Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 77: “Đòn Quyết Định”



 

Đôi mắt Tùy Tâm dừng lại trên phần đầu khổng lồ đang lắc lư điên cuồng.

"Là đây!" Cô hạ thấp trọng tâm, nắm chặt thanh đao, ánh mắt kiên định, chuẩn bị thực hiện đòn đánh quyết định.

Con quái vật giống như một con giun khổng lồ, không phân biệt rõ đầu và thân. Nhưng nếu quan sát kỹ, Tùy Tâm phát hiện phần nối giữa đầu và thân hơi nhỏ hơn bình thường – đó chính là “túi cát”, điểm yếu chí mạng của giun cát. Chỉ cần phá hủy nơi đó, nó sẽ chết.

Ánh mắt Tùy Tâm lóe lên sự sắc bén. Cô cầm chặt lưỡi đao, lao lên, cố gắng trèo lên đỉnh đầu con quái vật. Nhưng giun cát đã ghi nhớ cú đau trước, mỗi lần Tùy Tâm chạm vào, nó điên cuồng quẫy đạp. Thân nó nhớp nháp và trơn trượt, khiến cô dù đ.â.m d.a.o tạo vết lõm cũng không thể leo lên được.

Trong đầu Tùy Tâm, vô số kế hoạch hiện lên như dòng thác lũ. Khi cô đang bế tắc, một giọng quen thuộc vang lên qua tai nghe:

“Tùy Tâm, đừng vội.”

Cô dừng lại, không dám tin, hỏi: "Cảnh Tu Bạch? Anh còn sống!"

"Suýt chút nữa thì c.h.ế.t rồi," giọng Cảnh Tu Bạch mệt mỏi vang lên. "Lúc nãy vô số giun cát biến dị và thây ma tràn vào phòng điều khiển, dù chúng không lớn bằng con này."

Tùy Tâm hoảng sợ, ánh mắt đăm đăm nhìn con giun cát: "Mấy thứ này… rốt cuộc chúng nuôi bao nhiêu con?"

"Có lẽ chỉ con này là thành công thật sự," Cảnh Tu Bạch nói. "Cố gắng cầm cự chút nữa, tôi sắp phá được lớp bảo vệ rồi. Khi đó, dù nó có mạnh thế nào cũng không thoát ra được!"

Mắt Tùy Tâm sáng lên. Cô cúi người né cú đè của giun cát, ánh mắt dán chặt vào đầu giun, đồng thời quan sát đồng đội: "Có thây ma nào trốn ra ngoài không?"

"Đội quân của mối chúa đã tới. Họ đang xử lý mọi thây ma đang lần trốn," Cảnh Tu Bạch thông báo. "Chỉ cần cô câu giờ đến khi lớp bảo vệ kích hoạt là được. Đừng mạo hiểm!"

"Tôi nghĩ mình có thể g.i.ế.c nó," Tùy Tâm đáp, giọng kiên định.

"Tôi biết, tôi biết cô làm được," giọng Cảnh Tu Bạch run rẩy, cố giữ bình tĩnh. "Nhưng đội của chúng ta thương vong nặng. Ngay cả cô cũng bị thương. Nếu giờ lấy mạng ra đánh cược, cô còn gì để thực hiện kế hoạch tiếp theo?"

Tùy Tâm thở gấp, hỏi: "Lớp bảo vệ mạnh đến mức nào? Anh đảm bảo nó nhốt con quái vật này mãi, không để ra ngoài hại người chứ?"

"Tôi chắc chắn," Cảnh Tu Bạch nói kiên định. "Theo thiết kế, lớp bảo vệ này nhốt được nó mãi mãi!"

Tùy Tâm thở phào. Nhìn đồng đội bị thương khắp nơi, cô giảm dần sức tấn công, vừa câu giờ để lớp bảo vệ được kích hoạt, vừa giữ an toàn cho mọi người.

Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra. Khi cô định nhảy ra ngoài phạm vi thân giun cát, con quái vật dường như nhận ra ý định của họ. Nó nâng thân lên, với tốc độ sấm sét từ lòng đất, lao thẳng về nơi đông người!

annynguyen

"Cẩn thận——!" Giọng Tùy Tâm khản đặc.

Nhưng cô không kịp ngăn cản. Trước mắt, hàm răng khổng lồ nhắm thẳng vào Dung Phượng, trả thù phát s.ú.n.g trước đó. Đúng lúc Dung Phượng tưởng như không còn đường sống, oong chủ Lâm lao tới, đẩy anh ngã xuống, che chắn cho anh.

Hành động của ông chủ Lâm khiến tất cả đều kinh ngạc.

Người đàn ông nhẫn tâm, ích kỷ, tham lam và xảo quyệt này, vốn không bao giờ làm gì mà không tính toán lợi ích, giờ phút này lại liều mạng, ánh mắt tràn đầy lo lắng cho Dung Phượng – đứa trẻ đang bị giun cát nhắm tới.

Tùy Tâm không kịp suy nghĩ nhiều, cô chỉ trơ mắt nhìn con quái vật khổng lồ với cái miệng đáng sợ lao thẳng xuống, chuẩn bị nuốt trọn bóng dáng ông chủ Lâm.

",., A——"

Tiếng hét bi thương vang lên từ tai nghe, dồn nén đến cực điểm – giọng Dung Phượng.

Cô ngẩng đầu, thấy khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trên tay anh ta nhắm thẳng vào miệng con giun. Dù cánh tay bị những chiếc răng sắc nhọn cắt rách, m.á.u chảy đầm đìa, Dung Phượng vẫn điên cuồng bóp cò, từng viên đạn bay chuẩn xác vào hàm răng khổng lồ. Nhưng con quái vật vẫn cố nuốt trọn cả hai người.

Nhịp tim Tùy Tâm loạn nhịp, nhưng cô đột ngột mở mắt, cảm nhận một sức mạnh dâng trào. Bàn tay cầm đao run lên, ánh mắt bừng sáng lạ thường.

Cô hành động. Thân hình nhanh như mũi tên lao tới, dùng một tay bấu chặt vào thân giun cát. Cánh tay nổi rõ đường cơ bắp, cô hét lên trầm thấp, kéo mình thoát khỏi vòng kìm kẹp.

Bật lên không trung, cô uyển chuyển né các vòng thân dày đặc của quái vật, dùng tốc độ áp đảo để câu giờ cho lớp bảo vệ của Cảnh Tu Bạch. Những cú quét đuôi của giun cát liên tục hụt mục tiêu, đập xuống đống đá vụn, làm nó đau điếng.

Ngay khi hàm răng sắc nhọn sắp khép lại, chuẩn bị nuốt cánh tay Dung Phượng và nửa thân ông chủ Lâm, Tùy Tâm đã xuất hiện ngay trước đầu giun.

Mái tóc đen dài theo quán tính quét về phía trước, nhẹ nhàng lướt qua má Dung Phượng. Ánh mắt Tùy Tâm không còn lạnh lùng tuyệt đối mà tràn sức mạnh từ sâu trong tâm hồn, mang theo sự dịu dàng trầm lắng nhưng uy lực.

Nhìn vào ánh mắt ấy, biểu cảm Dung Phượng dịu lại. Anh thấy rõ hiểm nguy mà Tùy Tâm đang đối mặt, và chỉ biết khẽ cười khổ với cô: " Tạm biệt nhé..."

Nhưng Tùy Tâm không ngần ngại. Cô vừa câu giờ vừa tấn công vào túi cát - điểm yếu chí mạng của giun đất,  chuẩn bị nhát c.h.é.m quyết định. Giây phút này, số phận cả đội và lớp bảo vệ Cảnh Tu Bạch phụ thuộc hoàn toàn vào cô.

Anh ta nghĩ đây là kết thúc.

Những người khác cũng nghĩ vậy.

Khương Từ Quân thậm chí bật khóc, ôm mặt mình. Dị năng của Tùy Tâm dường như trở nên vô dụng giữa tình thế gần như chắc chắn cái chết.

Nhưng rất nhanh, cô bị Úc Tương kéo mạnh áo. Tiếng hét kích động vang lên trong tai nghe của mọi người: " Từ Quân, nhìn đi, mau nhìn đi! Mệ kiếp, mọi người, mau nhìn!"

Những người đã nhắm mắt không nỡ nhìn tiếp phải mở ra, kinh ngạc.

Dung Phượng, vẫn không ngừng bóp cò súng, mắt dán chặt vào Tùy Tâm như muốn khắc ghi hình ảnh cô, bỗng ngây người.

Tùy Tâm vẫn giữ vẻ bình thản, khẽ mỉm cười với anh. Sự dịu dàng từ cô dường như xoa dịu mọi tổn thương trong lòng người.

Nhưng giữa những vết m.á.u loang trên má và mái tóc tung bay, cô lại tỏa ra khí chất sắc bén, sát phạt như chiến thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh nói hơi sớm đấy, A Phượng.” Giọng cô nhẹ nhàng, như làn gió lướt qua những trái tim đang tan nát vì đau đớn.

Họ thấy cô gái với vẻ ngoài mềm mại ấy nhắm thẳng vào túi cát - điểm yếu chí mạng của giun cát, giơ cao thanh đao, c.h.é.m mạnh xuống cái đầu khổng lồ.

Một nhát, hai nhát, ba nhát.

Tùy Tâm, người có kỹ năng chiến đấu và sức mạnh vô địch, giờ đây từ bỏ mọi chiêu thức tinh vi, chỉ dựa vào sức mạnh thuần tuý, tung ra những đòn tấn công tàn bạo nhất.

Lưỡi đao sắc bén, từng nhát c.h.é.m đều cắm sâu vào lớp thịt của giun cát, chuẩn xác rơi đúng vào điểm yếu - túi cát, tạo đường nứt ngày càng lớn trên cổ con quái vật.

Khương Từ Quân buông tay khỏi mắt, Dung Phượng cũng bất giác nhả cò súng.

Giun cát gào lên, đau đớn, nhả con mồi trong miệng – Dung Phượng cùng nửa thân ông chủ Lâm – và quay đầu lao về phía Tùy Tâm.

Cô lùi nhẹ, đáp xuống thân con giun, mắt lạnh lùng, bình tĩnh tuyệt đối. Thanh đao vẫn còn nhỏ máu, nhưng từng nhát c.h.é.m đã khiến cổ quái vật gần như đứt rời. Chỉ còn một mẩu nhỏ nối đầu với thân, nhưng con giun quằn quại dữ dội.

Nhịp thở gấp vang lên trong tai nghe. Tùy Tâm nhìn Dung Phượng đang sững sờ, thốt ra một chữ:

"Đi."

Ánh mắt Dung Phượng tràn đầy sự giằng xé. Anh nhìn Tùy Tâm, rồi cúi xuống ông chủ Lâm gần như không còn sinh khí.

" Đi mau."

Tùy Tâm nhảy lên, đáp xuống ngay bên cạnh đầu con giun đang lắc lư. Ánh mắt sắc bén khiến Dung Phượng không thể từ chối.

“Tìm Từ Quân, có lẽ vẫn còn cứu được!”

Dung Phượng rùng mình, nghiến răng, cơ mặt run lên vì kìm nén cảm xúc.

Anh cẩn thận bế ông chủ Lâm lên, không dám quay đầu, tăng tốc chạy về phía các thành viên khác.

Nhìn thấy Dung Phượng ra khỏi phạm vi tấn công của giun cát, Tùy Tâm nheo mắt. Cô vịn vào một chiếc răng của quái vật để giữ thăng bằng, rồi dùng vỏ đao đập mạnh lên chiếc răng đó trước khi hàm nó khép lại.

Một chiếc răng rơi xuống, giun cát gào lên đau đớn, điên cuồng lắc đầu m.á.u me. Nhưng Tùy Tâm vẫn cắm đao sâu vào thân, giữ chặt mình. Con giun bất lực, quay đầu về phía những người khác mục tiêu dễ dàng hơn, tạo cơ hội cho đồng đội rút lui.

“Muốn đi đâu?” Tùy Tâm lập tức nhận ra ý định của con giun cát.

Cô vặn mạnh cổ tay, xoay lưỡi đao cắm trong đầu nó một vòng, khiến cơ thể khổng lồ run bần bật.

“Đối thủ của mày là tao!” Tùy Tâm rút khẩu s.ú.n.g từ bao chân, nhắm thẳng vào khu vực cổ – nơi có túi cát chí mạng, bóp cò.

Đoàng, đoàng, đoàng.

Đạn trúng đích. Thân hình quái vật lập tức khựng lại, phát ra tiếng rít chói tai đầy điên loạn. Đây chính là điểm yếu chí mạng. Những cú c.h.é.m khác dù gần như chặt đứt đầu cũng không khiến nó phản ứng dữ dội như vậy.

Tùy Tâm phải cắm lưỡi đao sâu hơn, giữ thăng bằng, không để bị hất văng ra.

Đúng lúc này, toàn bộ rìa thành phố cổ phát ra tiếng rắc nhẹ nhưng liên tục, vang khắp mọi góc, tạo thành giai điệu kỳ lạ thu hút tất cả.

“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, đồng đội cũng bối rối. Nhưng nhanh chóng, tất cả nhận ra: thành phố cổ đang sụp đổ. Chiến trường biến thành đống đổ nát. Từ xa, những con mối trắng khổng lồ điên cuồng cắn xé lũ thây ma.

Trong tầm nhìn trống trải, Tùy Tâm thấy mặt đất ở rìa thành phố chậm rãi nứt toác, những vết nứt cũ giờ xé rộng hơn, ánh sáng xanh lam dịu dàng từ bên dưới tỏa ra.

Đồng tử Tùy Tâm co rút, một ý nghĩ lóe lên:

“Đây là… lá chắn bảo vệ!”

Giọng Úc Tương vang lên trong tai nghe, xác nhận đoán định của cô.

Toàn bộ thành phố bắt đầu chuyển động, áp lực dâng cao, mối đe dọa khiến tất cả ngạt thở. Ánh sáng xanh lam lộ ra, một bức tường kim loại khổng lồ từ khe nứt từ từ trồi lên, tiến lên chậm nhưng không ngừng, dần che phủ cả bầu trời.

Tùy Tâm muốn dừng lại quan sát, choáng ngợp trước công nghệ này. Nhưng giun cát dưới thân dường như cảm nhận được mối nguy, cơ thể cuộn lên dữ dội như cơn sóng khổng lồ.

Cô lập tức nhận ra mối nguy cận kề: nếu không rời khỏi đây, họ sẽ bị phong bế vĩnh viễn cùng con quái vật, vùi sâu trong tuyệt vọng, không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời.

Cô quay đầu, nhìn đồng đội và hét lên:

“Chạy mau!”

Theo lời Cảnh Tu Bạch, tấm lá chắn được tạo ra để phong ấn con quái vật. Nếu không rút lui, mọi nỗ lực sẽ trở nên vô nghĩa.

Nhưng lần này, lệnh của Tùy Tâm chưa được thực hiện ngay lập tức. Trong hỗn loạn, cô quay lại, thấy nhóm của mình dù đã b.ắ.n hết đạn vẫn đứng yên. Thậm chí, từ xa, Úc Tương còn mỉm cười đầy tin tưởng.

“Nếu ngay cả việc ở bên cô cũng không làm được, thì cô xem thường bọn tôi quá đấy, Tùy nữ thần.” Giọng Úc Tương vang lên. “Mặc dù hành động của chúng tôi bây giờ đúng kiểu ‘mãi mãi trung thành với nữ thần’… nhưng nếu nữ thần đó là cô, chắc không ai phản đối đâu, nhỉ?”

Tùy Tâm khựng lại.

“Chị Tùy à, người thường mà làm được chút gì cho thế giới, cũng đâu có gì sai.” Giọng trầm đục của Trần Hành vang lên. “Giờ được chứng kiến cô g.i.ế.c con quái vật này, coi như tôi mãn nguyện một đời.”

“Chị Tùy, em ở đây với chị.” Vĩnh Ninh nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Leonid thốt ra với giọng trầm nặng: “Tùy nữ thần.”

Dung Phượng im lặng, ngồi bệt xuống đất ôm lấy ông chủ Lâm, thân hình bất động như hóa thạch.