Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.
Người đó tiến gần thêm hai bước, giọng điệu lạnh lùng:
"Tôi biết các người sẽ không an phận, nhưng không ngờ, người tôi đánh giá thấp nhất lại là cô."
Mũi con ngựa đen phập phồng, hơi thở phì ra nặng nề. Bốn chân nó liên tục cào đất, bồn chồn bất an.
Tùy Tâm giơ tay lên, xoa nhẹ cổ nó để trấn an, rồi xoay người đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của quản lí nhà tù.
Đôi mắt ông ta không mang bất kỳ cảm xúc nào, sâu thẳm như muốn xuyên thấu toàn bộ suy nghĩ của cô. Từ giây phút này, Tùy Tâm biết rõ: cuộc chơi đã bước sang một hồi gay cấn hơn.
Quản lí nhà tù vẫn diện bộ vest chỉnh tê, như thể chưa hề thay đổi trang phục trong mấy ngày qua, hoặc có thể ông ta sở hữu hẳn một tủ toàn đồ giống nhau.
Ngay cả trong tình thế này, Tùy Tâm vẫn nghĩ được những chuyện không đâu, có lẽ vì sự xuất hiện của Lâu Thần đã tiếp thêm sự tự tin khi phải đối mặt với một dị năng tỉnh thần mạnh như quản lí nhà tù. Ý nghĩ ấy khiến cô thoáng nở một nụ cười mơ hồ.
"Ông cũng nói chuyện trực tiếp với cậu ấy sao?" Giọng Tùy Tâm nhẹ nhàng, như đang hỏi thăm bạn bè.
Quản lí nhà tù hơi sững người, một thoáng ngạc nhiên lướt qua gương mặt ông ta.
"Không phải ông bảo tôi nên hỏi trực tiếp sao?" Tùy Tâm chớp mắt ngây thơ, vừa nói vừa vuốt bờm con ngựa đen để trấn an nó. "Giờ tôi đang hỏi đây, ông trả lời đi."
Quản lí nhà tù thu lại vẻ ngỡ ngàng, ánh mắt lạnh lùng, quanh người tỏa ra áp lực mạnh mẽ.
Nhưng bất ngờ là áp lực ấy không hề khiến Tùy Tâm d.a.o động. Cô không bận tâm chờ câu trả lời, chỉ tập trung vào việc dỗ dành con ngựa. Chẳng mấy chốc, nó đã bình tĩnh lại, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Quản lí nhà tù im lặng một lúc lâu, cuối cùng cất tiếng:
"Cô rất gan dạ."
"Có lẽ vậy. Tôi chỉ là không biết ông đang định làm gì, thưa ngài quản lí nhà tù." Tùy Tâm quay lại, nhìn thẳng vào ông ta. "Nếu ông có thể rõ ràng hơn, ví dụ như nói rằng ông muốn biến chúng tôi thành những con rối giống đám phạm nhân kia, có lẽ tôi sẽ thấy sợ hãi một chút."
Khuôn mặt quản lí nhà tù lập tức trở nên lạnh lẽo:
"Quả nhiên các người đã biết."
Tùy Tâm không nói thêm, chỉ tiếp tục vuốt lông con ngựa.
"Ngay từ đêm đầu tiên các người đến đây, tôi đã biết trong số các người chắc chắn có một dị năng tỉnh thần." Giọng quản lí nhà tù trầm xuống. "Đêm thứ hai, điều đó được chứng minh. Ý chí của người thường có thể chống đỡ một phần sức mạnh của tôi, nhưng họ không thể chống lại sự ăn mòn lâu dài. Tôi đã dành cả đêm để công phá tâm trí các người, nhưng..."
"Nhưng ông thất bại rồi." Tùy Tâm nói, giọng điềm tĩnh. Trong lòng, cô thầm cảm kích Lâu Thần vì đã góp sức không nhỏ tối hôm đó.
Quản lí nhà tù không phủ nhận. Ông tiến lên, đưa tay định chạm vào con ngựa đen.
Con ngựa cúi đầu, lùi về phía sau lưng Tùy Tâm, né bàn tay ông ta.
"Động vật luôn chân thật nhất. Chúng không biết giả vờ hay mưu mẹo." Tùy Tâm nhàn nhạt nói. "Ông đối xử với chúng thế nào, chúng sẽ đáp lại thế ấy. Điều này không thể giả tạo, giống như đôi tay bẩn thỉu ẩn sau vẻ mặt 'hiền hòa' của ông vậy. Ông nghĩ sao, thưa quản lí nhà tù?"
Câu nói kết thúc bằng sự lạnh lùng ẩn hiện. Quản lí nhà tù khẽ cười, nhưng nụ cười không mang theo cảm xúc. Ông rút tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cô:
"Cô biết nhiều hơn tôi tưởng."
annynguyen
Tùy Tâm bật ra một tiếng cười lạnh. Việc đối đáp với những người như ông ta luôn khiến cô khó chịu. Nếu được chọn, cô thà trực tiếp ra tay. Nhưng trong tình thế hiện tại, cô không thể mạo hiểm.
Quản lí nhà tù đan tay vào nhau, vẻ mặt bình thản, khiến Tùy Tâm càng thêm cảnh giác. Cô không rõ liệu đó là do ông ta che giấu cảm xúc giỏi, hay vì ông ta còn con át chủ bài chưa tung ra.
Ông ta cất giọng đều đều:
"Nếu đã thừa nhận, hãy nói thật cho tôi biết. Các người từ đâu đến, đến đây làm gì?"
"Thành phố A, bây giờ gọi là căn cứ người sống sót A." Tùy Tâm đáp hờ hững. "Hôm qua chúng tôi đã nói rồi."
Hơi thở của quản lí nhà tù như nghẹn lại.
"Các người vượt đường xa từ thành phố A đến đây, rốt cuộc là vì mục đích gì? Nói thật đi!"
Giọng ông ta cất cao, một đợt sóng âm mạnh mẽ ập vào đầu Tùy Tâm. Chỉ trong tích tắc, cơn choáng biến mất, đầu óc cô lại hoàn toàn tỉnh táo.
Tùy Tâm khẽ nhếch môi, mặt không đổi sắc:
"Ông định thao túng tôi?"
Ngược lại, quản lí nhà tù tái mặt, lùi lại hai bước, vẻ không tin nổi:
"Cô chính là dị năng tỉnh thần trong nhóm các người?"
Tùy Tâm không đáp, chỉ lạnh lùng quan sát ông ta.
Ánh mắt quản lí nhà tù biến đổi, thâm sâu và đầy lo âu:
"Không đúng… nếu đúng là họ… không thể nào… Nói! Các người là ai?"
Tiếng hét giận dữ vang lên, đôi mắt đỏ ngầu của ông ta ẩn chứa một tia sợ hãi tinh vi mà Tùy Tâm lập tức nhận ra.
Ông ta đang sợ điều gì?
Cơn phẫn nộ và lo lắng đẩy quản lí nhà tù đến bờ vực suy sụp. Ông ta chộp lấy vai Tùy Tâm, hai tay như móng vuốt siết chặt.
"Tôi không hiểu ông đang nói gì." Tùy Tâm đáp, giọng điềm tĩnh.
"Đừng lừa tôi! Nếu không có bọn họ… các người làm sao tìm được đến đây dễ dàng như vậy?" Giọng ông ta ngày càng hỗn loạn, như một con thú bị dồn vào chân tường. "Các người muốn gì? Thời hạn còn chưa đến, sao các người lại xuất hiện lúc này?!"
Tùy Tâm cảm nhận bàn tay ông ta không chỉ ghì mạnh mà còn run rẩy. Dù vậy, sức lực ấy không làm cô khó chịu, nhưng khoảng cách gần đến mức cô sợ ông ta sẽ hét vào mặt bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ông bình tĩnh chút đi." Cô nhíu mày, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực.
Quản lí nhà tù không nghe, lực siết trên vai cô càng mạnh hơn, giọng gầm lên:
"Các người định bắt tôi đi đúng không? Đừng hòng!"
Đến đây, Tùy Tâm không thể nhẫn nhịn nữa. Cô nhấc chân, đạp mạnh vào đầu gối ông ta.
"Bịch!"
Cú đá khiến quản lí nhà tù khụy xuống nền đất, cả cơ thể như bị đổ gục.
"Bây giờ bình tĩnh lại chưa?" Tùy Tâm nghiêng người nhìn xuống, ánh mắt lạnh băng.
Quản lí nhà tù ngây ra, mồ hôi lạnh lăn xuống trán, nhỏ giọt trên mặt đất.
"Giờ thì từng chút một." Tùy Tâm nói, giọng trầm và chắc nịch. "Ông nghĩ chúng tôi là ai? Ông đã hứa hẹn điều gì với bọn họ? Ông sợ gì?"
Quản lí nhà tù từ từ ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ ngầu giờ đây trống rỗng, mất phương hướng.
"Cô… không phải do bọn họ phái đến?" Ông ta lẩm bẩm.
Tùy Tâm khẽ nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chút thăm dò.
Cô quan sát ông ta chật vật đứng dậy sau cú đá, loạng choạng hai lần mới đứng thẳng được. Dù cố giữ phong thái, ông ta không thể che giấu cơn đau.
"Bất kể ông đang sợ điều gì, nó không liên quan đến chúng tôi." Tùy Tâm nói, giọng bình tĩnh nhưng chắc chắn. "Chúng tôi chỉ là những người đi lạc. Chỉ cần ông đưa cho chúng tôi một con tàu, chúng tôi sẽ rời khỏi đây. Những điều ông sợ sẽ chẳng bao giờ xảy ra."
Giọng nói của cô pha chút dỗ dành, cố tình không kích thích thêm nghi ngờ.
Quản lí nhà tù nhìn cô, sắc mặt dần trở lại bình thường, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Ông bật ra một tiếng cười mỉa mai:
"Cô nghĩ tôi sẽ tin sao? Tôi đưa các người một con tàu, các người có thể lập tức rời khỏi đây?"
"Có thể là sau khi chốt được một thỏa thuận khác." Tùy Tâm lợi dụng cơ hội, tiếp tục nói. "Quản lí nhà tù, ông biết nguồn tài nguyên ở đây quý giá đến mức nào chứ? Chúng tôi không có ý định cướp đoạt. Nếu có thể đạt được một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi, không phải là điều đáng mừng sao?"
Ánh mắt quản lí nhà tù lóe lên một tia khó hiểu, giây phút im lặng nặng nề tràn ngập căn phòng, như báo hiệu một bước ngoặt trong cuộc đối đầu.
"Căn cứ A mà cũng thiếu dầu sao? Nếu muốn bịa chuyện, cô cũng nên tìm lý do thuyết phục hơn một chút."
Tùy Tâm gãi đầu, hơi bất đắc dĩ:
"Tôi lừa ông để làm gì? Tình hình bên ngoài thế nào, đám tù nhân bị tẩy não kia không biết, nhưng chẳng lẽ ông cũng không biết? Chuỗi cung ứng năng lượng đã đứt gãy từ lâu, loài người đang đứng bên bờ vực diệt vong. Căn cứ A cũng không ngoại lệ."
"Tôi không biết tình hình bên ngoài." Giọng quản lí nhà tù lạnh lùng. "Mỏ dầu là nguồn sống duy nhất của hòn đảo này. Tôi sẽ không giao nó cho các người."
"Điều kiện có thể thương lượng." Tùy Tâm nhấn mạnh. "Đừng vội từ chối. Dù trong thời kỳ tận thế, chắc chắn vẫn có điều kiện phù hợp với ông..."
"Đừng nhắc đến tận thế nữa!"
Giọng nói bất ngờ vang lớn, cắt ngang lời cô. Âm thanh vang lên khiến con ngựa đen giật mình, dựng thẳng hai chân trước, hí vang đầy lo lắng.
"Suyt… suyt." Tùy Tâm vội nắm dây cương, kéo con ngựa xuống, mắt không giấu nổi thắc mắc khi nhìn quản lí nhà tù. Không rõ cô đã chạm vào nỗi đau nào của ông ta.
"Chẳng có tận thế nào cả. Đừng tung tin nhảm ở đây." Quản lí nhà tù gắt gỏng, giọng đầy chối bỏ.
"Tin nhảm?!" Tùy Tâm bật lại, mắt sáng lên: "Mấy tháng nay ông không liên lạc với bên ngoài sao? Ông đang tự lừa mình à?"
Mặt quản lí nhà tù co giật, biểu cảm trở nên đáng sợ. Ông ta gằn từng chữ:
"Tôi nói rồi… không… có… tận… thế."
"Ông nói không có là không có à?" Tùy Tâm đáp lạnh lùng, giọng đầy thách thức: "Vậy ông ra ngoài biến đám thây ma kia trở lại thành người thường, hoặc thay đổi cảnh tượng địa ngục mà cả thế giới đang chìm trong đó."
Cô bước lên một bước, đôi mắt sắc lạnh như dao:
"Nếu trước đây ông không biết, thì bây giờ tôi nói cho ông rõ. Bên ngoài sắp sụp đổ hoàn toàn. Đảo của ông dù nằm giữa biển cũng không tránh khỏi ngày bị lũ quái vật đột biến từ biển sâu bò lên. Nếu không nghiêm túc nhìn nhận, chính ông cũng sẽ bị hủy diệt."
Quản lí nhà tù siết chặt quai hàm, cơ mặt căng cứng, rõ ràng đang kìm nén cơn giận dữ. Cuối cùng, ông ta hít một hơi sâu, giọng đột ngột bình tĩnh trở lại:
"Tôi hiểu rồi."
Tùy Tâm nheo mắt, không che giấu sự nghỉ hoặc.
"Tôi đã biết mục đích của các người là gì." Giọng quản lí nhà tù trầm thấp. "Hãy về tìm đồng đội của cô. Tối nay, tôi sẽ cho các người một câu trả lời."
Lời nói suôn sẻ bất ngờ khiến Tùy Tâm khựng lại. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, quản lí nhà tù đã quay lưng đi.
"Con ngựa này là động vật duy nhất ở đây có thể kết nối ý thức với tôi." Giọng ông vang lên, mang chút cảnh cáo. "Giống như con người, những kẻ có ý chí phản kháng mạnh mẽ rất khó bị kiểm soát. Tốt nhất, cô nên tránh xa nó. Trước khi trời tối, đừng chạy lung tung. Chờ tin từ tôi."
Bóng lưng quản lí nhà tù thẳng tắp nhưng toát lên vẻ cô độc, u ám, như một chiến binh gánh vác mọi trách nhiệm nhưng không thể thoát khỏi số phận. Cảnh tượng ấy khiến Tùy Tâm vừa cảm thấy mâu thuẫn vừa thận trọng.
"Ông ta rốt cuộc muốn gì đây?" Cô nhìn con ngựa, tự hỏi: "Cậu nghĩ ông ta đáng tin không?"
"Tôi chưa gặp ông ta nhiều, không rõ." Con ngựa đáp, ánh mắt dịu dàng. "Nhưng người trên hòn đảo này, tốt nhất cô không nên tin ai."
Tùy Tâm ngẩn ra, không ngờ lại nhận được lời khuyên từ con ngựa. Cô vuốt bờm nó, cảm kích:
"Cảm ơn."
Cô lấy vài túi cà rốt từ không gian, đặt trước mặt nó. Nhìn con ngựa ăn ngon lành, Tùy Tâm khẽ mỉm cười, rồi siết chặt môi, tập trung trở lại nhiệm vụ.
Nhìn thoáng qua hướng quản lí nhà tù rời đi, cô quay bước về hướng cũ. Bất kể ông ta nói gì, trước tiên phải hội ý với đồng đội.
Tùy Tâm trèo qua bức tường cao, men theo con đường hôm qua quay lại nông trường. Đúng như dự đoán, ba người đồng đội đang "giả vờ làm việc" dưới bóng cây mát rượi.