"Thình thịch."
Tim Tùy Tâm đập mạnh một nhịp, như kéo theo cả lục phủ ngũ tạng, để lại một khoảng trống trong lồng ngực. Nhưng ngay lập tức, một cảm xúc khác tràn vào lấp đầy khoảng trống ấy.
Ngọn lửa rực cháy được đại dương bao bọc, trong thế giới tưởng tượng của cô, chúng bùng nổ và hóa thành muôn vàn ánh sáng lấp lánh như sao trời.
Tùy Tâm muốn quay lại nhìn, nhưng bị Cảnh Tu Bạch mạnh mẽ giữ chặt lấy. "Nếu em nhìn anh lúc này, anh sợ mình sẽ không nói ra được lời nào." Tim anh đập nhanh hơn, giọng nói khô khốc: "Anh từng nghĩ... Anh sẽ phải chờ rất lâu, hoặc có lẽ, mãi mãi không có tư cách nói ra những lời này với em.”
Tùy Tâm sững sờ nhìn về phía xa. Sau cơn mưa, bầu trời đêm đã quang đãng, ánh sao lấp lánh rơi xuống, phản chiếu trên dòng sông trong vắt vì không có ai quấy nhiễu.
"Anh nghĩ em không có chút cảm giác nào với anh, đúng không?” Cô hỏi khẽ.
"Anh không dám mơ tưởng." Cảnh Tu Bạch im lặng một lúc, cẩn thận hỏi tiếp: "Về những lời chỉ trích của em trước đây, anh có được phép giải thích không?"
Tùy Tâm không nhịn được, nụ cười bất giác hiện lên trên gương mặt:
"Anh cứ thử xem."
“Trước mặt em, anh luôn không giấu giếm bất cứ điều gì. Nhưng chính vì thế, khi em đột ngột nghi ngờ anh, anh thực sự bối rối." Anh hít sâu một hơi.
Tùy Tâm cảm nhận được lòng bàn tay anh bắt đầu rịn mồ hôi.
"AI cũng yêu quý em, Tùy Tâm. Không chỉ vì sức mạnh của em. Nhưng vì tư lợi của anh, anh không muốn thay họ nói những lời hay. Anh không thể không để tâm, nhưng..." Anh bật cười khổ: "Anh không có quyền ngăn cản em được yêu, vì em xứng đáng.”
"Nếu em cảm thấy anh không đủ quan tâm, có lẽ cũng vì điều này."
Nhìn dáng vẻ bất an của anh, Tùy Tâm không nhịn được nữa. Cô xoay cổ tay, nắm lấy bàn tay đang siết chặt cô của anh.
Bàn tay của Cảnh Tu Bạch lúc nào cũng lạnh, có lẽ do dị năng của anh, còn bàn tay Tùy Tâm luôn ấm áp và khô ráo.
"Em không nên nghi ngờ anh, xin lỗi." Cô nói: "Hôm đó, anh suýt chút nữa là chết."
Câu nói của cô có phần lộn xộn, nhưng Cảnh Tu Bạch tỉnh ý hiểu ngay ý tứ trong đó. "Nhưng... ai bảo anh nói chuyện lúc nào cũng mập mờ như thế."
Cô nhắm mắt lại, có chút xấu hổ: "Tỏ tình với con gái thì phải nói rõ ràng hơn chứ. Em cũng là con gái mà.”
Nhớ lại những suy nghĩ quanh co mình từng có, Tùy Tâm không nhịn được mà nghiến răng.
Cô siết chặt tay, khiến Cảnh Tu Bạch hít vào một hơi đau đớn:
"Là lỗi của anh, nhưng em có thể không thử g.i.ế.c bạn trai mình được không? Mất một tay sẽ nấu ăn không ngon đâu.”
Nghe vậy, Tùy Tâm giật mình buông lỏng tay. Nhìn bàn tay đẹp đẽ của anh bị cô bóp đến mức đỏ lên, cô chỉ biết ho khan để xua đi sự ngượng ngùng. Cảnh Tu Bạch không hề giận, ngược lại, anh mỉm cười dịu dàng, dùng bàn tay bị đỏ của mình nắm lấy tay cô, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Anh biết em chưa quen ngay được." Anh tựa trán vào cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô: "Cho anh một danh phận, để anh có thể ở bên em, được không?"
Nhiệt độ trên mặt Tùy Tâm bất giác tăng lên, cô khẽ gật đầu, rồi đảo mắt:
"Mai em không muốn ăn bánh bao nhân thịt bò nữa."
Cảnh Tu Bạch sững sờ, rồi bật cười: "Được, em muốn ăn gì? Bánh sandwich, mì xào, hay cháo thịt bằm?"
"Cháo thịt bằm." Cô đáp.
Không gian yên ắng, chỉ còn lại tiếng trò chuyện của hai người.
Họ đi rất xa, vừa đi vừa trò chuyện, cho đến khi Cảnh Tu Bạch đề nghị tìm nơi nghỉ ngơi. Cuối cùng, Tùy Tâm kéo anh lại, ánh mắt cô lộ vẻ nghiêm túc.
"Ban đầu em nghĩ đây là chuyện riêng của mình, không cần nói với bất kỳ ai. Nhưng giờ anh khác rồi, em phải nói cho anh biết."
Cảnh Tu Bạch dừng bước, ánh mắt dịu dàng và kiên nhẫn:
"Em nói đi."
Đêm đó, cả hai không ai ngủ.
Khi ánh nắng rực rỡ buổi sớm chiếu xuống thị trấn nhỏ, hai người đang tựa sát vào nhau bên bờ sông cũng khẽ động.
"Em không muốn đi xe máy nữa." Tùy Tâm nói.
Cô mở không gian lưu trữ, lấy ra một chiếc xe địa hình hiệu suất cao. Phía sau xe còn chất đầy nước và đồ ăn gói gọn.
Cảnh Tu Bạch đứng dậy, trên mặt không hề lộ chút nào về cú sốc mà anh trải qua đêm qua.
"Anh biết mà. Em chắc chắn có giấu xe, còn không chịu thừa nhận." Anh mở cửa ghế phụ: "Lên xe đi, tiểu thư. Cảm ơn em đã không làm khổ bạn trai tội nghiệp của mình nữa."
Mặt Tùy Tâm thoáng ửng đỏ. Trước khi cô lên xe, Cảnh Tu Bạch cong ngón tay búng nhẹ vào trán cô, như một hình phạt vì khiến anh phải khổ sở.
Dù đã nâng cấp từ đồng đội thành bạn trai, nhưng mối quan hệ của họ dường như không thay đổi nhiều, ngoài việc Cảnh Tu Bạch được phép thể hiện sự dịu dàng một cách danh chính ngôn thuận hơn.
Thị trấn nhỏ dần lùi lại phía sau, mang theo những ánh sao của đêm hôm trước. Tùy Tâm nghĩ thầm, khi hoa mai nở, cô sẽ quay lại đây ngắm nhìn.
Chuyển sang xe địa hình, tốc độ di chuyển của họ nhanh hơn nhiều. Hai ngày sau, họ đã đến được vị trí của căn cứ thí nghiệm Raphael.
Xuống xe, Tùy Tâm phóng tầm mắt ra xa, trước mắt cô chỉ là một vùng đất trống trải.
Gió thổi qua bụi cát. Nhờ thời tiết mát mẻ và những trận mưa gần đây, vài chồi non nhỏ đã mọc lên từ mặt đất, mang theo sức sống.
"Là đây sao?”
Cảnh Tu Bạch cũng nhíu mày: "Anh đã tính toán rất nhiều lần, chắc chắn là đây."
Anh cúi đầu kiểm tra thiết bị đa năng của mình, còn Tùy Tâm bước vào vùng đất trống, tìm kiếm xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một góc khuất. "Cảnh Tu Bạch, qua đây."
Cảnh Tu Bạch nghiêng người lại gần, nói bâng quơ:
"Em có nghĩ đến chuyện đổi cách xưng hô không? Mỗi lần nghe em gọi cả họ lẫn tên anh, anh đều cảm giác như có chuyện lớn xảy ra."
Chẳng lẽ đây là hội chứng sợ nghe gọi tên đầy đủ? Tùy Tâm thoáng bối rối, đáp lại:
"Được thôi, anh Cảnh."
Ánh mắt Cảnh Tu Bạch thoáng sững lại.
Tùy Tâm cũng chợt nhận ra, cách gọi này cô từng dùng khi còn giấu thân phận, nhưng giờ đây, trong mối quan hệ mới này, nó lại mang một sắc thái kỳ lạ... khá mờ ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng, Cảnh Tu Bạch là người kéo suy nghĩ của cả hai quay lại thực tế. Anh chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, như một học giả, cúi xuống bên cạnh Tùy Tâm:
"Vậy, em muốn anh xem gì, Tâm Tâm?"
Gương mặt Tùy Tâm hơi nóng lên. Cô bĩu môi một cái, khẽ đá vào những mầm cây trước mặt:
"Nhìn cái này xem, có vẻ không đúng lắm."
Những mầm cây trông bình thường nếu nhìn thoáng qua, nhưng khi lại gần, rõ ràng thấy chúng không phải tự nhiên mọc lên. Chúng yếu ớt, rễ không bám sâu, chỉ cần gió thổi nhẹ cũng có thể đổ gục.
Cảnh Tu Bạch ngồi xuống, dùng ngón tay khẽ chạm vào, dễ dàng nhổ bật một mầm cây lên cả gốc.
Ánh mắt Tùy Tâm lập tức trở nên nghiêm trọng. Cô cũng ngồi xuống, tay bới đất xung quanh gốc mầm cây mà không chút do dự.
Chẳng mấy chốc, một góc của thiết bị cơ khí hiện ra.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên vẻ nặng nề.
Họ chia ra hai hướng, tiếp tục đào sâu. Không lâu sau, phần trên của một thiết bị y tế lộ ra hoàn toàn.
"Đừng nói là đúng thứ em đang nghĩ." Tùy Tâm ngẩng ra, nhìn về phía cánh đồng hoang vu bạt ngàn, trong mắt thấp thoáng chút tuyệt vọng.
"Chỉ có thể là thế này." Cảnh Tu Bạch nhẹ nhàng lau bụi bẩn trên nhãn hiệu của thiết bị: "Raphael đã lập trình sẵn. Một khi anh ta chết, tất cả mọi thứ ở đây sẽ bị chôn vùi. Anh ta chuẩn bị kỹ càng, ngay cả việc ngụy trang cũng không sơ sẩy." Anh liếc nhìn những mầm cây yếu ớt.
Tùy Tâm đứng dậy, lặng thinh hồi lâu.
Cảnh Tu Bạch im lặng một lúc, sau đó nói:
"Trong tình huống này, cho dù cơ thể Lâu Thần ở đây, khả năng sống sót cũng..."
Anh không nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu ý anh.
annynguyen
Tùy Tâm quay sang nhìn anh. Dưới ánh mắt cô, giọng Cảnh Tu Bạch dịu lại:
"Nhưng nếu em không muốn từ bỏ, chúng ta sẽ tìm."
Tìm, nhưng tìm kiểu gì?
Cánh đồng mênh m.ô.n.g trước mắt rộng hàng trăm, hàng nghìn hecta. Nơi này hoang vu, không có bất kỳ điểm dừng chân nào. Chỉ có hai người họ, làm sao để tìm đây?
Cảnh Tu Bạch hoàn toàn để quyết định ở Tùy Tâm. Anh chỉ lặng lẽ ở bên cô, chờ cô đưa ra lựa chọn.
Vài phút sau, Tùy Tâm khẽ nói:
"Em muốn tìm anh ấy."
"Được." Cảnh Tu Bạch gật đầu.
"Anh ấy không thích nơi này. Dù đã ra đi, anh ấy cũng sẽ không muốn mãi nằm lại chốn này." Tùy Tâm ngẩng lên nhìn Cảnh Tu Bạch, ánh mắt kiên định: "Anh ấy đã chống lại số phận của mình, không cúi đầu trước Raphael, không trở thành con d.a.o trong tay anh ta. Anh ấy xứng đáng được đối xử tốt hơn."
Cảnh Tu Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô:
"Vậy chúng ta sẽ tìm, và đưa anh ấy về."
"Ừm." Tùy Tâm nở nụ cười.
Việc tìm kiếm Lâu Thần không chỉ là tìm một người. Họ phải đào bới toàn bộ khu vực để chắc chắn không bỏ sót.
Với vật liệu sẵn có trong không gian của Tùy Tâm và nguồn tài nguyên từ cây cối xung quanh, Cảnh Tu Bạch đã lắp ráp thành một chiếc máy xúc cơ bản. Dù không đủ chỗ cho người ngồi, nó có thể hoạt động tự động để hỗ trợ việc đào bới. Cả hai bắt tay vào công việc, phối hợp ăn ý. Tùy Tâm với sức mạnh phi thường, cùng dị năng của Cảnh Tu Bạch, khiến hiệu quả làm việc không hề chậm.
Nhưng diện tích đống đổ nát quá lớn.
Trong quá trình tìm kiếm, Cảnh Tu Bạch cẩn thận thu gom tất cả các mẫu vật y tế còn nguyên vẹn, dù số lượng ít ỏi sau vụ nổ.
"Những thứ này chỉ là thứ yếu. Dù không có cũng không sao." Anh trấn an Tùy Tâm: "Bố anh và anh không cần dựa vào những thứ của anh ta."
"Ồ..." Tùy Tâm kéo dài giọng: "Nghĩa là ngay từ đầu, lý do anh viện ra để đi cùng em chỉ là bịa đặt thôi à?"
Cảnh Tu Bạch cúi đầu tiếp tục công việc, không nói thêm lời nào.
Hai người cứ như hai chú kiến siêng năng, không ngừng đào bới mảnh đất rộng lớn này, từng chút một lật tung đống đổ nát.
Thời gian trôi qua, ngày này nối tiếp ngày khác. Họ không hề bỏ cuộc.
Đến tuần thứ ba, vào một ngày nọ, Tùy Tâm đang dùng xẻng đào đất thì chạm phải một thứ gì đó cứng. Cô không lấy làm lạ, nghĩ rằng lại là một thiết bị y tế nào đó, nên nhẹ tay hơn, cẩn thận dọn sạch đất xung quanh.
Nhưng khi dần dần lộ ra, thứ này không giống các thiết bị trước. Nó dài, hình chữ nhật, thoạt nhìn như một chiếc quan tài.
Một linh cảm dâng lên trong lòng. Tay cô khẽ run khi nắm chặt chiếc xẻng.
"Cảnh Tu Bạch... Cảnh Tu Bạch!" Cô lập tức gọi người cố vấn đáng tin cậy của mình.
Cảnh Tu Bạch chạy vội đến. Tùy Tâm chỉ vào thứ cô vừa đào ra, giọng run rẩy:
"Nhìn xem, đó là gì vậy?"
Anh đặt tay lên vai cô, sau đó tiến đến mép hố. Quan sát một lúc, anh điều khiển máy xúc, cẩn thận đưa vật đó lên khỏi mặt đất.
Đó là một thiết bị trông giống buồng dưỡng sinh.
Tùy Tâm đứng bên cạnh, nín thở, không dám lại gần. Cô chỉ chăm chú dõi theo Cảnh Tu Bạch lau sạch bề mặt thiết bị.
Khi nhãn hiệu trên thiết bị hiện ra, gương mặt anh dẫn ra, ánh lên vẻ nhẹ nhõm.
Anh bước đến trước mặt Tùy Tâm, nhìn vào ánh mắt căng thẳng của cô, nhẹ gật đầu:
"Chúng ta đã thành công rồi."
Tùy Tâm xúc động ôm chầm lấy anh.
Những ngày tháng vất vả, kiên trì không ngừng, cuối cùng cũng được đền đáp vào khoảnh khắc này.
Có lẽ vì Lâu Thần thực sự quá quan trọng, khoang dưỡng chất của anh ta đã chịu được sức ép từ vụ nổ. Dù mất đi nguồn điện và năng lượng bổ sung, nó vẫn hoạt động nhờ nguồn năng lượng dự trữ bên trong, dù đã gần như cạn kiệt.
Dù vậy, anh ta vẫn sống.
Khi lồng n.g.ự.c của Lâu Thần nhấp nhô yếu ớt hiện ra từ trong khoang dưỡng chất, mắt Tùy Tâm bỗng trở nên nhòe đi. Cảnh Tu Bạch đứng bên, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
May mắn thay, họ đã kiên trì đến cùng.
May mắn thay, họ không từ bỏ anh ta.