Đôi mắt vàng kim của con rồng phản chiếu rõ ràng hình ảnh Tuỳ Tâm lao tới. Có lẽ vì sự tự tin từ cú đ.á.n.h trước đây khi thanh trường đao của cô từng bị phá vỡ, Raphael trong hình hài rồng khổng lồ không né tránh mà chọn dùng cơ thể chịu đựng cú đ.á.n.h này.
Kengl
Âm thanh kim loại va chạm vang lên sắc bén. Ánh mắt Tuỳ Tâm đầy tập trung, thanh kiếm mới trong tay như một người bạn cũ, nhịp nhàng phối hợp một cách thuần thục.
Một điều không thể tin nổi đã xảy ra.
Thanh kiếm băng tưởng mong manh, khi chạm vào lớp da cứng rắn của con rồng, thứ vỡ vụn không phải là băng.
Lớp vảy đen tuyền bị rạch toạc dễ dàng, dòng m.á.u đỏ tươi phun trào. Con rồng gầm lên một tiếng đau đớn.
"Gào——"
Tiếng gầm hóa thành sóng âm vang rền, lan tỏa từng lớp ra bên ngoài. Ngoại trừ Tuỳ Tâm vẫn đứng vững, tất cả sinh vật khác đều bị sóng âm đẩy ngã, đầu óc choáng váng và ù tai.
Trong khung cảnh hỗn loạn đó, chỉ còn Tuỳ Tâm và con rồng đối mặt, nổi bật giữa chiến trường.
Nhưng Tuỳ Tâm cũng không hoàn toàn bình thản. Mặc dù đứng vững, trong đầu cô vang lên tiếng ong ong khiến chóng mặt. Cô đoán Raphael đã sử dụng dị năng “tỉnh thân” từng thuộc về Lâu Thần để tạo hiệu ứng này.
Nhưng đó chỉ là bước đầu.
Tuỳ Tâm chẳng cần lời hăm dọa vô ích; trong bất kỳ tác phẩm nào, kẻ lắm lời thường là phản diện bị diệt. Ngay khi lấy lại bình tĩnh, cô lập tức giơ kiếm tiến tới.
Raphael trở nên khôn ngoan hơn. Anh không đối đầu trực diện mà vung đôi cánh xương khổng lồ, tạo ra cơn gió lốc cuốn tung mọi thứ, vọt thẳng lên bầu trời.
"QGào——"
Sóng âm vang lần nữa, áp lực dội xuống chiến trường, tràn vào căn cứ nơi cư dân đang trú ẩn. Ai nấy đều bị đè xuống đất, không thể đứng dậy. Ngay cả Tuỳ Tâm cũng không thể gây thương tổn từ khoảng cách xa như vậy.
Cô có thể chịu đựng các cú tấn công liên tiếp, nhưng những người khác thì không.
"Anh nghĩ chỉ cần bay lên trời là tôi không làm gì được sao?" Tuỳ Tâm nghiến răng, lẩm bẩm. Cô định lấy thứ gì đó từ không gian lưu trữ, nhưng ngay lúc đó, một khối băng trôi nổi xuất hiện trước mặt.
Cô quay lại, kinh ngạc.
Cảnh Tu Bạch, dù chỉ là người bình thường, cũng bị sóng âm ép xuống đất. Mái tóc đen rũ xuống trước mặt, một tay giơ lên, lòng bàn tay tỏa ánh sáng xanh lam nhạt. Trên mặt đất trước anh còn vài giọt m.á.u tươi chưa khô.
"Cảnh Tu Bạch!" Tuỳ Tâm kêu lên, "Ngừng lại! Tôi có cách lên đó!"
Khối băng trôi nổi của Cảnh Tu Bạch luôn ăn ý với cô — điều mà chỉ những trận chiến dài ngày mới rèn luyện được. Nếu là người khác, rất có thể cô sẽ rơi xuống, nhưng với anh, điều đó không bao giờ xảy ra.
Ngọn lửa trong lòng Tuỳ Tâm bùng cháy dữ dội. Những gương mặt quen thuộc hiện lên trong tâm trí, tiếp thêm sức mạnh khi cô lao thẳng về phía con rồng khổng lồ che khuất bầu trời.
"Những kẻ tự nhận là thần thánh đều không có kết cục tốt đẹp — c.h.ế.t đi!"
Nhờ sự hỗ trợ của Cảnh Tu Bạch, Tuỳ Tâm như hổ mọc thêm cánh. Hạn chế chiến đấu trên cao biến mất, cô tấn công dữ dội, khiến con rồng liên tục lùi bước.
Nhưng dần dần, Tuỳ Tâm nhận ra điều gì đó không ổn. Dị năng của Raphael không chỉ dừng ở mức này. Ánh mắt anh không còn bình tĩnh như trước.
Đôi mắt rồng lóe lên tia sáng sắc bén. Gương mặt dữ tợn không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt đầy đắc ý, như kẻ đã nắm chắc phần thắng.
"Cô đã bị ràng buộc, Tuỳ Tâm. Suy nghĩ của loài người đã hạn chế cô. Tôi không trách sự cố chấp của cô. Giờ, hãy trở về với con người thật của mình."
Chiếc đuôi khổng lồ quất mạnh vào hông cô. Tuỳ Tâm xoay người né tránh, nhưng ngay lập tức, móng vuốt rồng nhấc cao, đúng vị trí vừa né. Một lớp bụi mịn li ti rơi xuống, phủ kín không gian, không thể tránh.
"Tôi biết cô rất mạnh. Đây là cái bẫy tôi dày công chuẩn bị dành cho cô," giọng Raphael tràn đầy phấn khích, "Cuối cùng… cuối cùng tôi sắp đạt được..."
Đạt được… điều gì?
Tuỳ Tâm biết mình đã trúng kế. Bấy lâu nay, cô dựa vào sức mạnh áp đảo, lơ là trước mưu kế kẻ địch.
Cô bình tĩnh, tập trung cảm nhận cơ thể. Những hạt bụi bám lên da, biến mất ngay lập tức. Với khả năng kiểm soát cơ thể tuyệt vời, cô cảm nhận được dị vật đang luồn dưới làn da, không thể làm ngơ.
"Anh đã làm gì tôi?" Tuỳ Tâm hỏi, giọng điềm tĩnh.
Raphael mở miệng rồng đáp: "Tôi đang giúp cô… cũng là giúp chính mình."
Dưới ánh mắt rực lửa của con rồng, lớp băng dưới chân cô đột ngột hạ xuống…
Thì ra Cảnh Tu Bạch đã nhận ra điều bất thường từ trên cao.
Anh lập tức quyết định đưa Tuỳ Tâm trở về mặt đất, nơi tương đối an toàn hơn.
Tuy nhiên, trong lúc hạ xuống, những hạt bụi đã xâm nhập vào cơ thể cô bắt đầu phát huy tác dụng.
Tuỳ Tâm quỳ gối trên lớp băng.
Đầu cô như phát ra hồi chuông cảnh báo chói tai, dường như đang dốc toàn lực để chống lại sự xâm nhập.
Cơn đau dữ dội lan tỏa từ sâu trong cơ thể, đủ sức phá hủy tỉnh thần của một người bình thường. Dù vậy, ý thức của cô vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Nhưng ở rìa tâm trí, một lớp sương trắng đang chậm rãi lan rộng, từng chút xâm lấn vào trung tâm. Đồng thời, các giác quan của cô cũng bắt đầu mờ dần.
Khi màn sương trắng bao phủ hoàn toàn, mọi thứ trước mắt cô chìm vào một màu trắng xóa, âm thanh bên tai biến mất.
Tiếng gào thét xé lòng của Cảnh Tu Bạch bỗng chốc im bặt.
Tuỳ Tâm chớp mắt.
Cô không cảm nhận được mình đang rơi xuống, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình. Ngoài ý thức ra, cô thậm chí không nhìn thấy cơ thể mình đâu cả.
Cô như hóa thành sương, thành gió, thành không khí, mơ hồ tồn tại trong thế giới hư vô này.
Đây là đâu? Những lời mơ hồ của Raphael rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cô… còn có thể quay lại không?
Giữa lúc bối rối, một giọng nói vang lên, tràn ngập khắp không gian:
"Con gái."
Một cảm giác lạ lẫm trào dâng trong lòng, khiến Tuỳ Tâm khựng lại. Sự quen thuộc và ấm áp từ tận đáy tim khiến cô không cách nào kìm nén.
"Ông… là ai?" Giọng Tuỳ Tâm vang lên, dù cô không cảm nhận được chuyển động của môi mình.
Giọng nói kia im lặng trong giây lát, rồi đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đến thế giới này một thời gian dài như vậy, ngay cả giọng nói của ta mà con cũng quên rồi sao?"
Tuỳ Tâm sững sờ, rồi sự vui sướng và kinh ngạc bùng nổ trong lòng cô.
"Bố…?" Cô khẽ thì thầm.
Ngay khi cô thốt lên tiếng "bố", lập tức cô cảm nhận được cơ thể mình. Đồng thời, trọng lực kéo cô xuống dưới.
Tuỳ Tâm giật mình, nhanh chóng điều chỉnh tư thế. Trong không gian không phân biệt được trời đất, cô vòng tay ôm đầu, thu mình lại, tạo thành tư thế bảo vệ tốt nhất.
Nhưng cô không ngã xuống đất, mà rơi vào một nơi mềm mại, trắng muốt, giống như một đám mây, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể cô.
Một bàn tay lớn, mạnh mẽ vươn ra phía cô.
Tuỳ Tâm ngơ ngác, gần như không dám tin vào mắt mình.
Cô ngước lên, nhìn dọc theo bàn tay ấy. Trong nền trắng vô tận, gương mặt thân thuộc và phong thái nho nhã của bố cô là màu sắc duy nhất trong không gian này.
Thấy cô còn ngồi đó không đứng dậy, bố cô cũng không nói gì. Ông nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, như khi cô còn bé bị ngã, chỉ vỗ nhẹ vào đầu gối cô để phủi đi bụi bẩn.
Hai mắt Tuỳ Tâm không rời khỏi khuôn mặt bố mình.
Bố cô vẫn giống hệt như lúc cô rời khỏi thế giới của họ: bộ vest đen lịch lãm, mái tóc bạc chải gọn, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa sáng ngời. Dáng vẻ ấy không rõ là già hay trẻ, nhưng khí chất thì xuất sắc.
"Bố… Bố?" Cô gọi một tiếng thân mật hơn.
Người chiến binh bất khả chiến bại, đã băng qua biết bao hiểm nguy, c.h.é.m g.i.ế.c vô số, lúc này đôi mắt bỗng đỏ hoe, ngân ngấn nước.
"Bấ…"
"Đứa con ngoan của ta." Bố cô nhìn cô thật sâu. Những nếp nhăn trên gương mặt ông như sâu hơn, ánh mắt thoáng chút áy náy.
"Bố, sao bố lại ở đây?" Tuỳ Tâm hít sâu, giọng nói mềm mại: "Con… không phải đang mơ chứ?"
Dù cố giữ bình tĩnh, đôi tay cô vẫn khẽ run khi nhìn kỹ.
"Đây không phải mơ đâu, Tâm Tâm." Bố cô trầm giọng: "Hiện giờ cơ thể con vẫn đang ở chiến trường tại căn cứ A, nhưng ý thức đã được bố đưa đến đây."
Tuỳ Tâm vốn nghĩ sẽ lập tức hoang mang, truy hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
annynguyen
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là đứa bé bám lấy ông, bất cứ điều gì có thể có câu trả lời từ bố, cô đều muốn hỏi tỏ.
Nhưng lần này, ông nhìn thấy rõ ràng, đứa con gái cưng chiều từ nhỏ của mình không còn vẻ yếu đuối hay dựa dẫm.
Thay vào đó, đôi mắt cô nheo lại, ánh lên vẻ cảnh giác.
Ông lặng lẽ quan sát khi Tuỳ Tâm bước lùi lại một bước, ánh mắt giờ đây sắc lạnh tựa lưỡi d.a.o vừa rời khỏi vỏ, sáng rõ và quyết đoán.
"Đây là trò chơi mới của anh à, Raphael?" Tuỳ Tâm cất giọng lạnh lẽo: "Nếu anh thích nơi này làm mồ chôn của mình, tôi rất sẵn lòng giúp."
Vừa nói, ánh mắt cô lóe lên cảm xúc, nhưng ngay sau đó trở lại vẻ lãnh đạm.
Bố cô khẽ mở miệng, trong mắt là nỗi phức tạp không cách nào nói rõ. Cuối cùng, ông thở dài:
"Tâm Tâm, đây không phải thực tại. Không gian của con không được mang theo, đừng cố thử nữa."
Vẻ mặt Tuỳ Tâm không hề thay đổi:
"Vậy thì tôi phải khâm phục anh. Dám đấu tay đôi với tôi chỉ bằng sức lực cơ thể?"
Bố cô không kìm được, vung tay lên. Lập tức, xung quanh xuất hiện những quả cầu trong suốt, bên trong từng quả cầu là những ký ức quen thuộc:
Cô bé Tuỳ Tâm tập đi chập chững lao vào vòng tay bố.
Tuỳ Tâm tuổi thiếu niên, tóc buộc đuôi ngựa, ngồi trước đàn piano, học hát cùng mẹ, cổ cao thanh thoát như thiên nga.
Cô gái tuổi đôi mươi, rạng rỡ vẫy tay chào bố mẹ khi chuẩn bị lên máy bay đi học đại học.
Từng cảnh, từng cảnh, đều là những ký ức quý giá mà Tuỳ Tâm giữ kín trong lòng, không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Mũi cô khẽ giật giật, đôi mắt chăm chăm vào những quả cầu như muốn làm chúng vỡ tan.
"Bố thật sự là bố của con." Ông nhẹ giọng nói: "Lý do bố xuất hiện ở đây là vì đã đến lúc rồi… Tâm Tâm, bố xin lỗi vì đã cuốn con vào cuộc chiến này mà không hỏi ý con. Nhưng con là con gái của bố, bố không thể làm khác được."
Cơ thể Tuỳ Tâm cứng đờ, không thốt nên lời.
Ông dừng một lát, tiếp tục:
"Bố từng nghĩ, chỉ cần bố còn ở đây, mọi chuyện sẽ không tìm đến con. Nhưng bố đã sai. Tài năng của con vượt xa những gì bố tưởng tượng. Dù bố đã dốc toàn lực che giấu con, bọn chúng vẫn tìm ra. Bố buộc phải…"
"Lần đầu tiên con truyền nước, con khóc không chịu tiêm, bố đã dỗ con bằng cách nào?" Tuỳ Tâm bất ngờ ngắt lời.
Bố cô ngớ người: "Bằng một lọn tóc của bố."
Cô nhắm mắt, toàn thân khẽ run, một lát sau mở mắt. Ánh nhìn dành cho ông giờ đã không còn vẻ phòng bị.
"Vậy, bố thực sự là bố của con, đúng không?"
*"Tâm Tâm…" Đôi mắt ông thoáng đỏ, sự xác nhận của cô gần như khiến ông không giữ được bình tĩnh.
Tuỳ Tâm đi vòng quanh vài bước, tránh ánh mắt ông. Khi chắc chắn giọng mình không còn run, cô ngẩng lên:
"Bố nói tiếp đi. Con có rất nhiều thắc mắc."
Ông nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đầy thương yêu xen lẫn áy náy: "Tâm Tâm, con đã trưởng thành rồi."
"Hiện tại không có thời gian hoài niệm đâu, tình hình chiến trường đang rất nguy cấp." Tuỳ Tâm nắm lấy tay ông, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ông:
"Thế giới đó, những con người đó, họ thực sự tồn tại, không phải chỉ là một bộ phim mà con tưởng tượng, đúng không?"
Dưới vẻ lo lắng thoáng qua của cô, ông khẽ gật đầu.
Tuỳ Tâm như vừa trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thở phào một hơi dài.
"Thế giới này, cũng giống như thế giới của chúng ta, hoàn toàn có thật." Ông nói:
"Bố biết con đang lo lắng. Để bố giải thích ngắn gọn cho con hiểu chuyện gì đã xảy ra."
Thì ra, bố cô là một thành viên của chủng tộc bảo vệ các thế giới. Đây là một giống loài rất ít ỏi, ngoài ông chỉ còn lại một người nữa, cả hai chịu trách nhiệm duy trì sự cân bằng của vô số thế giới, trong đó có thế giới tận thế này.