hiểm sao…”

“Vì tôi không muốn đi.” Tuỳ Tâm ngắn gọn đáp: “Tôi có thể tự rời khỏi đây, không ai, kể cả thây ma, có thể làm tôi bị thương dù chỉ một chút. Nhưng tôi không muốn sống như một con ch.ó mất nhà, bị thế giới khốn nạn này rượt đuổi khắp nơi, cả đời không có chỗ dừng chân, không có một mái ấm.”

Giọng cô đầy kiên định, như một tiếng chuông ngân vang giữa khoảng trắng.

“Phía sau còn có Raphael đang tìm tôi. Anh ta rất khó đối phó, điều đó ai cũng biết. Nhưng chỉ vì khó mà chúng ta từ bỏ sao? Anh ta không phải loại sẽ tha cho anh khi anh tỏ ra yếu thế. Hết lần này đến lần khác anh thỏa hiệp với anh ta, đổi lại được gì? Anh nghĩ thỏa hiệp hay chạy trốn sẽ có ích sao? Lâu Thần, nếu những thứ đó thực sự hữu dụng, anh đã không ra nông nỗi này.”

Sắc mặt Lâu Thần tái nhợt, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ.

“Chính vì anh ta ép buộc anh, chính vì thế giới này đàn áp anh.” Tuỳ Tâm nói từng chữ một: “Chúng ta mới có lý do để chống lại, mới có ý chí để chiến đấu. Tôi sẽ không chịu thua, không cúi đầu trước anh ta, và mãi mãi sẽ không.”

Sau những lời của Tuỳ Tâm, không gian rơi vào một sự im lặng kéo dài.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lâu Thần hoàn toàn biến mất. Anh ta đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn Tuỳ Tâm ánh lên một tia sáng kỳ lạ.

“Đúng là cô.” Anh ta nói: “Là tôi sai rồi, Tùy Tâm. Tôi cứ ngỡ rằng tôi hiểu cô. Tôi cứ tưởng cô ghét phiền phức, không thích mạo hiểm. Tôi thấy cô hết lần này đến lần khác liều mạng vì những người kia, tôi nghĩ cô không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, nên tôi mới cho rằng mình có thể danh chính ngôn thuận đưa cô đi, chiếm lấy vị trí duy nhất bên cạnh cô… Nhưng tôi đã sai.”

Anh ta cười khổ, khóe mắt ẩn hiện ánh lệ.

Không còn là sự tủi thân của một người từng bị tổn thương. Có vẻ như Lâu Thần đã thông suốt điều gì đó, cả người anh ta tỏa ra một luồng khí chất hoàn toàn khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuỳ Tâm cũng thả lỏng vẻ mặt, ánh mắt cô nhìn anh ta dần dịu dàng và thân thiết hơn — ánh mắt mà Lâu Thần đã quen thuộc từ lâu: “Ai cũng có thể đi sai đường. Chỉ cần anh biết quay lại, thì không bao giờ là muộn.”

“Không bao giờ là muộn…” Lâu Thần lặp lại lời cô, khẽ mỉm cười và gật đầu: “Có lẽ vậy.”

“Xem như anh còn có chút lương tâm.” Úc Tương cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của Cảnh Tu Bạch và anh trai anh ta: “Xét việc anh vừa cùng tôi chung chiến tuyến, lại còn ngộ ra chân lý, tôi sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện anh cướp thân xác tôi để làm loạn.”

Tuỳ Tâm khựng lại: “Chung chiến tuyến?”

“Đúng vậy, nhưng không ngờ người kia lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy.” Úc Tương gãi đầu ngượng ngùng.

Lâu Thần hừ nhẹ: “Đó là vì tôi đã dùng toàn lực. Một người bình thường làm sao chịu nổi.”

“Khoan đã.” Tuỳ Tâm chợt nhận ra: “Cái c.h.ế.t của Đinh Hồng Khải là… ?”

“Tôi thật sự không cố ý.” Úc Tương nói: “Khi đó tôi với anh ta đang đ.á.n.h nhau, quay đầu lại thấy gã kia đang mắng cô. Tôi chưa kịp nghĩ đã muốn xử lý gã, ai ngờ Lâu Thần cũng hành động y hệt.”

“Anh ta dám mắng cô sao?” Lâu Thần, với vết m.á.u còn vương trên mũi, ngẩng cao đầu nói: “Cô làm tôi tức như vậy, tôi còn chưa mắng cô một câu nào.”

Tuỳ Tâm nhìn anh ta, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.

annynguyen

Có lẽ trong lòng Lâu Thần không có ranh giới rõ ràng giữa thiện và ác. Những gì anh ta làm và muốn làm, chỉ vì người mà anh ta quan tâm.

Và trong mắt anh ta, người duy nhất anh ta quan tâm chính là cô.

Giữa bầu không khí trầm lặng, không gian đột ngột rung chuyển dữ dội.

Mặt nước vốn phẳng lặng bỗng gợn lên từng đợt sóng ngầm như thở mạnh.

“Chuyện gì thế?” Tuỳ Tâm khẽ hỏi.

Thịch!

Giống như một con tàu đ.â.m phải đá ngầm, không gian lại rung chuyển lần nữa.

“Tùy Tâm! Cơ thể cô sao vậy?”

Giọng Úc Tương đầy sợ hãi.

Tuỳ Tâm theo phản xạ cúi đầu nhìn, phát hiện cơ thể mình đang rung lên, như một chương trình lỗi đang bị xóa tự động, dần trở nên mờ nhạt.

Cô nhìn sang những người khác, quả nhiên ai cũng có mức độ rung chuyển khác nhau.

“Không hay rồi! Chúng ta ở trong này quá lâu, dị năng tôi để lại bên ngoài đã mất hiệu lực.” Sắc mặt Hoà Lai thay đổi. “E rằng có người phát hiện ra chúng ta rồi!”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bây giờ bị phát hiện?” Úc Tương ngây người.

“Thần thức ly thể, ngay cả hơi thở và nhịp tim cũng ngừng lại thì cơ thể sẽ ra sao?” Cảnh Tu Bạch thở dài: “Chúng ta phải lập tức rời đi, không thể chần chừ nữa.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tuỳ Tâm, còn cô thì nhìn về phía Lâu Thần.

“Tôi hỏi cô lần cuối, Tùy Tâm.” Trong cơn chấn động ngày càng mạnh, trong ánh mắt Lâu Thần, sự lo âu gần như không thể kiềm chế được. Anh ta nhìn thẳng vào Tuỳ Tâm: “Nếu tôi ngay từ đầu không phải với thân phận là Vua thây ma, không phải là nguồn gốc virus, chỉ là một người sống sót bình thường, thậm chí không có dị năng, chỉ là một người yếu đuối…

Cô có coi tôi là đồng đội không? Cô có thể… thích tôi không?”

Hóa ra anh ta đã biết.

Anh ta biết số phận bi thương của mình là vì cái gì, biết số phận của mình có ý nghĩa gì.

Anh ta biết Tuỳ Tâm đối tốt với anh ta có lẽ cũng chứa đựng mục đích không thuần túy.

Nhưng anh ta không quan tâm gì cả, anh ta chỉ muốn hỏi Tuỳ Tâm, liệu có thể coi anh ta là đồng đội, liệu có thể thích anh ta không.

Tuỳ Tâm im lặng.

“Cô nói đi.” Lâu Thần lộ vẻ sốt ruột, dường như câu hỏi này với anh ta vô cùng quan trọng. Anh ta tiến lại gần, vươn tay nắm lấy tay áo Tuỳ Tâm: “Cô nói đi, câu của cô đấy.”

“Tôi không thể tưởng tượng ra những điều chưa xảy ra.” Tuỳ Tâm nhìn anh ta chằm chằm, chân thành trả lời: “Tôi chỉ có thể nói, nếu anh chỉ là một người sống sót bình thường, tôi có thể cứu anh, nhưng sẽ không có ấn tượng gì đặc biệt với anh.”

“Vậy sao?” Lâu Thần buông tay.

“Thật sự rất chân thật, cũng rất giống phong cách của cô.” Anh ta cười nói, không đợi những người khác thúc giục, nhìn Tuỳ Tâm một cách sâu sắc.

Tuỳ Tâm luôn cảm thấy trong ánh nhìn đó có một chút cảm giác từ biệt.

“Chờ chút!” Cô vừa lên tiếng, không gian lập tức bắt đầu sụp đổ nhanh chóng, va chạm trực tiếp vào thần thức khiến cô trước mắt tối sầm, rồi tiếp đó là cảm giác quay cuồng.

Khi tầm nhìn phục hồi rõ ràng, cô nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tiêu Lê.

“Tùy Tâm!” Anh ta kêu lên, ánh mắt bừng lên niềm vui khi thấy cô tỉnh lại: “Tốt quá, tôi cứ tưởng cô…”

Tuỳ Tâm không chờ anh ta nói hết câu, bật người dậy:

“Mọi người sao rồi?”

“Ở phía sau, đang được đưa đi cứu chữa.” Tiêu Lê trả lời: “Ngay khi các cô rơi vào trạng thái không còn nhịp tim hay hơi thở, chúng tôi đã hành động.”

Tuỳ Tâm không nói gì thêm, chỉ quay người chạy ngược lại, hướng về nơi họ đã vào ý thức hải.

“Tùy Tâm!” Tiêu Lê gọi lớn phía sau, đuổi theo cô, nhưng cô không dừng lại.

Khi đến nơi, cô nhìn thấy hình bóng mà mình lo lắng nhất — Lâu Thần.

Anh ta nằm yên trên mặt đất, cơ thể mờ nhạt dần, tựa như ánh sáng yếu ớt đang bị hút cạn.

Tuỳ Tâm lao tới, quỳ xuống bên anh ta và đỡ đầu anh ta đặt lên đầu gối mình.

“Lâu Thần!” Xung quanh, những người vừa tỉnh lại cũng lặng lẽ kéo đến, nhưng không ai nói một lời.

“Lâu Thần…” Giọng cô run rẩy, nắm lấy bàn tay ngày càng lạnh giá của anh ta: “Anh tỉnh lại đi!”