Sau trận quyết chiến, có lẽ do nguyên nhân khiến thế giới rơi vào hỗn loạn đã bị loại bỏ, nhiệt độ dần trở lại bình thường. Thỉnh thoảng, những cơn mưa nhỏ xuất hiện, làm không khí trở nên trong lành hơn, ngày càng phù hợp để sự sống tái sinh.
Dọc đường đi, nơi Tùy Tâm và Cảnh Tu Bạch bước qua, cây xanh bắt đầu mọc lại, mầm non xanh biếc dần hiện ra trên mảnh đất hoang tàn, tràn ngập hơi thở của sự sống.
Sáng hôm ấy, trời nắng đẹp khi hai người xuất phát, nhưng đến trưa, mưa đột ngột kéo đến. Không còn cách nào khác, họ đành tạm dừng hành trình, ghé vào một thị trấn nhỏ bỏ hoang, tìm được một căn nhà còn tương đối nguyên vẹn để trú mưa.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý: Tùy Tâm lấy bếp dã chiến từ không gian của mình, còn Cảnh Tu Bạch bắt tay vào rửa rau, nấu ăn.
Cảnh Tu Bạch lo nấu nướng, Tùy Tâm lo thưởng thức.
Dù việc một chàng trai đẹp trai nấu ăn rất đáng xem, nhưng vì đã quen mắt, Tùy Tâm chỉ liếc qua anh một cái rồi chuyển ánh nhìn sang căn nhà họ đang trú tạm.
Thị trấn này nằm ở vùng sông nước, căn nhà có lẽ từng là quán trà hoặc nhà hàng. Dù đã bị bỏ hoang, những bàn ghế gỗ truyền thống vẫn còn giữ nguyên vị trí, gợi nhắc về một thời nhộn nhịp. Chúng cũng rất tiện lợi cho hai người đang trú mưa.
Nhìn quanh một lúc, Tùy Tâm bước ra trước cửa.
Con sông lớn chảy từ bắc xuống nam, cắt ngang thị trấn. Những bức tường trắng, mái ngói đen, và tiếng mưa rơi tí tách từ mái nhà xuống mặt đất, tạo nên một khung cảnh yên bình hiếm thấy.
"Đây là thị trấn Mai Tế, con sông mà em thấy gọi là sông Mai Tế."
Mùi thơm của món mì bò từ sau lưng cô lan tỏa, cùng với giọng nói trầm ấm của Cảnh Tu Bạch. "Nhìn hai bên đường xem, những cây này đều là mai. Trước tận thế, đây là một thị trấn du lịch nổi tiếng, mỗi khi mai nở, du khách kéo đến đông nghịt." Anh vừa nêm gia vị vừa ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tùy Tâm.
"Sau này khi nơi này phục hồi, chúng ta có thể quay lại thăm thú."
Tùy Tâm không để ý rằng, trong lời nói của Cảnh Tu Bạch: "chúng ta" đã bao gồm cả cô trong tương lai của anh, mang theo niềm vui kín đáo.
Cô chỉ cảm thấy lời nói của anh thật dễ chịu.
"Nhất định sẽ rất đẹp." Cô lẩm bẩm, ánh mắt rơi trên những cành cây trụi lá bên bờ sông: "Sẽ có ngày đó."
Thế giới cuối cùng sẽ hồi phục, chỉ cần cô thêm một chút thời gian.
Cảnh Tu Bạch khẽ mỉm cười.
annynguyen
Trong khi Tùy Tâm đang thưởng thức tô mì, Cảnh Tu Bạch ăn vài miếng rồi nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị bột để làm bánh bao.
"Còn ít thịt bò, anh sẽ làm nhân bánh bao để bảo quản lâu hơn." Anh nói.
Tùy Tâm kinh ngạc nhìn anh: “Anh sao cái gì cũng biết vậy? Tại sao anh lại giỏi thế?"
Cô không ngờ một nam chính mạnh mẽ như anh còn sở hữu kỹ năng làm bếp.
"Chẳng có gì khó cả." Anh nói, cố tình kéo tay áo xuống để che đi những vết bỏng và đứt tay do lần đầu học nấu ăn từ Khương Từ Quân. Dù những vết thương đã được chữa lành, anh vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
Tùy Tâm ngẫm nghĩ và thấy đúng. Không giỏi thì sao là nam chính được chứ.
Đến chiều, bầu trời quang đãng trở lại. Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên dòng sông, biến khung cảnh trở nên huyền ảo như trong mơ.
"Tối nay nghỉ lại đây đi." Cảnh Tu Bạch nói: "Cũng khá lâu rồi không có thây ma nào xuất hiện, chắc hẳn an toàn."
"Không sợ. Có thì đã sao chứ." Tùy Tâm bình thản đáp. Cảnh Tu Bạch cười bất đắc dĩ.
Sau khi dọn dẹp xong, anh nói sẽ đi dạo quanh khu vực. Tùy Tâm vì no căng nên không muốn động đậy, chỉ ngồi lười biếng bên cửa, ra hiệu cho anh mau đi và nhanh quay lại.
Cả hai đều tin tưởng nhau tuyệt đối, không ai nói thêm gì, mỗi người làm việc của mình.
Màn đêm dần buông xuống.
Tùy Tâm ngồi thảnh thơi một lúc lâu, nhưng khi cảm thấy chán ngán dòng sông, cô đứng dậy, thu dọn đồ dùng và thức ăn mà Cảnh Tu Bạch đã sắp xếp gọn gàng.
Không gian lưu trữ của cô có khả năng làm ngừng thời gian, nên thức ăn để trong đó bao lâu cũng vẫn giữ được độ tươi ngon. Trong lúc dọn dẹp, một âm thanh lạ lùng lọt vào tai cô.
Tùy Tâm khựng lại, động tác thu dọn từ từ trở nên nhanh nhẹn hơn, chỉ trong chớp mắt, mặt bàn đã hoàn toàn sạch sẽ.
Cô liếc nhanh quanh căn phòng, rồi thực hiện một cú lộn ngược, dùng mũi chân bám vào xà ngang trên trần nhà, kéo mình lên cao.
Trên xà nhà, cô nhẹ nhàng nằm rạp xuống, thậm chí còn nhăn mặt dọa một con nhện bò qua, khiến nó hoảng hốt chạy đi.
Không lâu sau, ba người đàn ông cầm s.ú.n.g bước vào căn phòng.
Một trong số đó nhìn quanh:
"Đại ca, trong này không có ai cả?"
"Rõ ràng lúc nãy có một cô gái ở đây, tôi đã nhìn thấy qua ống nhòm rồi!"
Gì cơ, hóa ra họ bị theo dõi từ trước?
Dù biết khả năng họ quan sát từ khoảng cách rất xa, nhưng Tùy Tâm vẫn âm thầm tự trách vì sự lơ là của mình.
Tên câm đầu, một gã đàn ông to lớn, cau mày nói: "Đừng ồn ào. Chỗ này không lớn, có thể cô ta đang trốn trong đây. Tìm kỹ vào!"
Hai gã còn lại đồng loạt đáp lời, sau đó bắt đầu lục lọi khắp nơi.
Nhìn là biết không có ý tốt. Tùy Tâm thầm kết luận. Với dáng vẻ này, chắc chắn họ không đến đây để bảo vệ cô rồi.
Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ di chuyển dọc theo xà ngang, tìm một góc khuất trong tầm mắt của ba người, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống.
Để tăng thêm kịch tính, cô cố tình làm đổ một chiếc ghế.
"Đại ca, tìm thấy rồi! Ở đây này!"
Khi ba gã đàn ông chạy đến, chúng thấy Tùy Tâm ngồi bệt trên sàn, người run rẩy, ánh mắt trong veo ngây thơ đầy sợ hãi nhìn bọn chúng.
Âm thanh nuốt nước bọt rõ ràng vang lên trong tai cô.
"Không ngờ trong thời buổi này lại có cô gái xinh đẹp thế này." Gã cầm đầu lầm bẩm.
"Các người... các người là ai?" Tùy Tâm yếu ớt hỏi, giọng nói đầy sợ hãi: "Tôi nói cho các người biết... bạn trai tôi đi tìm đồ ăn rồi, anh ấy sẽ quay lại ngay thôi!"
Cô nghiến răng, tiện thể lấy Cảnh Tu Bạch ra làm bia đỡ đạn.
Đây là một phép thử. Nếu bọn chúng thật sự đến bảo vệ cô, có thể sẽ nhận ra đây chỉ là hiểu lầm.
Nhưng sự ngập ngừng của cô, trong mắt ba gã kia, lại giống như do sợ hãi mà lắp bắp.
Ba tên nhìn nhau, rồi phá lên cười khả ố.
"Ồ, cô còn có bạn trai à? Bạn trai cô sao lại nỡ để cô một mình ở đây?" Một tên cười hỏi.
"Anh ấy đi tìm đồ ăn rồi." Tùy Tâm lặp lại.
“Tôi nghĩ anh ta không thèm cô nữa thì đúng hơn. Nhìn cô gầy gò thế này, có lẽ ai cũng thấy cô là gánh nặng." Gã kia không kiêng nể nhìn chằm chằm vào người cô: "Nhưng cô may mắn đấy, gặp được bọn tôi rồi. Ngoan ngoãn đi theo bọn tôi, bọn tôi đảm bảo sẽ không để cô c.h.ế.t đói."
Vừa nói, anh ta vừa định túm lấy tay cô.
Nhưng Tùy Tâm có phải người dễ để bị chạm vào như vậy không?
Dù cô đã cố gắng kiềm chế sức lực, cú giật tay phản xạ của cô vẫn khiến tên đó loạng choạng, ngã sầm xuống, đụng đổ cả bàn ghế bên cạnh.
Tiếng va chạm rầm rầm vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gương mặt cả ba gã đàn ông lập tức trở nên khó coi.
Ánh mắt gã cầm đầu, vừa nãy còn tràn đầy tà ý, giờ đã chuyển thành tối sầm. Anh ta nhìn chằm chằm vào Tùy Tâm, rút súng, chĩa thẳng vào mũi cô:
"Cô bé, cô biết thứ này không?"
Tùy Tâm dừng một giây, sau đó làm ra vẻ mặt hoảng sợ.
Thấy cô "sợ hãi", gã cầm đầu hài lòng, thu lại khẩu súng. Anh ta kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống, dáng vẻ vênh váo.
"Nghe đây. Giờ tôi cho cô một cơ hội để cả cô và bạn trai cô được sống."
Tùy Tâm không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
"Ở ngay đây, nhảy cho bọn tôi một điệu thoát y. Rồi để bọn tôi vui vẻ vài vòng." Gã câm đầu nói, giọng điệu đầy đe dọa: "Nếu không, cô cũng biết bọn tôi có gì trong tay. Bạn trai cô liệu có chống lại được ba khẩu s.ú.n.g này không?"
"Thoát y?" Tùy Tâm giả vờ sững sờ.
"Đúng thế, thoát y." Gã bị cô giật ngã ban nãy cũng bật cười. Cả ba tên phá lên cười khả ố: "Là một yêu cầu quá dễ dàng rồi, phải không?"
Thật là biết cách chơi.
Ánh mắt Tùy Tâm thay đổi, cô định ra tay ngay lập tức để xử lý bọn chúng.
Nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
"Thế nào, không muốn cứu mạng mình và bạn trai à?" Gã cầm đầu quát lớn.
"Muốn, muốn chứ.
Các anh đừng làm hại anh ấy." Tùy Tâm cúi đầu, che giấu ánh mắt lạnh lẽo của mình.
Ba gã nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kỳ vọng hèn hạ. Chúng không rời mắt khỏi Tùy Tâm.
Cô hít sâu, bắt đầu cởi từng chiếc khuy áo ngoài.
Chiếc xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra, ánh mắt của ba tên như bị dính chặt vào đó.
Tùy Tâm chậm rãi dừng lại, tay đặt lên mép áo trong, định kéo lên một chút. Vòng eo nhỏ nhắn với cơ bụng săn chắc lấp ló—
Ba, hai, một.
Khi cô vừa đếm ngược đến một, một luồng khí lạnh khủng khiếp đột ngột ập đến từ cửa ra vào.
Luồng khí lạnh bao trùm hoàn toàn ba gã đàn ông, nhưng khéo léo tránh vị trí của Tùy Tâm. Ba gã không kịp kêu lên tiếng nào, lập tức bị đông cứng thành tượng băng, gương mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm kinh hoàng.
Biểu cảm của Tùy Tâm nhanh chóng trở lại bình thường. Cô kéo lại áo, nhìn thấy Cảnh Tu Bạch bước vào.
Chàng trai lạnh lùng và cao quý như được phủ bởi lớp băng giá, nhưng ánh mắt cháy rực lửa giận. Dưới vẻ băng lãnh ấy là cơn giận dữ không cách nào che giấu, khiến anh trông như một chiến thần đầy nguy hiểm, tỏa ra sát khí lạnh người.
Anh từ từ tiến lại gần, ánh mắt sắc bén lướt qua Tùy Tâm, sau đó dừng ở ba tên bất động. "Muốn lấy mạng tôi, đúng không?" Anh nói, giọng trầm thấp.
Ba gã bị đóng băng, não vẫn hoạt động, nhưng không thể cử động, chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ hãi vô tận.
Tùy Tâm mỉm cười, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng khi kế hoạch thành công. Thấy bóng lưng Cảnh Tu Bạch đang tràn ngập cơn giận, cô rụt cổ lại, lặng lẽ xoay người rời đi.
Vừa bước ra ngoài, cô đã nghe thấy tiếng "rắc" phát ra từ trong phòng, ngay sau đó là những tiếng hét t.h.ả.m thiết vang lên.
Tùy Tâm bước xa ra một chút, thói quen lại đưa tay lấy điếu t.h.u.ố.c bạc hà. Nhìn thấy trong hộp chỉ còn vài điếu, cô lại cất vào. Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
"Xong rồi chứ?" Tùy Tâm hỏi.
Người luôn trả lời mọi câu hỏi của cô - Cảnh Tu Bạch - lần này lại im lặng.
Tùy Tâm nghi hoặc quay đầu lại, ngay lập tức đối diện với gương mặt đẹp hoàn hảo của anh, khoảng cách gần đến mức cô cảm thấy hơi ngột ngạt.
Tùy Tâm: "I"
"Anh giúp em đổ rác, em không định thưởng cho bạn trai mình chút gì sao?" Cảnh Tu Bạch cố ý kéo dài giọng, ánh mắt như cười như không.
Tùy Tâm thoáng chút ngại ngùng. "Cái đó... chỉ là để bẫy bọn họ thôi mà." Cô lúng túng giải thích, nhưng vừa nói xong lại muốn rút lui. Đây rõ ràng là kế hoạch của cô, nhưng đến lúc này, chính cô lại do dự.
Thế nhưng, Cảnh Tu Bạch không cho cô cơ hội né tránh.
"Em đang thử thách điều gì?" Anh trực tiếp nói trúng tâm tư cô.
Tùy Tâm im lặng.
"Em hoàn toàn có thể tự mình xử lý bọn chúng, nhưng lại cố ý đợi anh đến. Hơn nữa, còn muốn anh chứng kiến cảnh khiến anh nổi giận." Ánh mắt anh sắc bén: "Em đang mong chờ điều gì? Muốn hỏi anh điều gì?"
Tùy Tâm im lặng thêm một lúc, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Cảnh Tu Bạch. Đây là gương mặt cô nhìn thấy đầu tiên khi bước vào thế giới này, cũng là gương mặt luôn đồng hành cùng cô đến tận bây giờ.
"Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ đoán không ra sao?” Cô khẽ nói, giọng có chút run rẩy.
Ánh mắt Cảnh Tu Bạch khẽ d.a.o động.
Tùy Tâm lùi lại một bước, trong mắt cô hiện lên vẻ do dự. Cuối cùng, như quyết định mạo hiểm, cô nói nhanh:
"Cảnh Tu Bạch, anh từng nói anh thích em, đúng không?”
Không để anh trả lời, cô tiếp tục nói dồn dập:
"Anh nói anh thích em, nhưng lại không bao giờ tỏ ra có gì khác biệt. Tình cảm này thật sự là thích sao? Thích một người, thực sự có thể kiềm chế đến mức đó sao? Anh nhìn em đi."
Cô vung tay đập mạnh vào lan can đá bên bờ sông. Tiếng va chạm vang lên, lan can lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.
"Anh có thật sự khác gì những người khác không? Hay cũng chỉ đơn giản là bị cuốn hút bởi sức mạnh của em?"
Nói xong, Tùy Tâm thở gấp, ánh mắt khóa chặt trên người anh. Đây là câu hỏi mà cô luôn né tránh trong lòng, nhưng dạo gần đây, sự gần gũi của anh khiến cô không thể ngăn được cảm giác muốn tìm hiểu rõ.
"Trả lời em đi, để em biết phải đối mặt với anh thế nào." Giọng cô run nhẹ, nhưng đầy kiên quyết.
Cảnh Tu Bạch đứng yên tại chỗ, không nói gì, cũng không có phản ứng, như thể bị đông cứng lại.
Ánh mắt Tùy Tâm dần trở nên thất vọng.
"Đi thôi." Cô quay người, giọng bình thản: "Nơi này không thể ở nữa, chúng ta tìm chỗ khác."
Vừa bước một bước, cả người cô bỗng bị kéo lại, rồi ôm chặt vào một vòng tay ấm áp.
Lồng n.g.ự.c của người mang dị năng hệ băng lần thứ hai khiến cô cảm thấy nóng rực đến lạ kỳ.
Lần đầu tiên là trên chiến trường, khi anh đầy m.á.u bảo vệ cô trong tình trạng kiệt sức.
Nhưng lần này, ngọn lửa rực cháy quanh anh không hề yếu đuối, trái tim anh đập mạnh mẽ, rõ ràng.
Tùy Tâm cứng đờ tại chỗ, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Cô chợt nhớ đến lời anh từng nói, rằng cô là ngọn lửa, còn anh là con thiêu thân lao vào ánh sáng.
Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng, anh đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt nhất trong đời cô, người mà chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ luôn nhìn thấy.
Cảnh Tu Bạch nắm lấy tay cô, bàn tay anh dịu dàng nhưng kiên định, như đang trao cho cô sinh mệnh của mình.
"Em có nghe thấy nhịp tim của anh không?" Giọng anh trầm thấp, xen lẫn chút căng thẳng chưa từng có: "Em có hiểu được câu trả lời của nó không?"