Thấy Tùy Tâm quay lại, nhóm đồng đội không tỏ ra quá chú ý, chỉ khẽ vẫy tay.
Tùy Tâm chen vào nhóm, kể lại ngắn gọn mọi chuyện vừa xảy ra, kèm theo phân tích:
"Ông ta biết tôi đến từ bên ngoài. Nếu muốn lừa tôi, ông ta chẳng cần phủ nhận tận thế. Tôi nghĩ ông ta chỉ không chấp nhận sự thật, thà tẩy não mọi người và sống trong vỏ bọc còn hơn đối mặt thực tại."
annynguyen
"Tôi đồng ý." Úc Tương lập tức phụ họa. "Kiểu người này giống mấy vai phản diện ngốc nghếch trong phim, luôn có một logic kỳ quái. Đừng mong thuyết phục ông ta theo cách thông thường."
"Ông ta nghĩ cô là dị năng tỉnh thần sao?" Khương Từ Quân chú ý. "Cũng tốt. Dù có ý đồ gì, ông ta sẽ đánh giá sai sức mạnh của cô."
"Ông ta còn làm được gì? Nghe như kẻ bất tài, ngoài kiểu tẩy não đa cấp thì chẳng có năng lực gì khác." Úc Tương chế nhạo, nhưng ngay lập tức bị cả ba đồng đội đồng thanh quát nhỏ:
"Câm miệng đi!"
Úc Tương suýt nghẹn thở. Cảnh Tu Bạch nghiêm túc lắc đầu, gạt anh ta sang một bên:
"Hiện tại, chỉ có hai người đáng chú ý: quản lí nhà tù và Phí Gia Đức. Cả hai đều không rõ phe nào, nhưng tôi nghiêng về khả năng họ đều là kẻ thù, và còn mâu thuẫn với nhau."
Tùy Tâm nhớ lại việc Phí Gia Đức bị gọi đi ngay sau khi dò hỏi thông tin, rồi mất tích. Cô gật đầu đồng tình.
"Những điều khác chúng ta không cần bận tâm. Quan trọng nhất là tàu và dầu mỏ. Ai giúp chúng ta đạt mục đích, người đó sẽ là đối tác." Cảnh Tu Bạch kết luận. "Tối nay chờ xem quản lí nhà tù hành động thế nào. Hiện giờ mà cố gắng cũng chỉ phí sức."
Cả nhóm lặng lẽ trải qua một ngày dưới bóng cây, nhìn phạm nhân đầm mồ hôi làm việc dưới nắng.
Buổi tối, vẫn không có tin tức từ quản lí nhà tù.
"Ông ta bị lẫn rồi sao? Chẳng lẽ quên những gì mình nói ban sáng?" Úc Tương lẩm bẩm trong bữa ăn.
"Có thể 'buổi tối' trong lời ông ta là nửa đêm. Mỗi lần ông ta tấn công tỉnh thân đều vào lúc đó." Khương Từ Quân nhẩm tính.
Tùy Tâm khuấy nát bát khoai nghiền, giọng không kiên nhẫn:
"Tôi sẽ đợi đến tối. Nếu không, tôi sẽ xông thẳng vào văn phòng hỏi cho rõ. Ông ta nghĩ cái cửa gỗ mục đó có thể cản chúng ta sao?"
Cảnh Tu Bạch nhớ lại cảnh Tùy Tâm từng đá bay cánh cửa hợp kim trên phi thuyền, anh thẳng lưng lên một chút.
Sau bữa tối nhạt nhẽo, nhóm đứng dậy quay về phòng giam số 8 như thường lệ.
Nhưng đi được nửa đường, viên cảnh vệ trẻ ban sáng đột ngột xuất hiện từ góc khuất. Anh ta nhìn Tùy Tâm lâu, mặt đỏ bừng, giọng gấp gáp:
"Quản lí nhà tù bảo tối nay các vị không được ngủ ở phòng số 8."
"Gì cơ?" Úc Tương bật ra. "Chẳng lẽ ông ta nhường văn phòng cho chúng tôi sao?"
Tùy Tâm vỗ nhẹ vai anh ta, nở nụ cười:
"Chúng tôi ở phòng số 8 rất ổn, sao phải chuyển đi?"
Viên cảnh vệ mím môi, do dự vài giây rồi mở miệng:
"Quản lí nhà tù bảo tôi đưa các vị… đến khu Đông."
Cả bốn người sững lại.
"Khu Đông không phải nơi nguy hiểm nhất sao?" Tùy Tâm hỏi.
"Phải…" Viên cảnh vệ hít sâu, rồi nói vội như sợ mất can đảm:
"Người ta bảo tôi không được nói, nhưng khu Đông toàn phạm nhân từng phạm tội nặng, cực kỳ hung hãn. Quản lí nhà tù đưa các vị đến đó… tôi e rằng lành ít dữ nhiều."
Ánh mắt anh ta đầy tiếc nuối và thương cảm khi nhìn Tùy Tâm. Cô cố giữ nụ cười hoàn hảo, nhưng sự cứng nhắc không thể che giấu khoảnh khắc lo lắng.
Dù rõ ràng đầy mâu thuẫn, viên cảnh vệ vẫn dẫn họ đi. Anh ta không quay đầu lại, bước chân gấp gáp, như sợ nhìn thêm bất cứ điều gì.
Phía sau, bốn người trao đổi ánh mắt ngầm.
Làm gì bây giờ? Tùy Tâm dùng ánh mắt hỏi.
Chờ xem thế nào, Cảnh Tu Bạch đáp bằng vẻ điềm tĩnh.
Tùy Tâm khẽ gật đầu, vẻ ngoài vẫn bình thản, nhưng lòng đã chuẩn bị đối phó với bất kỳ diễn biến nào.
Họ không leo qua bức tường mà Tùy Tâm trèo hôm trước. Thay vào đó, trước mắt họ là một cánh cổng sắt khổng lồ, quấn đầy dây điện, ổ khóa lớn treo ngay giữa.
"Đến nơi rồi," viên cảnh vệ nói, tháo khóa với ánh mắt căng thẳng. Khi bốn người bước qua, anh ta nhanh chóng đóng cổng lại, động tác dứt khoát như nhốt một đàn hổ dữ.
"Chạy nhanh vậy, phía sau có ma đuổi à?" Úc Tương bật cười chế giễu.
Cảnh Tu Bạch dừng bước, giọng trầm xuống:
"Ma thì không, nhưng những kẻ như ác quỷ… có lẽ không ít."
Tùy Tâm ngước lên, thấy trên tầng lầu tối đen, hàng trăm đôi mắt sáng quắc, sắc lạnh như sói, nhìn họ như con mồi vừa lạc vào bầy thú.
"Nhìn xem, bốn tên tươi mới!" Một giọng khàn khàn vang lên, kéo theo tiếng reo hò, lời trêu ghẹo mỉa mai.
"Lại còn hai cô nàng xinh đẹp nữa! Ôi trời, có phải Chúa nghe lời cầu nguyện của tôi và mang thiên đường xuống trần gian không?"
Úc Tương nhăn mặt:
"Cái gì thế này?"
"Có lẽ quản lí nhà tù sau khi nhận ra không thể tẩy não chúng ta, đã chọn cách khác để khuất phục," Cảnh Tu Bạch bình thản nói.
Tùy Tâm quay sang anh, nở nụ cười mỉa mai. Hai người cùng thấy rõ sự hài hước trong tình huống này.
Khu Đông quả thực là một thế giới khác. Dù cấu trúc giống khu Tây, ở đây không ai chịu ngoan ngoãn. Tù nhân chen chúc ở lan can, reo hò, la hét khi thấy bốn người mới đến, tạo bầu không khí như một đấu trường ngầm.
"Còn có một gã đẹp trai nữa kìa!" Giọng cười vang sặc sụa.
"Gọi tên Trần Béo dậy đi! Đồ ăn của nó đến rồi!"
"Còn hai cô nàng kia thì sao? Chúng ta đông thế này chia sao đủ?"
"Đồ ngu! Có đại ca ở đây, đến lượt mày à?"
Những lời tục tĩu vang lên liên tục, như bầy ruồi vo ve.
Úc Tương giả vờ bịt tai, giọng đầy khinh miệt:
"Sao tôi nghe toàn tiếng ruồi nhặng thế này? Có giỏi thì xuống đây đấu tay đôi, đám phế nhân chỉ biết sủa thì im đi."
Lời khiêu khích vang vọng khắp tòa nhà, tất cả đều nghe thấy rõ ràng. Không khí vốn ồn ào bỗng im bặt.
Úc Tương thản nhiên bước ra giữa sân:
"Đơn giản thôi, muốn giải quyết thì giải quyết ngay đi. Ai đủ bản lĩnh, cứ lên."
Lời nói của anh pha chút khinh thường rõ rệt.
Tùy Tâm không nhịn được cười, lắc đầu hỏi:
"Anh ta đang làm cái quái gì vậy?"
"Có lẽ… muốn xử lý bọn này nhanh gọn?" Khương Từ Quân khó khăn đưa ra lý do.
Cảnh Tu Bạch không nói gì, chỉ quan sát Úc Tương khiêu khích đám phạm nhân như nhìn một hiện tượng lạ. Trong lòng bàn tay anh, một quầng sáng xanh lam nhạt dần hiện lên.
Tùy Tâm vội ấn tay anh xuống:
"Đừng để lộ. Có chuyện gì, cứ để tôi lo."
Cảnh Tu Bạch hơi sững người, nhìn ánh mắt lo lắng của Tùy Tâm, môi khẽ mấp máy:
"Không sao đâu."
"Không cần anh," Tùy Tâm nhấn mạnh, rồi quay sang Úc Tương, chuẩn bị cho những diễn biến tiếp theo.
Những lời khiêu khích của Úc Tương lập tức khiến bọn tù nhân sôi sục.
Tiếng la ó, chế nhạo hòa cùng tiếng thét giận dữ, xé toạc màn đêm yên tĩnh.
"Thằng nhóc nhà giàu, mau về b.ú sữa mẹ đi!"
"Chờ bị đánh gẫy răng thì đừng hòng khóc lóc xin tha nhé!"
"Giết hai thằng đàn ông này đi, cho đỡ chướng mắt!"
Giữa lúc bọn đồng phạm gào thét, Tùy Tâm nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang. Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông đầu trọc, râu quai nón, dẫn theo nhóm phạm nhân khác từ trên lầu đi xuống. Đám đông lập tức im bặt, rồi bùng lên tiếng reo hò:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đại Quang! Đại Quang tự mình ra trận rồi!"
"Đối phó một thằng nhãi, cần Đại Quang đích thân sao?”
"Không sao! Mau nghiền nát thằng ngạo mạn này thành bột đi!"
Úc Tương nhướng mày, tò mò:
"Nghe đồn anh cũng có tiếng tăm hả?"
Đại Quang nheo mắt, cười khẩy:
"Không dám nhận. So với một cậu ấm dám tuyên chiến cả khu Đông như cậu, tôi chẳng là gì."
Úc Tương gật đầu, vẻ thách thức:
"Vậy gọi ai có tiếng tăm ra đây đi. Tôi không có thời gian lãng phí với mấy kẻ vô danh."
Lời nói này như dội gáo nước lạnh vào bầu không khí. Tùy Tâm thở dài, bất lực đưa tay ôm mặt.
Mặt Đại Quang tối sầm, anh ta quay đầu, vung tay ra hiệu. Ngay lập tức, bốn tên phạm nhân to lớn tiến lên, bao vây Úc Tương từ bốn phía.
"Muốn qua được tôi, tự mình thể hiện đi," Đại Quang lạnh lùng nói.
Bốn người đồng loạt tấn công!
Tùy Tâm giật mình, bản năng thúc giục cô bước lên, nhưng Cảnh Tu Bạch nhanh tay giữ lại:
"Đừng đi. Úc Tương có thể tự giải quyết."
"Nhưng…" Cảnh Tu Bạch lắc đầu, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi:
"Để cậu ta trút bớt giận đi."
Tùy Tâm vừa định phản ứng thì tiếng hét thảm vang lên. Cô quay lại nhìn, không ngờ người hét không phải là Úc Tương mà là một trong bốn tên đàn ông to lớn vừa vây anh ta.
Giữa vòng vây, Úc Tương di chuyển linh hoạt, khuôn mặt đanh lại. Mỗi cú đánh nhanh gọn, dứt khoát, tiếng gió rít cùng âm thanh cơ thể va chạm nặng nề. Tùy Tâm chưa từng thấy anh ta ra tay mạnh mẽ và quyết đoán như vậy.
"Có vẻ quản lí nhà tù ném chúng ta vào đây để thị uy. Úc Tương muốn làm tiên phong, thì cứ để cậu ta làm," Cảnh Tu Bạch nói khẽ.
"Hơn nữa, bấy lâu nay… cậu ta thật sự không vui. Đây là cơ hội để giải tỏa."
Tùy Tâm liếc nhìn Úc Tương. Anh ta đã hạ gục hai tên, hai tên còn lại cũng đang chật vật không thể chống đỡ. Những tiếng hò hét chế nhạo ban đầu của đám phạm nhân giờ chuyển thành cổ vũ sôi động:
"Đánh! Đánh đi!"
"Giết anh ta đi!"
Cô chợt thầm nghĩ: Úc Tương thấy mình vô dụng sao?
Cảnh Tu Bạch thở dài, như thừa nhận ngầm. Nhìn Úc Tương hạ nốt hai tên còn lại rồi lao vào tấn công Đại Quang, lòng Tùy Tâm chợt phức tạp.
Trong đội, Úc Tương dường như kém nổi bật nhất. Chiến đấu có Tùy Tâm, chiến lược có Cảnh Tu Bạch, trị liệu có Khương Từ Quân. Anh ta gần như không có vị trí riêng, khiến cô gần như quên rằng trong bộ phim gốc, anh ta là nam thứ với ánh hào quang chỉ sau nam chính – người từng cứu nữ chính khỏi nguy nan bằng ý chí và lòng dũng cảm phi thường.
Úc Tương từng rạng rỡ và mang tiếng cười cho mọi người, ngay cả trong thời khắc đen tối nhất. Nhưng trong lòng, dường như anh không thể chấp nhận việc trở thành gánh nặng. Ngay cả với cơ thể bình thường, anh vẫn gia nhập đội để chứng minh bản thân.
"Chúng ta đã quá thờ ơ với anh ấy," Tùy Tâm thầm nghĩ, mang chút day dứt.
"Nếu cậu ta thật sự quan tâm đến điều đó, cậu ta đã không phải là Úc Tương," Cảnh Tu Bạch nhẹ nhàng đáp.
"Cậu ta muốn tự mình chứng minh, không phải tìm kiếm lòng thương hại của người khác."
Tùy Tâm nhìn Úc Tương đang quyết liệt đấu tay đôi với gã đầu trọc, thì thầm một tiếng:
"Đồ ngốc."
"Rầm!"
Úc Tương quật ngã gã đàn ông to lớn xuống đất, đứng thẳng dậy và hét lớn:
"Xuống đây đi! Tiếp tục nào! Khu Đông được gọi là nơi toàn kẻ hung ác, mà trình độ chỉ có vậy thôi sao?"
Tùy Tâm không nhịn được, khẽ mỉm cười:
"Cách của Úc Tương hiệu quả thật. Khiêu khích thế này, kẻ mạnh nhất chắc chắn sẽ phải ra mặt. Một khi hạ gục kẻ đó, ít nhất cũng đủ để răn đe."
"Đó là ý đồ của cậu ta," Cảnh Tu Bạch đáp.
"Đây là cách nhanh nhất để thiết lập vị thế. Nếu may mắn…"
"May mắn thì sao?" Tùy Tâm tò mò.
Cảnh Tu Bạch mỉm cười, không trả lời ngay:
"Nếu thành hiện thực, tôi sẽ nói cô biết."
".. Rõ là thích gây tò mò," Tùy Tâm lắc đầu.
Trong khi đó, màn thể hiện của Úc Tương không những không dọa nạt đám phạm nhân mà còn kích thích bản năng hiếu chiến của chúng. Từng tên bắt đầu tràn xuống cầu thang, tụ tập dưới sân, bao vây anh ta như chuẩn bị một trận hỗn chiến.
"Định xông cả lên à?" Úc Tương hỏi, giọng điềm tĩnh.
"Bây giờ biết sợ rồi à, cậu ấm?" Một tên phạm nhân gầy xảo quyệt cười nham hiểm.
"Giờ mà quỳ xuống l.i.ế.m chân bọn tao, có lẽ bọn tao sẽ tha cho. Một mình mày mà đòi đánh lại tất cả bọn tao sao?"
Úc Tương nghiêng đầu, gương mặt thoáng chút kỳ quặc:
"Tôi tự biết khả năng của mình, thật sự không làm nổi."
"Biết điều thì nghe lời tao đi." Gã phạm nhân hếch cằm, nhấc chân ra vẻ uy hiếp.
Một vài tên khác còn đẩy Úc Tương về phía gã.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Úc Tương túm lấy kẻ gần nhất và quật anh ta qua vai, ném mạnh xuống đất.
Sắc mặt gã phạm nhân gầy gò lập tức thay đổi, giọng the thé:
"Mày không muốn sống nữa à? Tao nói cho mày biết, vào khu Đông này, sống hay c.h.ế.t chẳng còn ai quản được mày đâu! Đừng mong đám cảnh vệ đến cứu, bọn họ thậm chí còn không dám đến đây! Tốt nhất mày nên biết điều…"
"Mỏng Hầu, bình tĩnh nào."
Một giọng nói khàn khàn nhưng ôn hòa vang lên từ phía sau đám đông.
Âm thanh ấy khiến bầu không khí đột ngột thay đổi. Những kẻ vừa gào thét, cười nhạo giờ đây im lặng, ánh mắt đầy sợ hãi.
Đám đông tự động tách ra, như nước biển tách đôi, để lộ một người đàn ông lực lưỡng tiến tới.
Anh ta là người da đen, cơ thể đồ sộ như một ngọn tháp, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay to bằng cả hai chân Úc Tương.
"Đại ca…"
"Là đại ca." "Không ngờ đại ca lại đích thân ra mặt. Bốn người này tiêu rồi."
Những tiếng thì thầm vang lên đầy sợ hãi.
Úc Tương ngẩng đầu nhìn người đàn ông chỉ cao hơn n.g.ự.c mình, buột miệng:
"Wow…"
Anh ta quay đầu lại, chỉ về phía Úc Tương và nói với đồng đội:
"Các cậu thấy không, anh ta trông chẳng khác nào một thây ma lực lưỡng còn nguyên vẹn."
Tùy Tâm cố nhịn cười. Không thể phủ nhận, anh ta thật sự rất giống. Nhưng bầu không khí xung quanh không còn ai cười đùa. Đám phạm nhân im lặng, ánh mắt nhìn Úc Tương như nhìn một kẻ sắp chết.
Úc Tương như không để ý, quay lại nở nụ cười tươi rói:
"Nhìn dáng vẻ này, chắc anh là 'nhân vật chính' ở đây rồi nhỉ?"
Gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ cúi xuống nhìn Úc Tâm, trên gương mặt bặm trợn lại bất ngờ nở nụ cười hiền hòa:
"Tôi không có tài cán gì, chỉ nhờ mấy anh em nể mặt mà gọi một tiếng đại ca."
"Ồ." Úc Tương gật gù, hờ hững đáp:
"Vậy đại ca này, anh đến đây là để bảo vệ đàn em của mình sao?"
"Nghe nói mấy anh em có hành động không mấy thích hợp, nên tôi mới đặc biệt ra ngoài xem thế nào." Gã đàn ông trầm giọng.
"Quả nhiên là hơi thất lễ."
Nói đến đây, giọng anh ta đột ngột trầm xuống, đầy lạnh lẽo:
"Đối mặt với một con khỉ kiêu ngạo như thế này mà không đập nát thành cám, đúng là quá bất cẩn."