Máu lạnh lan ra như một vết nứt trong không gian. Người nằm trên giường đầu tiên cứng đờ, co giật dữ dội rồi đột ngột mềm nhũn — im lặng, như vừa chết. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng rên rỉ biến thành gào thét xé tai. Những kẻ đã tiêm huyết thanh thú hóa bị ép biến dạng: da thịt bong ra từng mảng, cơ bắp đỏ hỏn lộ trần, có chỗ rách sâu tới mức nhìn thấy cả xương.
Trên bầu trời thành phố, một giai điệu kỳ lạ vang vọng: “Bíp bíp—rè rè—”. Những thây ma bất động bỗng đồng loạt mở mắt, tròng trắng hằn lên ánh đỏ như máu. Chúng bật dậy, hơi thở khàn khàn, khát m.á.u lan đi như một mệnh lệnh chung. Đói… rất đói… máu… thịt…
Tiếng hét vỡ toang ở trung tâm thành phố. Người trong các ngôi nhà mặc đồ bảo hộ theo bản năng nép sát cửa sổ. “Đừng nhìn, nhanh lên!”
Tùy Tâm không bất ngờ. Trong chớp mắt, cô đã tóm tắt cho cả nhóm những gì từng thấy trong phòng thí nghiệm, giấu đi những giả thiết chưa kiểm chứng — giờ không phải lúc gieo thêm hoảng loạn.
Trước mặt cô là một hàng vũ khí. Tùy Tâm nhanh chóng lắp đạn cho từng khẩu s.ú.n.g rồi cất gọn vào không gian chứa đồ — tránh tình huống rút phải s.ú.n.g hết đạn giữa trận. Ngọn lửa trách nhiệm cháy bùng trong lòng, nhưng bóng tối nguy cơ cũng đè nặng. Đôi mắt trong trẻo giờ phủ một tầng u ám, gương mặt hiện lên khí thế uy nghiêm, chưa giận đã khiến người khác run sợ.
Khí thế ấy lan tỏa, đè nén sự bất an xung quanh. Mọi người lặng lẽ nhìn cô, sau đó tiếp tục công việc.
“Kiểm tra kỹ toàn thân xem có vết thương nào không,” Cảnh Tu Bạch dặn, giọng trầm xuống. “Virus không chắc chỉ qua hô hấp. Bảo vệ bản thân trước tiên.”
Mọi người vội vàng kiểm tra. Đúng lúc đó, Dung Phượng biến sắc khi thấy tay ông chủ Lâm. Ông kéo tay áo xuống, nhún vai: “Có lẽ bị trầy khi rơi khỏi phi thuyền.”
Tùy Tâm liếc sang: “Năng lực của ông là triệu hồi bọ cạp khổng lồ, đúng không? Nếu không thể trực diện chiến đấu, ông nên ở lại.” Rồi cô quay sang Vĩnh Ninh: “Cả cậu nữa.”
Ông chủ Lâm mỉm cười nhạt: “Nếu tôi không trực tiếp đối diện, bọ cạp sẽ không nghe lệnh.”
Tùy Tâm gật đầu, giọng dửng dưng: “Hóa ra ông có nhiều hơn một con. Khó trách lúc về còn dám đối đầu với tôi.”
Ông chủ Lâm không đáp, còn Tùy Tâm cũng chẳng bận tâm. Lúc ấy, vạt áo cô bị Vĩnh Ninh kéo nhẹ. Thiếu niên nhìn lên, đôi mắt xanh nhạt run rẩy: “Chị… em không được sao?”
Tay không ngừng lắp đạn, Tùy Tâm đáp dứt khoát: “Không phải tôi không tin cậu. Nhưng đôi chân cậu không chịu nổi di chuyển liên tục, đuôi cá càng không hợp chiến đấu trên cạn.”
Vĩnh Ninh cúi gằm, bàn tay buông thõng. Những tưởng cậu im lặng chấp nhận, nhưng tiếng nức nở khe khẽ lại vang lên. Nước mắt trong suốt lăn xuống từ đôi mắt xanh, long lanh như ngọc trai.
“Em biết mình vô dụng… xin lỗi, chị Tùy. Em cứ tưởng ít nhất sẽ không thành gánh nặng.”
Khoảnh khắc ấy khiến cả căn phòng như trùng xuống. Nước mắt người cá — bi thương mà khó ai cầm lòng nổi.
Úc Tương không kìm được: “Tùy Tâm, để cậu ấy đi cùng đi. Một mình ở lại còn nguy hiểm hơn. Có cậu ấy bên cạnh, ít ra cô vẫn bảo vệ được.”
Không khí căng như dây đàn. Bên ngoài, tiếng gào rú của lũ xác sống ngày một gần. Bên trong, lựa chọn của Tùy Tâm trở thành mệnh lệnh sống còn cho tất cả.
Tùy Tâm không cách nào giải thích cho Vĩnh Ninh hiểu.
Cảm giác bất an trong lòng cô không phải vì lũ thây ma, mà vì kẻ được gọi là “Thần linh” chưa rõ danh tính kia. Khi chưa trực diện đối đầu, cô không thể cam kết sự an toàn cho bất kỳ ai.
Nhưng lời của Úc Tương lại chạm đúng nỗi lo cô đang cố giấu.
Cô im lặng, ném cho ông chủ Lâm một bộ đồ bảo hộ.
Khương Từ Quân mỉm cười: “Tùy Tâm đã đồng ý rồi. Nhanh đeo mặt nạ phòng độc vào.”
Tiếng nói của cô ấy vang sau lớp mặt nạ, trở nên mơ hồ, lạnh lẽo.
Cảnh Tu Bạch lúc này conjure ra một cơn lốc băng nhỏ trong tay, kiểm tra mức sức mạnh còn dùng được. Hành động đó khiến Leonid sững sờ như vừa nhìn thấy ma. Rồi đột ngột, Cảnh Tu Bạch nói:
“Tôi cần quay lại tầng hầm.”
Úc Tương trố mắt: “Cậu điên à?”
Tùy Tâm hơi ngẩn người, trầm giọng: “Anh chắc việc đó có ích sao?”
“Tôi không chắc. Nhưng phải thử.”
“Làm ơn nói tiếng người đi.” Úc Tương chen ngang, bực bội.
annynguyen
Cảnh Tu Bạch giải thích: “Bất kỳ cơ sở ngầm nào của tổ chức, đặc biệt nơi ẩn chứa bí mật, đều có khả năng tồn tại biện pháp phòng thủ, lối thoát… hoặc cơ chế tự hủy.”
“Tự hủy không phải lúc nào cũng cần thiết. Cùng lắm tôi cho nổ tên lửa san bằng chỗ này.” Tùy Tâm lạnh giọng, lắp nốt khẩu s.ú.n.g cuối. “Nhưng tôi không muốn để bất kỳ kẻ nào trốn thoát. Anh đi đi.”
Cảnh Tu Bạch nhìn cô, ánh mắt dừng vài giây. Tùy Tâm làm như không thấy.
“Giữ khoảng cách an toàn với tôi và Khương Từ Quân, để không thiếu đạn dược.” Tùy Tâm nghiêm nghị quét mắt qua từng người. “Tôi nhắc lại: Trận chiến đêm nay không giống trước. Kẻ địch còn lá bài tẩy chưa lật. Chúng ta phải cầm cự đến cùng, không được để sót một tên.”
Giọng cô căng như dây đàn, sát khí lạnh lẽo, khiến ngay cả Úc Tương — người thường ưa đùa giỡn — cũng nghẹn lại.
“Chưa bao giờ cô nghiêm túc đến vậy…” Úc Tương lẩm bẩm.
Ầm! Tiếng nổ lớn dội từ ngoài cửa, kéo cả căn phòng vào tĩnh lặng.
Mọi người lập tức chặt s.ú.n.g trong tay. Tùy Tâm nhanh chóng đeo mặt nạ, ra lệnh:
“Trừ Vĩnh Ninh, tất cả đều có tai nghe, giữ liên lạc. Vĩnh Ninh, không được rời khỏi tôi nửa bước, rõ chưa?”
Câu nói cuối hòa cùng tiếng đập cửa dữ dội, ép bầu không khí xuống tới ranh giới tuyệt vọng.
Vĩnh Ninh cứng ngắc gật đầu.
Tùy Tâm nâng súng: “Hành động.”
Trân Hành mở cửa. Một thây ma biến dạng lao thẳng vào, gào rú. Dung Phượng phía sau bóp cò, một phát gọn gàng, nó gục xuống ngay.
“Có vẻ đây từng là ông chủ của ai đó.” Trân Hành liếc xuống. “Tôi từng gặp hắn dưới tầng hầm.”
Do cửa ở góc khuất, nên chỉ một thây ma tìm đến trước. Nhưng trên phố, những con khác đã ngửi thấy máu, loạng choạng kéo đến.
Cả nhóm đồng loạt giương súng, lửa đạn nổ vang.
Cảnh Tu Bạch ra hiệu với Tùy Tâm rằng anh sẽ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không cần quay đầu, Tùy Tâm lạnh lùng bóp cò, b.ắ.n hạ vài con lao gần tới, rồi khẽ gật.
Trước khi đi, Cảnh Tu Bạch dừng lại, giọng truyền qua tai nghe:
“Tùy Tâm, nhớ rằng cô vẫn là con người. Đừng cố quá. Hãy cẩn thận.”
Dứt lời, anh lao thẳng về phía chợ ngầm, những mũi băng nối liền trên không trung, dọn sạch đường đi.
Tùy Tâm ngẩn người, nhìn theo bóng lưng ấy một thoáng.
Đây là lần đầu tiên, trong thế giới đầy m.á.u này, có người nhắc nhở cô… cô vẫn là con người.
Con người sao?
Cô cúi nhìn đôi tay mình. Trong lớp mặt nạ phòng độc, hơi thở vang rõ ràng hơn bao giờ hết.
Một tiếng gầm ghê rợn ngay sát bên. Không cần ngẩng đầu, Tùy Tâm kẹp s.ú.n.g dưới nách, “đoàng đoàng đoàng” — vài phát, kết liễu con thây ma vừa lao tới.
Bất kể cơ thể cô còn là con người hay không, chỉ cần ý thức vẫn thuộc về chính mình, Tùy Tâm sẽ luôn thừa nhận và chấp nhận bản thân.
Cô tuyệt đối không, không bao giờ, đi vào vết xe đổ của Lâu Thần.
Nắm chặt khẩu súng, Tùy Tâm chuẩn bị lao lên. Nhưng ánh mắt Leonid bất ngờ dừng cứng trên người cô.
Dù bị che bởi mặt nạ phòng độc, nhưng từ cách anh ta cầm s.ú.n.g mà quên bóp cò, rõ ràng Leonid đã sững sờ.
“Tỉnh lại!” Tùy Tâm quát qua tai nghe.
Leonid giật thót, như vừa tỉnh mộng. “Ôi Chúa ơi! Tôi cứ tưởng cô chỉ biết dùng s.ú.n.g cho có thôi!”
Anh ta quên chuyển kênh, khiến cả đội đều nghe thấy lời thốt lên như gặp ma.
Trong tình thế căng thẳng, một tràng cười vang lên qua tai nghe, khiến bầu không khí bớt nặng nề.
Những đồng đội cũ vốn quen với khả năng của Tùy Tâm, nên không ai bất ngờ như Leonid.
Úc Tương liền khoe khoang: “Choáng chưa? Anh em, sức mạnh của chị Tùy còn chưa phô hết đâu. Nhớ mà mở mắt cho kỹ nhé!”
“Tập trung! Bên trái, Úc Tương!” Tùy Tâm phải nhắc.
Anh ta giật mình, vội xử lý con thây ma bằng một phát gọn gàng vào đầu, rồi lại ấm ức:
“Chị Tùy, tôi biết trong nhóm tôi chẳng nổi bật gì, nhưng chị cũng đừng phân biệt đối xử trắng trợn thế chứ…”
Tùy Tâm chỉ lắc đầu. Thật ra, cô biết anh ta cố tình đùa cợt để xua bớt căng thẳng. Ngay giữa chiến trường, anh vẫn muốn kéo bầu không khí lên, và cô thầm ghi nhận điều đó.
Cả nhóm thoát ra khỏi con hẻm, áp lực từ kẻ địch lập tức tăng vọt.
Tùy Tâm nhận ra không phải tất cả đều đã biến thành thây ma. Vẫn còn những con người sống sót, chạy tán loạn trong hoảng loạn.
Nhưng trốn đi đâu?
Vòng ngoài đã bị phong tỏa, thây ma và thú hóa nhan nhản khắp nơi. Tất cả chẳng khác nào những con mồi bị nhốt trong chiếc lồng khổng lồ, không lối thoát.
Rầm!
Một con nửa hổ cao hơn hai mét rưỡi bất ngờ xuất hiện. Nó vồ lấy một kẻ xấu số, móng vuốt xé toạc cơ thể người đó thành hai mảnh. Máu, nội tạng b.ắ.n tung, nhuộm đỏ bộ lông nó.
Khung cảnh trước mắt — địa ngục trần gian.
“Mọi người cẩn thận, có thứ nguy hiểm đang đến.” Tùy Tâm cảnh báo.
Đôi mắt vàng nhạt của con nửa hổ xuyên qua màn sương đỏ, khóa chặt lấy cô.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Đạn rít xé không khí, nhưng chỉ để lại vài vết m.á.u nhỏ trên lớp da dày.
“Gừ—”
Con nửa hổ gầm lên, đôi mắt đỏ rực rồi lao thẳng về phía Tùy Tâm!
Bị hạn chế tầm nhìn vì mặt nạ phòng độc, Tùy Tâm nhíu mày. Súng vô dụng sao?
Ngay lúc nó ập tới, cô cất s.ú.n.g vào không gian, rút ra một thanh đường đao dài, sắc lạnh.
Ánh thép lóe lên — cô đ.â.m thẳng vào mắt nó.
“Xoẹt—!”
Nhưng đó chỉ là đòn hư.
Con nửa hổ theo phản xạ giơ vuốt che mắt, mà không hay biết mục tiêu thật sự chưa bao giờ là ở đó.
Trong tích tắc, Tùy Tâm chống đao xuống đất, mượn lực bật người vút lên không, thoát khỏi phạm vi vồ của nó.
Cô xoay người trên không, đôi chân kẹp chặt lấy cổ con quái, thân hình treo ngược đầy uy dũng.
Tùy Tâm hiện lên trên cao, bóng dáng nổi bật hơn tất cả. Những người còn sống sót và cả đồng đội ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn cô.
Nhưng chính sự ngỡ ngàng đó khiến vài người chậm chân, bị lũ thây ma phía sau bắt kịp.
Tiếng gào thét đau đớn lại vọng khắp phố phường.