Trì Tâm vung đao, c.h.é.m phăng tai con nửa hổ.
Con quái vật ấy vẫn giữ lại vài phản xạ con người. Trong cơn đau, nó không hất cô xuống ngay, mà đưa móng vuốt quờ quạng muốn kéo cô ra khỏi cổ mình.
Chính khoảnh khắc sơ hở ấy, n.g.ự.c và cổ nó lộ ra hoàn toàn.
Trì Tâm không bỏ lỡ. Cô nghiêng đầu tránh đòn, lưỡi đao lạnh lẽo cắt ngang cổ con nửa hổ. Lớp da dày như giáp khiến nhát c.h.é.m chỉ rạch ra vệt m.á.u mỏng.
Nhưng Trì Tâm chưa bao giờ thiếu cách.
“Tạm biệt.” — giọng cô bình thản như ra phán quyết.
Hai chân cô siết chặt lấy cổ quái thú. Sức mạnh dẻo dai nhưng không kém phần tàn bạo khiến đôi mắt nó trợn trừng, lưỡi thè dài, cổ họng phát ra tiếng khò khè. Nó quẫy đạp dữ dội, nhưng mọi cú vung vuốt đều bị Trì Tâm gạt phăng bằng lưỡi đao.
Chỉ vài phút sau, thân thể khổng lồ kia rũ xuống, “Rầm!” một tiếng nặng nề chấn động mặt đất.
Trì Tâm nhẹ nhàng nhảy xuống, xoay người, một nhát đao bổ thẳng, c.h.é.m đôi con thây ma đang lao đến.
Không phí một giây, cô thu đao, đổi sang s.ú.n.g trường tự động.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Tiếng s.ú.n.g vang dội xé nát cả khoảng không lẫn tinh thần của Leonid.
Anh ta ngây dại, nhìn đôi chân dài thon thả của Trì Tâm — thứ anh từng mơ tưởng, nay lại hóa thành hai lưỡi d.a.o lạnh lùng. Đến mức một thây ma biến dị đầu lừa suýt xé xác anh, nếu không nhờ Úc Tương kịp nổ s.ú.n.g cứu.
“Anh bị làm sao thế hả?” Úc Tương gầm vào tai nghe. “Cả đội đang g.i.ế.c thây ma, chỉ có anh dán mắt vào chân người ta!”
Lời chế nhạo khiến cả kênh im lặng một thoáng, rồi giọng Leonid run rẩy vang lên:
“Không… không nhìn nữa… Tôi thề sẽ không nhìn nữa…”
Trong mắt anh, đó không còn là đôi chân, mà là hai lưỡi d.a.o có thể cắt đứt bất cứ thứ gì.
Leonid rùng mình, cúi đầu cảm ơn Úc Tương, rồi trút hết sợ hãi bằng những loạt đạn điên cuồng vào đàn xác sống.
Trì Tâm không rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy anh ta đã hồi thần, cô không hỏi thêm.
Đảo mắt khắp chiến trường, cô thấy Khương Từ Quân phối hợp nhịp nhàng cùng Úc Tương và Dung Phượng. Ngược lại, Vĩnh Ninh lại lóng ngóng, cầm s.ú.n.g vụng về, tay run khiến đạn lạc. Một thây ma lao thẳng về phía cậu.
Trì Tâm vừa nhấc s.ú.n.g thì ánh mắt Vĩnh Ninh đã thay đổi.
Cậu vứt khẩu súng, hai cánh tay dài ra, móng tay xanh xao sắc nhọn vươn ra — hình thái quen thuộc của người cá.
“Aaah!”
Tiếng thét xé họng, móng vuốt đ.â.m xuyên hốc mắt con thây ma, chọc nát não nó. Cái xác ngã rầm xuống.
Thở dốc, Vĩnh Ninh quay sang kênh riêng:
“Chị Trì, em sẽ không làm chị thất vọng.”
Trì Tâm im lặng, nhưng trong lòng sóng ngầm dậy mạnh.
Nỗi lo về Vĩnh Ninh được gỡ bỏ, cô như dã thú vừa thoát chuồng. Dù là thây ma hay quái thú biến dị, nơi nào cô đi qua, nơi đó thành bãi gặt sạch m.á.u thịt.
Đội của Trì Tâm theo sát, xử lý sạch từng con lọt lưới.
Không một kẻ nào sống sót.
“Đi theo chị Trì, đảm bảo không thiếu phần thịt!” Úc Tương cười lớn qua tai nghe.
“Có khi mọi thứ còn dễ hơn chúng ta tưởng—”
“Không đúng.” Trì Tâm đột ngột dừng bước.
Tất cả lập tức ngừng lại, xếp vòng tròn, lưng tựa vào nhau, s.ú.n.g chĩa ra bốn phía.
Xung quanh là xác chất đống, m.á.u ngập đất, cả người lẫn thây ma nát vụn. Sự tĩnh lặng bất thường khiến da đầu ai nấy tê dại.
Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên qua kênh:
“Bên các người thế nào rồi?”
“Đang xử lý.” Trì Tâm đáp. “Phía anh có gì?”
“Tìm ra phòng điều khiển. Có người sống sót.” Giọng Cảnh Tu Bạch lạnh lẽo. Tiếp đó là tiếng rên rỉ:
“Cậu… cậu muốn tôi nói gì—”
“Không cần dài dòng.”
Tiếng kêu nghẹn lại, thay vào đó là lời khai run rẩy:
“Khí độc chỉ là đợt tấn công đầu tiên… còn hai đợt nữa đã cài lệnh, không thể ngăn được!”
Không khí chùng xuống. Úc Tương nghiến răng:
“Lời hắn có đáng tin không?”
“Là Tiền Đan.” Ông chủ Lâm thở dốc. “Người điều khiển sau khi Louis g.i.ế.c kẻ phụ trách trước.”
Trì Tâm hỏi dồn:
“Hai đợt còn lại là gì?”
“Là… đội vệ binh và… thứ chúng nuôi!”
“Vệ binh?” Úc Tương nhếch mép. “Đừng nói cái đám thây ma rách nát này chính là—”
“Không.” Trì Tâm cắt lời, ánh mắt sắc bén.
Sương đỏ mờ dần. Đám thây ma quanh họ cũng không còn hung hãn, vài con thậm chí lùi lại.
Như lần ở kho vũ khí—khi con quái vật cấp cao xuất hiện, bọn còn lại liền sợ hãi bỏ chạy.
“Có chuyện rồi.” Trì Tâm siết chặt chuôi súng.
Rầm rầm rầm!
Tiếng động khủng khiếp từ bốn phương tám hướng, như cả vạn vó ngựa cùng lúc dẫm xuống mặt đất.
Một biển thây ma ùn ùn kéo tới: từ đầu ngõ, từ mái nhà, cả từ cống ngầm. Chúng tràn ra như thủy triều, rên rỉ ghê rợn, lao thẳng vào đội Trì Tâm.
Tiếng s.ú.n.g lập tức vang dội. Nhưng ánh mắt Trì Tâm chỉ dán chặt vào một ngã rẽ.
“Lên đi.” Giọng Dung Phượng vang lên, hiếm hoi mà dứt khoát.
Không ai hiểu ngoại trừ ông chủ Lâm. Ông nhìn cô, mặt cắt không còn giọt máu.
Mặt đất rung chuyển. Tường nhà vỡ vụn, khe nứt há miệng nuốt cát đá.
Ông chủ Lâm bất động, mồ hôi chảy thành dòng.
Từ khe nứt, những chiếc càng khổng lồ vươn ra, bấu chặt mặt đất. Không phải một—mà là bốn.
Bốn con bọ cạp khổng lồ từ lòng đất trồi lên, vây quanh họ như thành trì sống.
Đuôi độc quét qua, xuyên thủng hàng loạt thây ma. Càng sắt nghiền nát xác sống thành bùn nhão.
Sức ép khủng khiếp ngay tức khắc được giảm đi một nửa.
Cảm giác an toàn tức thì tràn đến.
"Ôi trời ơi." Trần Hành thốt lên, kinh ngạc.
"Dung Phượng, bố cậu đúng là tài ba!"
Dung Phượng liếc ông ta, lạnh nhạt:
"Đừng học theo Úc Tương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không khí căng thẳng dịu xuống đôi chút, nhưng chỉ riêng Tùy Tâm vẫn đứng bất động, ánh mắt sắc bén.
"Giữ vững cảnh giác. Tôi sẽ thử vô hiệu hóa chương trình tấn công ở đây."
Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên, lẫn trong tiếng gõ bàn phím dồn dập.
"Tôi phát hiện nơi này có một lớp bảo vệ khẩn cấp…"
"Không được động vào cái đó!" Tiếng Tiền Đan gào lên, run rẩy, như vừa chạm phải ác mộng.
"Im miệng." Cảnh Tu Bạch lạnh lùng ngắt lời.
Ngay sau đó, một tiếng rên đau đớn vọng trong tai nghe, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Tiền Đan.
"Lớp bảo vệ này có thể phong tỏa toàn bộ mọi thứ bên trong." Anh tiếp tục.
Khương Từ Quân lập tức sáng mắt:
"Thật sao? Nếu vậy thì quá tốt! Chúng không thoát ra ngoài, các thành phố xung quanh sẽ an toàn!"
Tùy Tâm chỉ dặn ngắn gọn:
"Anh cũng cẩn thận."
Một thoáng yên lặng, Cảnh Tu Bạch đáp khẽ:
"Tôi sẽ cẩn thận. Đây là việc chỉ mình tôi có thể làm."
Ngay lúc ấy, âm thanh thở nặng nề vọng đến. Ông chủ Lâm bất ngờ tháo mặt nạ ra.
"Khoan đã!" Dung Phượng hét lên, nhưng không kịp.
Ông ta phơi gương mặt trong không khí. Không hề có phản ứng gì.
Làn sương đỏ đã tan, thứ biến người lành thành thây ma giờ đã biến mất. Thấy vậy, vài người vội tháo mặt nạ theo. Chỉ Tùy Tâm vẫn đứng yên, ánh mắt cảnh giác.
Hành động đó khiến mọi người khựng lại. Trước khi kịp hỏi, Tùy Tâm đã giơ s.ú.n.g lên, tháo mặt nạ, để lộ ánh mắt sáng quắc:
"—Có thứ gì đó đang tới."
Ầm. Âm thanh nặng trịch, như tảng đá nghiền nát, vọng ra từ bóng tối.
Một sinh vật khổng lồ bước ra.
Nó cao gấp đôi người thường, hình dáng na ná con người nhưng thân thể đen bóng, rắn chắc như bọc nhựa đường trộn đá. Tệ hơn, khắp cơ thể nó gắn đầy vũ khí nhiệt: từ thắt lưng đến các khớp tay, s.ú.n.g ống, ống phóng đạn, dây đạn treo lủng lẳng—như một quả b.o.m sống hình người.
Không ai dám thở mạnh.
Dung Phượng bóp cò. Đạn chạm vào da nó chỉ tóe lên một tia lửa nhỏ, không để lại vết xước.
"Quái vật gì thế này!" Úc Tương hoảng hốt, tay run lên.
Tùy Tâm quát trầm giọng:
"Giữ đội hình! Không được rời xa Khương Từ Quân. Từ Quân, chuẩn bị đi—sẽ có người bị thương."
annynguyen
Khương Từ Quân siết chặt súng, gật mạnh:
"Yên tâm."
ẦM! Quái vật giương ống phóng, b.ắ.n ra một quả đạn lửa.
"Nằm xuống!" Tùy Tâm hét.
Tên lửa lao thẳng vào một con bọ cạp khổng lồ chắn trước nhóm. Nó kêu rít, nhưng chưa kịp cựa quậy đã bị thổi bay thành từng mảnh.
Sự im lặng rợn người bao trùm, rồi ngay sau đó, từng bầy thây ma tràn tới qua khoảng trống vừa mở ra. Đạn nổ vang rền.
Tùy Tâm đứng dậy, đối mặt với quái vật đang áp sát. Đôi mắt xanh lục đáng sợ của nó lóe sáng.
"Nếu đã vậy…"
Cô thu lại khẩu s.ú.n.g trường tự động. Trên tay cô, thứ vũ khí quen thuộc với tất cả hiện ra: khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa 25mm khổng lồ.
Chính là khẩu s.ú.n.g mà ngày đầu gia nhập, Tùy Tâm từng dùng để phá hủy xe tăng trong vòng vây thây ma, cứu cả nhóm khỏi cửa tử.
Khẩu s.ú.n.g nặng đến hai mươi ký, ngay cả người đàn ông lực lưỡng cũng khó mà nâng nổi, chứ chưa nói đến chịu được lực giật khủng khiếp khi bắn.
Thế nhưng, Tùy Tâm nâng nó lên nhẹ nhàng, nhắm thẳng vào quái vật đang tiến đến.
Cô cất giọng bình thản, lạnh lẽo:
"—Tới đi. Đối đầu b.ắ.n tỉa."
Con quái vật dường như cảm nhận mối nguy từ cô gái nhỏ bé trước mặt. Nó khựng lại giữa ánh lửa bập bùng từ xác con bọ cạp còn đang cháy rực, rồi giơ lên ống phóng tên lửa, nhắm thẳng vào cô.
Một cuộc đối đầu chính diện.
Đám thây ma xung quanh gào rú, khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ trồi lên từ địa ngục, lao đến tìm kiếm m.á.u thịt. Thành cổ từng tráng lệ giờ hóa thành địa ngục Asura: bất kỳ kẻ nào lạc bước vào đều chỉ còn một kết cục — bị nghiền nát.
Tiếng súng, tiếng gào thét hòa lẫn, nhưng ở một góc chiến trường, không gì có thể làm gián đoạn màn đối đầu căng như dây đàn.
Tùy Tâm không liếc sang nơi khác. Ánh mắt cô khóa chặt vào quái vật vũ trang, đôi tay giữ vững khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa khổng lồ, không hề run rẩy.
Cô không còn là cô gái nhỏ ngày nào run rẩy trước lũ thây ma. Giờ đây, cô đã thuộc nằm lòng từng chi tiết của vũ khí trong tay, biết rõ góc b.ắ.n nào mới có thể khiến mục tiêu hóa thành tro bụi.
Nhưng lần này, cô không thể nổ s.ú.n.g bừa.
Đối thủ không chỉ là thây ma đột biến, mà còn mang trên người vũ khí cực kỳ nguy hiểm. Khoảng cách lại quá gần. Chỉ một sai sót nhỏ, toàn bộ nơi này sẽ bị hủy diệt.
Ánh mắt sắc lạnh, cô nhận ra ngay loại đạn tên lửa trong tay nó:
Tên lửa mini mũi nhọn, tầm b.ắ.n hai cây số, điều khiển bằng tia laser. Chỉ cần b.ắ.n trúng bộ phát, quả đạn sẽ vô hiệu. Nếu không… toàn bộ đội ngũ và cả khu vực này sẽ biến thành biển lửa.
Ý nghĩ ấy vụt qua, nhưng nét mặt cô không đổi.
Đôi mắt xanh lục nhỏ bé của con quái vật cũng chăm chú nhìn lại, ánh lên sự hung bạo—và… chần chừ.
Nó có trí khôn sao?
Cả hai, một người một quái, siết chặt vũ khí. Tư thế giống hệt nhau: cùng gác mọi tiếng động bên ngoài, chỉ tập trung vào đối thủ.
Không khí như đóng băng. Bên dưới sự im ắng ấy, cái c.h.ế.t đang rình rập. Chỉ cần một sơ hở nhỏ, bên kia sẽ tung đòn trí mạng.
Nhóm đồng đội cũng cảm nhận được sự im lặng khác thường giữa chiến trường hỗn loạn. Ai nấy đều hiểu: sinh mạng của họ giờ phụ thuộc vào Tùy Tâm.
Nếu cô thắng, họ còn đường sống. Nếu cô thua, tất cả sẽ thành tro.
Leonid nghiêng người, hỏi nhỏ Trần Hành:
"Cô ấy làm được không?"
Trần Hành đáp dứt khoát:
"Cô ấy làm được."
Ông ta không hề do dự—bởi nếu Tùy Tâm không làm được, thì chẳng ai khác có thể.
Dù vậy, tim ông vẫn siết chặt. Đó là tên lửa, chỉ một lệch nhỏ thôi là tất cả đều bị thổi bay.
Không ai trong nhóm dám mở miệng. Họ dồn hết căng thẳng vào từng viên đạn, xả s.ú.n.g dữ dội vào bầy thây ma đang lao tới.
Áp lực tích tụ đến mức nghẹt thở. Mọi thứ như sắp nổ tung.
Và rồi—có kẻ di chuyển.
Đôi mắt Tùy Tâm lóe sáng. Cô suýt không tin vào những gì mình thấy:
Con quái vật… đã đổi mục tiêu.
Có lẽ nó nhận ra một đòn không chắc g.i.ế.c được cô, nên đã xoay ống phóng sang nhắm vào những người còn lại trong nhóm.
Con ngươi cô co lại. Nhưng chính sự xoay chuyển này đã để lộ phần đầu tên lửa—nơi bộ phát tia laser nằm gọn trong tầm ngắm của cô.