Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 80: Hành Trình Tiếp Theo



Mọi người đồng ý ngay. Không ai cố gắng an ủi hay bày tỏ sự thương cảm với Dung Phượng, và chính sự bình thường ấy dường như khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn, thân hình căng thẳng thả lỏng đôi chút.

"Theo kế hoạch trước, chúng ta cần vượt qua vùng biển để đến phòng thí nghiệm ở nước A." Cảnh Tu Bạch nói. "Kế hoạch không thay đổi. Tìm vaccine và huyết thanh vẫn là ưu tiên hàng đầu."

annynguyen

"Chúng ta đi bằng gì?" Tuỳ Tâm hỏi, giọng lộ vẻ băn khoăn. "Đừng nhìn tôi, tôi thật sự không mang theo tàu." Ánh mắt đầy hy vọng của Úc Tương lập tức sụ xuống. Tuỳ Tâm nhíu mày, cảm thấy hơi bực mình nhưng vẫn nhịn.

"Chúng ta về Ô Mỗ Nhĩ trước đã. Biên giới gần biển, chắc chắn sẽ có người bán tàu thuyền." Cảnh Tu Bạch nói.

"Được thôi." Tuỳ Tâm đồng ý. "Tiện thể bổ sung kho vũ khí nữa. Hết sạch rồi." Trong đầu cô, Ô Mỗ Nhĩ lập tức được gắn nhãn trạm tiếp tế. Cô cảm giác như một nhân vật trong game, cần chuẩn bị kỹ trước mỗi trận chiến lớn.

Mọi người đều nhớ lại trận chiến vừa qua. Trên mặt họ vẫn còn nét bàng hoàng, sống sót trong gang tấc. Tuỳ Tâm nhìn về phía Dung Phượng, ngập ngừng: "A Phượng..."

Anh ta bình thản nói: "Có thể đợi tôi một chút không? Tôi muốn đào một ngôi mộ." Anh hiếm khi đưa ra yêu cầu, tất nhiên không ai từ chối. Tuỳ Tâm đưa cho anh một cái xẻng.

Mọi người không giúp, bởi ai cũng hiểu Dung Phượng cần tự mình thực hiện. Chỉ vài phút sau, ngôi mộ đã xong. Anh tìm một tấm gỗ phẳng, khắc lên dòng chữ: Mộ của bố tôi, Lâm Nam Hoài, rồi dựng trước mộ. Mọi người cúi đầu mặc niệm, thể hiện lòng thương tiếc.

Khi nhóm chuẩn bị khởi hành, Tuỳ Tâm định đi bộ về Ô Mỗ Nhĩ thì cô vạch vài đường trên mặt đất, bốn chiếc mô tô bất ngờ xuất hiện, suýt khiến Leonid giật mình.

"Chuyện quái gì thế này?!"

Tuỳ Tâm gãi đầu, mỉm cười: "Tôi đâu có nói chỉ mang theo hai chiếc mô tô đâu." Nhờ vào nhà tài trợ Tuỳ Tâm, tốc độ di chuyển của nhóm tăng đáng kể. Ai cũng hài lòng, trừ Cảnh Tu Bạch.

Ba ngày sau, họ đến Ô Mỗ Nhĩ. Nơi này không khác gì lúc họ rời đi. Những người c.h.ế.t trong chợ chủ yếu là từ nơi khác đến, cư dân bản địa giờ bình yên hơn nhiều.

Vừa vào thành, họ thấy một gương mặt quen thuộc đứng bên đường mua đồ. Nhóm toàn người nổi bật, ai cũng thu hút ánh nhìn. Người kia nhận ra họ ngay, điếu thuốc trên môi rơi xuống đất.

"Lão Đao?" Tuỳ Tâm nhận ra anh ta. Thuộc hạ của ông chủ Lâm, từng theo họ đến chợ phiên. Sao giờ lại ở đây?

Lão Đao bước tới, liếc qua nhóm rồi thở dài: "Ông chủ... có phải đã...?" Sự ngạc nhiên của Tuỳ Tâm tăng lên. Nhận được câu trả lời khẳng định, Lão Đao cúi mặt, tỏ ra đau buồn. "Đi thôi, chỗ này không tiện nói chuyện."

Tuỳ Tâm trao đổi nhanh với Cảnh Tu Bạch, rồi quyết định đi theo. Họ đến khách sạn mà nhóm từng ở trước đây. Khách sạn giờ lạnh lẽo, phần lớn người sống sót đã chết, chỉ còn Lão Đao và vài người lạ mặt không ấn tượng.

Lão Đao mời nhóm ngồi, bắt đầu giải thích: "Trước buổi đấu giá, ông chủ phái tôi trở về xử lý vài việc. Khi đó, tôi đã thấy ông có gì đó không ổn, nhưng không ngờ ông ấy dự đoán chính xác đến vậy."

Nghe vậy, Tuỳ Tâm đã hiểu phần nào. Ông chủ Lâm biết mình không còn sống được lâu, nên cố ý để lại Lão Đao như một người thân tín để tiếp quản cơ nghiệp. Ánh mắt cô khẽ liếc về phía Dung Phượng.

Quả nhiên, câu hỏi tiếp theo của Lão Đao là: "Ai là Dung Phượng?"

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía anh. Dung Phượng ngẩng lên, khuôn mặt không cảm xúc nhìn Lão Đao.

Lão Đao quan sát kỹ gương mặt anh, gật đầu: "Đúng là cậu."

"Ông chủ Lâm để lại gì sao?" Tuỳ Tâm hỏi.

"Có để lại." Lão Đao gật đầu. "Ông chủ giao tất cả các sản nghiệp dưới tên mình cho cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn quản lý thì nhận lấy, còn nếu không muốn, cứ định kỳ nhận lợi nhuận là được. Tất cả tùy cậu ấy quyết định."

Câu cuối cùng, anh cố tình bắt chước cách nói của ông chủ Lâm.

Nghe tin này, biểu cảm cả nhóm trở nên kỳ lạ. Tuỳ Tâm nhận thấy ánh mắt Dung Phượng khẽ d.a.o động, hai bàn tay anh siết chặt.

"Ông ấy còn dặn gì nữa không?" Dung Phượng hỏi.

"Không còn gì khác." Lão Đao gãi đầu. "Cậu Dung, chắc cậu cũng biết, chúng ta làm ăn trong các ngành tối tăm, dù trước tận thế hay sau tận thế đều chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng đây là tâm huyết cả đời của ông chủ, hủy đi thì quá đáng tiếc. Tôi chỉ mong cậu đừng giải tán chúng tôi, còn lại sao cũng được."

Dung Phượng im lặng.

Thấy không khí căng thẳng, Lão Đao thức thời đứng dậy: "Được rồi, tôi sẽ để các cậu tự bàn bạc. Khi nào có quyết định, cứ gọi tôi."

Khi anh ta rời đi, Úc Tương vỗ vai Dung Phượng: "A Phượng, bố cậu cũng coi như đã có lòng."

Dung Phượng đáp: "Giải tán đi. Tôi không muốn."

Úc Tương sững sờ: "Một sản nghiệp lớn như vậy, cậu nói bỏ là bỏ?"

Câu trả lời không ngoài dự đoán của Tuỳ Tâm. Dù cô không biết rõ quy mô sản nghiệp của ông chủ Lâm, chỉ dựa vào những gì nhìn thấy, cô cũng hiểu Dung Phượng sẽ không chấp nhận.

Cảnh Tu Bạch trầm ngâm, rồi bất ngờ nói: "Có lẽ, cũng không cần phải giải tán."

Lời anh khiến mọi người ngạc nhiên, đồng loạt nhìn lên.

"Những người này làm ăn trong các lĩnh vực tối tăm chủ yếu vì sự dẫn dắt của ông chủ Lâm. Nếu người lãnh đạo là A Phượng, chưa chắc tình hình sẽ như vậy." Cảnh Tu Bạch nói. "A Phượng, cậu có sẵn sàng tiếp nhận và thay đổi họ không?"

Tuỳ Tâm ngỡ ra. Ý của Cảnh Tu Bạch không phải để Dung Phượng tiếp quản công việc của ông chủ Lâm theo cách cũ, mà là tiếp quản để cải tổ. Thay vì thả một nhóm người quen làm việc phi pháp ra ngoài, chẳng biết họ sẽ làm gì, thì thu nhận họ, quản lý dưới quyền mình sẽ tốt hơn.

Dung Phượng khựng lại, có vẻ chưa nghĩ đến khả năng này.

"Không phải không thể." Tuỳ Tâm nói. "Nếu là A Phượng, tôi nghĩ mọi người sẽ cảm thấy yên tâm hơn." Dung Phượng lộ vẻ phân vân trong ánh mắt, nội tâm rõ ràng đang đấu tranh.

Cảnh Tu Bạch liếc nhìn anh, bất ngờ lên tiếng: "Hành trình đến nước A chỉ có tôi, Tuỳ Tâm, Úc Tương và Từ Quân. Cậu không cần phải ép bản thân đi cùng chỉ vì những ràng buộc ở đây."

Lời này khiến tất cả, trừ bốn người được nhắc tên, đều ngạc nhiên nhìn anh.

Trân Hành lập tức phản đối: "Làm sao được! Chúng ta đã khó khăn lắm mới tập hợp được, sao lại để bọn tôi ở lại?"

Vĩnh Ninh rơm rớm nước mắt: "Chị Tuỳ, em có thể giúp mà."

Dung Phượng rõ ràng bị đánh trúng tâm lý, ánh mắt biến đổi. Anh và Cảnh Tu Bạch trao đổi ánh mắt, dường như một tia lửa vô hình lóe lên, chỉ thoáng qua và tan biến, để lại sự hiểu ngầm.

"Nói đến sự nguy hiểm thì chắc tôi không cản được các người." Cảnh Tu Bạch nói. "Nhưng thử nghĩ xem, nếu chúng ta nắm được những thế lực này trong tay, chúng sẽ trở thành sức mạnh khổng lồ. Khi trở về, nếu Tuỳ Tâm muốn triển khai điều gì, các người sẽ đóng vai trò cực kỳ quan trọng."

Tuỳ Tâm giật mình: "Hả?"

Tại sao mọi người lại nói cô muốn triển khai gì? Đây không phải là chuyện của nhóm nhân vật chính sao?

Cô còn chưa kịp hiểu ý, thì Dung Phượng cúi đầu trầm ngâm, có vẻ bị thuyết phục.

"Đúng vậy." Trân Hành gật gù: "Mọi người đều biết các cậu đang đi tìm hy vọng cứu thế, nhưng những người khác thì không. Có thêm sức mạnh trong tay, chúng ta sẽ hành động thuận lợi hơn."

"Được." Dung Phượng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Tuỳ Tâm: "Khi các cô trở lại, tôi đảm bảo mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát."

Tuỳ Tâm: "... Ữm..."

Tại sao mọi ánh mắt lại hướng về cô?

Sau khi vấn đề của Dung Phượng được giải quyết, đến lượt Vĩnh Ninh.

Cậu vội nắm lấy áo Tuỳ Tâm: "Chị Tuỳ, em muốn đi cùng các anh chị! Em có sức chiến đấu, chắc chắn sẽ không làm vướng chân mọi người đâu."

Tuỳ Tâm cảm thấy khó xử. Trong kịch bản phim, Vĩnh Ninh không tham gia hành trình này. Cô không dám mạo hiểm thay đổi cốt truyện, nên đành theo mạch của Cảnh Tu Bạch, nói: "Vĩnh Ninh, xây dựng một thế lực là việc cực kỳ khó khăn. Dung Phượng không có dị năng, sau này sẽ rất thiệt thòi. Cậu coi như giúp tôi một việc, ở lại hỗ trợ anh ấy, được không?"

Nhắc đến cô, quả nhiên Vĩnh Ninh d.a.o động.

"Vậy... các anh chị sẽ trở lại chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đương nhiên là sẽ trở lại." Tuỳ Tâm nở nụ cười rạng rỡ, không còn vẻ chiến thần lạnh lùng, mà tràn đầy sức sống. "Tôi đảm bảo."

Nghe lời hứa này, Vĩnh Ninh yên tâm hẳn. Cậu biết Tuỳ Tâm chưa bao giờ thất hứa. Kết quả vừa đạt được, Lão Đao mừng rỡ ra mặt.

Dung Phượng nhấn mạnh rằng cách phát triển sau này sẽ khác trước, nhưng Lão Đao không quan tâm: "Miễn còn miếng ăn, làm gì chẳng được. Cậu là người được ông chủ chỉ định, từ nay bọn tôi sẽ theo cậu."

Trong thời kỳ tận thế, kiếm được một công việc đã là may mắn, chẳng ai muốn đổi chỗ nếu còn chút hy vọng.

"Vậy giúp tôi tìm một con tàu." Dung Phượng nói. "Không cần lớn, chỉ đủ cho bốn, năm người, nhưng phải có khả năng vượt biển."

Lão Đao đáp ngay, vui vẻ đi làm.

"Chuyện này... dễ hơn tôi nghĩ." Úc Tương nói.

Tuỳ Tâm vẫn nghĩ đến kho vũ khí của mình: "Giờ thì đi tìm ít s.ú.n.g thôi."

Trân Hành bật cười.

Cảnh Tu Bạch cũng khẽ mỉm cười.

Dung Phượng lộ vẻ bất lực, nhìn cô: "Cô cần bao nhiêu, tôi đều có thể cung cấp."

Tuỳ Tâm sững người, rồi nhận ra ngay. Người bạn "thân thiết" của cô không chỉ là Dung Phượng, mà còn là ông chủ Dung.

Cả nhóm cười phá lên trước tình huống này. Trong tiếng cười, Tuỳ Tâm chỉ biết xoa trán bất lực.

Thấy nụ cười đã trở lại trên gương mặt Dung Phượng, cô cũng không bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt.

Lão Đao làm việc nhanh chóng, hôm sau đã báo rằng tìm được một con tàu phù hợp, chỉ cần ra cảng lấy.

Kho vũ khí của Tuỳ Tâm cũng được bổ sung trong nửa ngày. Buổi tối, cả nhóm cùng nhau ăn một bữa lẩu sôi nổi trong khách sạn, chuẩn bị cho ngày ra cảng tiễn biệt.

"Đợi bọn tôi trở lại."

Tuỳ Tâm để lại lời này, vẫy tay chào những người đứng trên bờ. Con tàu nhỏ hai tầng lướt theo dòng hải lưu, bắt đầu một hành trình mới.

Khi ý thức của Tuỳ Tâm kết nối lại với cơ thể, cô cảm thấy mình đang chìm trong một trạng thái kỳ quái.

Toàn thân khô khốc, làn da căng cứng, giống như ai đó đã nhúng cô vào thùng muối dưa suốt ba ngày rồi phơi khô dưới ánh mặt trời.

Nhưng điều khiến cô cảnh giác không phải cảm giác lạ lùng này, mà là những luồng khí tức xa lạ đang tiến lại gần.

Có khoảng hai hơi thở rất yếu ớt. Cô nhanh chóng đánh giá tình hình.

Ý thức được điều này, cô hơi thả lỏng cảnh giác. Thậm chí, cô còn hồi tưởng lại: từ một người đang trôi nổi giữa đại dương, tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này?

Năm ngày trước.

Đó là ngày thứ tư trong hành trình vượt biển của nhóm Tuỳ Tâm. Khương Từ Quân đang chuẩn bị bữa trưa, còn cô cùng Úc Tương chơi cờ nhảy trong cabin nhỏ. Cảnh Tu Bạch thì ở phòng lái, cau mày chăm chú nghiên cứu cuốn sổ tay mở sẵn bên cạnh tay lái.

Khi quân cờ xanh của Úc Tương nhảy hai ô, tiếng gọi ngọt ngào của Khương Từ Quân vang lên: "Ăn com thôi!" Tuỳ Tâm và Úc Tương nhìn nhau.

Hai người lập tức hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, cùng lúc bật dậy và chạy thẳng về phía cửa!

"Tuỳ Tâm, lần này cô không được ăn gian đâu, chạy đàng hoàng, tôi chắc chắn thắng cô!" Úc Tương hét lên, lao thẳng về phía cầu thang.

Trong tầm mắt anh ta, Tuỳ Tâm túm lấy lan can tầng hai, bật mình nhảy một cái, hạ cánh trực tiếp xuống tầng một.

"Cô lại ăn gian!" Úc Tương gào lên.

Khi anh ta thở hồng hộc đến nơi, Tuỳ Tâm đã ngồi trong phòng ăn, ung dung chờ Khương Từ Quân dọn com.

Úc Tương tức tối ngồi đối diện cô, nhưng Tuỳ Tâm thản nhiên phớt lờ.

Khương Từ Quân bưng ra đĩa mì Ý, nhìn thấy vẻ mặt của hai người, không nhịn được bật cười: "Hai người không thấy chán khi chơi mãi trò này sao?"

Cuộc sống trên biển quá yên tĩnh. Với Tuỳ Tâm và Úc Tương, những người không chịu ngồi yên, luôn tìm cớ để đấu nhau. Đến cả chuyện đi ăn cũng phải xem ai nhanh hơn.

"Chỉ cần cô ấy không ăn gian, ai thắng chưa biết đâu!" Úc Tương nghiến răng.

"Tôi thắng là do bản lĩnh, anh thua còn nói tôi ăn gian?" Tuỳ Tâm nhướng mày, đáp trả.

"Cô là chiến thần tận thế, lại đi đọ thể lực với tôi, một người yếu đuối vô tội, không phải ăn gian thì là gì?" Úc Tương lý lẽ hùng hồn, mắt sáng lên khi nhìn thấy đĩa trong tay Khương Từ Quân: "Cho tôi phần có thịt viên!"

"Đây là bò viên, dành cho Tuỳ Tâm." Khương Từ Quân không nương tay, gạt phắt tay Úc Tương, đặt đĩa đầy năm viên bò viên trước mặt Tuỳ Tâm. Cô dịu dàng hỏi: "Đủ không?"

Úc Tương mặt méo xệch: "Cô cũng thiên vị cô ấy luôn..."

Nói vậy nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn giúp Khương Từ Quân bưng nốt đĩa ra, vui vẻ ngồi vào bàn ăn.

"Đủ rồi, đủ rồi." Tuỳ Tâm cười như con mèo nhỏ vừa được ăn no. Khi vừa cầm nĩa lên, cô liếc nhìn quanh và hỏi: "Lại không thấy Cảnh Tu Bạch?"

"Chắc cậu ấy còn đang nghiên cứu cách lái tàu." Úc Tương đáp. "Cậu ấy là vậy, không cho phép mình không biết bất kỳ kỹ năng nào cần dùng đến."

Tuỳ Tâm cười bất đắc dĩ.

Câu chuyện này gợi lại ký ức về một sự kiện gây chấn động tâm lý cả nhóm.

Hồi ở Ô Mỗ Nhĩ, Cảnh Tu Bạch hùng hồn tuyên bố kế hoạch đi tàu sang nước A. Từ lúc lên kế hoạch đến khi lên tàu, anh luôn tự tin, thậm chí cả nhóm còn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt những người ở lại, khung cảnh thật sự ấm áp, hoàn hảo.

Nhưng khi tàu lênh đênh giữa biển cả, bốn người trên boong chỉ biết nhìn nhau, không biết nói gì.

"Cái tàu này... có thiết lập hệ thống tự động không?" Tuỳ Tâm đoán già đoán non. Nếu không thì tình huống hiện tại khó mà giải thích.

Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Cảnh Tu Bạch.

"À." Cảnh Tu Bạch vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng khi anh vô thức chạm tay lên sống mũi, thói quen lâu ngày không thấy xuất hiện, tất cả đều nhận ra sự bối rối trong anh.

Tuỳ Tâm lập tức có một dự cảm kinh khủng: "Không phải anh không biết lái tàu chứ?"

"Có thể học." Anh đáp tỉnh bơ.

Sau đó, cả nhóm hò nhau lục lọi khắp phòng lái, cuối cùng tìm được một quyển hướng dẫn. May mà Cảnh Tu Bạch học rất nhanh, nhờ vậy họ không phải quay về bờ ngay khi vừa rời đi.

Khi đến phòng lái, Tuỳ Tâm thấy anh vẫn chăm chú vào cuốn hướng dẫn. Cô vừa buồn cười vừa tức giận: "Đại học bá, dừng học đi, ra ăn cơm nào."

Nghe cô nói, Cảnh Tu Bạch như bừng tỉnh: "Đến giờ ăn rồi sao?"

Cảnh Tu Bạch đặt cuốn sổ tay xuống, bấm vài nút trên bảng điều khiển rồi quay lại nói với Tuỳ Tâm: "Giờ thì thật sự là tự động lái rồi."

Tuỳ Tâm tức tối đ.ấ.m nhẹ vào vai anh một cái.

Trong bữa ăn, Cảnh Tu Bạch chăm chú nghịch chiếc đồng hồ trên tay. Khi Tuỳ Tâm đã xơi hết năm viên bò viên, cô tò mò ghé qua nhìn, chỉ thấy trên màn hình toàn những dòng mã dày đặc. Cô lập tức mất hứng, quay lại trò chuyện với Úc Tương và Khương Từ Quân, còn nhiệt tình đóng góp ý kiến về cách phối đồ.