Tùy Tâm cạn lời trong giây lát.
Dù đang trong một trận chiến đầy căng thẳng, giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh đến lạ thường: — "Đây là lúc chơi trò chữ nghĩa sao? Anh thừa biết tôi đi tìm Raphael một mình thì an toàn hơn."
— "Là người khác an toàn hơn chứ gì." Cảnh Tu Bạch đáp thẳng thừng.
Tùy Tâm liếc anh một cái.
Gương mặt điển trai của Cảnh Tu Bạch lấm tấm vết máu, mang vẻ mê hoặc kỳ lạ như một kẻ bước ra từ huyền thoại, nhưng trong ánh mắt anh lại lẫn đầy đau thương và phức tạp. — "Cô nói muốn tự mình đối mặt với Raphael; lỡ có chuyện gì thì ai sẽ rút lui?" Cảnh Tu Bạch ra tay không do dự, dị năng của anh từ tấn công đơn lễ chuyển sang tấn công diện rộng: "Nhưng nếu cô gặp nguy hiểm, ai sẽ đến cứu cô?"
Môi Tùy Tâm mấp máy, nhưng không nói được gì.
Cảnh Tu Bạch cũng im lặng. Khi đối mặt với Tùy Tâm, anh luôn nhẫn nại, thậm chí vì cô mà thay đổi nhiều quyết định, nhưng có một điều anh không bao giờ nhượng bộ — đó là khi sự an toàn của cô bị đe dọa.
Chính vì hiếm hoi nên lần này, sự cứng đầu của Cảnh Tu Bạch mới lộ rõ.
Và thế là đội hai người đơn giản, với Tùy Tâm tấn công chính còn Cảnh Tu Bạch hỗ trợ, đã hình thành. Dù chỉ hai người, sức chiến đấu của họ không thể xem thường. Thây ma bình thường hay cấp cao đều không phải đối thủ. Hai người phối hợp ăn ý, không lâu đã xông thẳng tới trước mặt Raphael.
Khi đó, bầu trời đã sáng rõ. Những đám mây như vảy cá trôi qua chân trời, che lấp nửa vầng thái dương mới mọc, ánh lên quầng sáng rực rỡ.
Raphael lặng lẽ nhìn Tùy Tâm xé nát những thây ma bảo vệ anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười quái dị.
— "Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần, cảnh cô đứng trước mặt tôi ở khoảng cách gần như thế này." Raphael nhẹ giọng: "Cô giống hệt như tôi tưởng tượng, vừa xinh đẹp, vừa lạnh lùng."
— "Anh tốt nghiệp học viện sân khấu hả?" Tùy Tâm bật cười, vung thanh trường đao lên, chĩa thẳng vào mũi anh ta: "Giờ thì anh đang ở dưới lưỡi đao của tôi, có muốn phát biểu vài lời cuối cùng không?"
Raphael nhìn lưỡi đao chĩa vào mình, chỉ mỉm cười: — "Cô là người mạnh nhất, Tùy Tâm, tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó."
— "Nếu đã biết vậy, anh có muốn giải tán đám thây ma này không?" Tùy Tâm nói: "Tôi có thể cân nhắc để lại cho anh một cái xác nguyên vẹn."
Raphael đưa ngón tay chạm nhẹ mũi đao, đẩy qua một bên, nghiêng người sát lại: — "Cô nghĩ, đây là hồi kết sao? Cô nghĩ, cô đã nắm chắc phần thắng sao?"
Tùy Tâm lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của anh ta ẩn chứa ác ý khó lường. Anh ta ngửa mặt cười lớn.
— "Gần đây tôi luôn nghĩ về một chuyện." Tùy Tâm phớt lờ tiếng cười ấy: "Tôi từng cho rằng chỉ cần g.i.ế.c vua thây ma, thế giới sẽ trở lại bình thường. Sau khi phát hiện Lâu Thần là nguồn gốc virus, tôi băn khoăn một thời gian. Nhưng giờ tôi nhận ra, logic đó vẫn đúng."
Cô nhìn thẳng vào Raphael: — "Người tôi cần g.i.ế.c là vua thây ma. Lâu Thần không phải vua thây ma. Anh mới là."
Những câu hỏi trong lòng cô cuối cùng cũng có lời giải.
Cô mơ hồ cảm thấy việc g.i.ế.c c.h.ế.t "vua thây ma" chính là định mệnh của mình — cô tồn tại vì khoảnh khắc này.
— "Người phụ nữ ngu muội và đáng thương!" Raphael ngừng cười, đột ngột nói, rồi tiếp: — "Cô có thể toàn thân rút lui, Tùy Tâm. Nhưng còn những người khác thì sao? Những con người vô tội kia thì sao? Cô không nghĩ đến họ à?"
— "Cách tốt nhất tôi nghĩ cho họ," Tùy Tâm nhấn từng từ, "là dùng m.á.u của anh để tế vong linh đồng bào."
— "Tốt, tốt lắm." Raphael gật đầu, rồi phát ra một tiếng rít kỳ lạ từ cổ họng.
Trường đao của Tùy Tâm và vũ khí của Cảnh Tu Bạch đồng loạt c.h.é.m xuống Raphael, nhưng dường như có một bức tường vô hình cản lại. Thanh trường đao, từng đồng hành cùng Tùy Tâm qua vô số trận chiến, vỡ tan thành từng mảnh.
Mắt Tùy Tâm co rút lại, một linh cảm thúc giục cô quay đầu nhìn về phía khu rừng rậm rạp. Bình minh vừa ló dạng, và rõ ràng, quân tiếp viện của Raphael cũng đã tới.
Tất cả những ai nghe tiếng rít của anh ta đều nặng nề nhìn về khu rừng, giống như Tùy Tâm. Đây là nơi duy nhất có khả năng xuất hiện quân tiếp viện.
Nhưng sau tiếng rít, không hề có động tĩnh. Cảnh tượng ấy khiến Tùy Tâm sửng sốt. Thậm chí Raphael cũng ngẩn người; bầy thây ma mất kiểm soát, trở nên bất động. Những người đang chiến đấu với chúng cũng lần lượt dừng tay.
"Không thể nào!" sắc mặt Raphael đen lại, anh ta rít lên thêm một lần nữa.
"Wilson! Tới lượt các người rồi!"
Lần này, khu rừng phản hồi.
Tiếng xào xạc dày đặc vang lên, rồi từng nhóm người mặc quân phục rằn ri xuất hiện, chiếm lĩnh các vị trí chiến lược một cách nhanh chóng. Tùy Tâm lập tức quay sang nhìn Raphael, khuôn mặt anh ta tối sầm, ánh mắt ngờ vực và khó tin. Tùy Tâm phần nào đoán ra tình thế: trong cuộc đua thời gian này, họ đã bị dồn vào một trận chiến trực diện.
Từ nhóm quân rằn ri, một người dẫn đầu bước ra, ra hiệu, hai người kéo ra một người đàn ông mặc đồng phục đen, vẻ mặt như đang hấp hối. Thấy người đó, khuôn mặt Raphael lập tức sầm lại.
Người dẫn đầu giơ tay tháo mũ, mái tóc đen dài xõa xuống, phong trần mà đầy nam tính. Anh ngẩng lên, để lộ khuôn mặt mà Tùy Tâm không thể nhầm lẫn.
"Dung Phượng..." cô khẽ gọi, gần như thì thầm.
Bên cạnh một trong hai người đang giữ người mặc đồng phục đen, Tùy Tâm cũng nhận ra một gương mặt quen thuộc.
"Là Trân Hành," Cảnh Tu Bạch nói.
"A Phượng!" giọng khàn đặc của Úc Tương vang khắp chiến trường. Anh ta vui sướng đến nỗi tiện tay đập nát đầu hai con thây ma gần đó.
Ánh mắt Dung Phượng lướt qua toàn chiến trường, cuối cùng dừng trên Tùy Tâm. Gương mặt lạnh lùng, qua lớp ngụy trang, lộ ra nụ cười nhẹ:
annynguyen
"Chị Tùy, đội trưởng Cảnh, Dung Phượng trở về muộn rồi."
Tùy Tâm mỉm cười lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dung Phượng liếc người mặc đồng phục đen đang thoi thóp: "Nếu đây là Wilson, người lẽ ra phải xuất hiện, thì anh ta quả là quá yếu."
Hoá ra toàn bộ quân dự bị mà Raphael dày công chuẩn bị đã bị Dung Phượng đ.á.n.h bại trước khi kịp phát huy tác dụng. Một bất ngờ thích thú cho Tùy Tâm, nhưng chắc chắn không phải với Raphael.
Khi Tùy Tâm nhìn lại, điều khiến cô chú ý: biểu cảm Raphael không phải tuyệt vọng mà là một sự điềm tĩnh đáng ngờ. Anh ta quét khắp chiến trường, giơ tay chạm vào chiếc nhẫn ở ngón út.
Giọng lạnh lùng vang lên: "Tập hợp binh lực, tấn công cổng chính bằng toàn lực."
Tùy Tâm nhận ra đây có lẽ là một thiết bị để kiểm soát hoặc truyền lệnh. Ngay sau mệnh lệnh, giọng gấp gáp của Tiêu Lê vang lên trong tai nghe:
"Tùy Tâm, họ đang rút lui, tập trung về phía cổng chính!"
"Đúng vậy, họ đã thay đổi chiến thuật," Tùy Tâm đáp. "Mọi người tập trung lực lượng tới đây. Đây mới là chiến trường cuối cùng."
Tiêu Lê lập tức đáp lại.
"Vậy thì thế nhé." Tùy Tâm nhìn Raphael, rút mảnh đao gãy trong tay, thay bằng cặp đôi đao cong quen thuộc.
Âm thanh lạnh lùng vang lên khi lưỡi đao cọ vào nhau. Tùy Tâm hạ thấp người, sẵn sàng, giọng trầm mạnh mẽ vang lên:
"Vì danh dự của nhân loại—tiến lên!"
"Vì danh dự nhân loại—"
"Giết!"
Trận chiến bùng nổ trở lại, dữ dội và tàn khốc hơn bao giờ hết. Tùy Tâm và Cảnh Tu Bạch vây Raphael, không để anh ta có cơ hội nhúc nhích.
"Cái gì bao quanh anh ta vậy?" Tùy Tâm vừa tập trung vừa hỏi Cảnh Tu Bạch.
Chưa kịp trả lời, Raphael cất tiếng: "Tò mò sao, Tùy Tâm? Lại đây, tôi sẽ giải thích chi tiết cho cô."
"Chỉ là dị năng cướp từ Hoà Lai mà thôi. Một kẻ trộm mà còn dám dùng đồ đ.á.n.h cắp để khoe khoang?" Cảnh Tu Bạch nói nhẹ nhàng, đầy châm chọc.
Nụ cười của Raphael khựng lại.
"Tôi luôn nghi ngờ, anh ta đưa t.h.u.ố.c dị năng ra thị trường để làm gì. Nếu chỉ để thu thập dữ liệu thí nghiệm, số mẫu vật anh ta bắt cóc đủ để hoàn tất mọi thí nghiệm." Cảnh Tu Bạch tiếp tục: "Chỉ khi anh ta sử dụng dị năng này, tôi mới xác định được. Anh ta có cách cướp dị năng của người khác cho bản thân. Điều này cũng giải thích vì sao, dù không còn Lâu Thần, anh ta vẫn có thể điều khiển lũ thây ma."
Tùy Tâm hơi cau mày.
Điều này vượt xa công nghệ con người, nhưng trong thế giới tận thế đầy thây ma, nói đến khoa học công nghệ lại thấy vừa lạ vừa nực cười. Cô gạt suy nghĩ đó sang một bên, tập trung vào hiện tại.
"Chỉ có điều, tôi vẫn không hiểu." Ánh mắt Cảnh Tu Bạch nghiêm nghị, nhìn thẳng Raphael: "Sao anh lại cố chấp với Tùy Tâm đến vậy? Dị năng của cô ấy mạnh, nhưng chưa chắc anh không thể tìm thấy đặc điểm tương tự ở người khác. Sao cứ phải là cô ấy?"
Tim Tùy Tâm khẽ động. Cô nhìn Raphael, thấy ánh mắt anh ta ẩn chứa điều gì đó cô không thể đọc ra.
"Đó chính là giới hạn của con người, Cảnh Tu Bạch." Raphael bình thản, gọi đúng tên Cảnh Tu: “Tôi công nhận anh thông minh, nhưng chỉ ở mức của loài người. Những tầng cao hơn, anh không thể chạm tới, cũng không dám tưởng tượng."
"Anh đang nói gì?" Cảnh Tu Bạch nhíu mày.
"Tôi nói rằng, chỉ cần không thể thoát khỏi giới hạn con người, mãi mãi anh chỉ là một con sâu nhỏ bé, một nhúm bụi đất thấp hèn, bị giẫm đạp và thương hại."
"Anh—"
Giọng hét xé lòng của Úc Tương vang lên trong tai nghe, hòa lẫn giọng Raphael, khiến Tùy Tâm vô thức quay đầu.
Chiến trường rộng lớn, nhưng mắt Tùy Tâm lập tức nhận ra Úc Tương đang lao điên cuồng vào cổng thành bị đại bác phá hủy. Trong sự bảo vệ của các chiến sĩ, anh ta cẩn thận đào bới từ đống đổ nát một người. Dù không nhìn, Tùy Tâm cũng biết đó là ai.
Trong đầu cô như có tiếng nổ vang, m.á.u dồn lên não trong chớp mắt. Đồng thời, tiếng va chạm mạnh và âm thanh băng vỡ vang lên bên tai. Tùy Tâm ngoảnh lại, ngay trước mắt là một móng vuốt khổng lồ đen sì, sắc bén, đang đập mạnh vào thanh kiếm băng lơ lửng mà Cảnh Tu Bạch điều khiển.
Khoảnh khắc ấy, tâm trạng Tùy Tâm hoàn toàn sụp đổ. Úc Thời Chiêu chưa rõ sống chết, giờ Cảnh Tu Bạch lại mạo hiểm đối đầu ngay trước mắt cô.
Cô hít thật sâu, ánh mắt kiên quyết ngăn Cảnh Tu Bạch hành động. Tùy Tâm giật lấy thanh kiếm băng và tiến về phía kẻ địch đang biến hình.
Giống như một con rắn lột da, hay ve sầu thoát xác, ngoại trừ bộ móng vuốt, toàn bộ cơ thể Raphael đang biến đổi ghê gớm. Lớp da anh ta xoắn vặn, bong tróc rơi xuống đất. Từ bên trong, một cơ thể khổng lồ, bê mặt phủ đầy vảy đen cứng như thép dần lộ diện.
Phía sau lưng, đôi cánh xương khổng lồ dang rộng, vương chất nhầy ẩm ướt. Raphael ngửa mặt lên trời, gầm một tiếng dài. Hai móng vuốt khổng lồ vùng vẫy, đạp mạnh xuống, dẫm nát lớp da cũ. Cái đuôi dài quật qua quật lại, hung hãn.
Giờ đây, anh ta không còn chút gì giống con người nữa mà hóa thành một con rồng khổng lồ, đầy tàn bạo, như bước ra từ thần thoại phương Tây, giữa chiến trường tận thế.
Ngay cả những người từng chứng kiến vô số quái thú biến dị cũng phải rùng mình trước sinh vật quái dị mang trí tuệ con người này.
Đôi mắt thú hung ác chăm chú Tùy Tâm, hình bóng cô gái nhỏ bé phản chiếu trong đồng tử lạnh lẽo của anh ta.
"Không ai có thể đ.á.n.h bại tôi, kể cả cô, Tùy Tâm."
Giọng con rồng đục ngầu, nặng nề như tiếng chuông vọng.
"Vậy à?"
Tùy Tâm chỉ đáp bằng một tiếng cười nhạt:
"Thế thì tôi sẽ thử xem — diệt rồng!"
Cô bật người nhảy lên cao, thanh kiếm băng trong tay vung mạnh. Dưới ánh nắng mặt trời, nó tựa như một vòng nhật luân rực rỡ đang xoay tròn!