Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 93: Hành Lang Tử Thần – Dị Năng Của Quản Lí Nhà Tù



 

"Không, đây không phải là ảo cảnh thông thường," Lâu Thần nói. "Nếu là ảo cảnh tỉnh thần, tôi có thể phá tan ngay lập tức. Nhưng rõ ràng có ai đó đã dùng một loại dị năng khác mà tôi chưa từng gặp."

Tuỳ Tâm trùng xuống, cố giữ bình tĩnh, khẽ hỏi:

"Loại dị năng nào? Có thể phán đoán được không?"

Lâu Thần im lặng. Sự yên lặng chỉ còn tiếng thở của cả nhóm, không khí nặng nề như một tòa nhà ma ám.

"Tôi vừa thử dò xét, những thay đổi ở đây đều là thật. Nói cách khác, nếu cô thấy sàn nhà kéo dài, thì nó thực sự kéo dài." Giọng anh căng thẳng: "Ngoài tôi, còn vài hơi thở khác ở đây. Tôi không biết họ là gì, vì dị năng của tôi bị hạn chế… Các người đang làm cái quái gì vậy? Sao lại đến chỗ này?"

Mắt Tuỳ Tâm lóe lên, cô đã đoán rằng dị năng của quản lí nhà tù không chỉ giới hạn việc tẩy não. Nhưng cô không ngờ ông ta còn có khả năng biến đổi không gian thực tế đến mức này.

"Vậy là..." Cô chậm rãi hỏi, giọng bình tĩnh nhưng chắc nịch: "Nếu c.h.ế.t ở đây… thì là c.h.ế.t thật?"

"Cái gì mà c.h.ế.t thật! Cô bất cẩn thế nào mới c.h.ế.t ở đây được?" Lâu Thần gần như hét lên. "Lập tức rút lui! Tôi có thể bảo vệ cô ra ngoài, còn những người khác thì tôi không quản được. Nhưng nếu cô cứ cố, tôi cũng không cứu nổi đâu!"

Tuỳ Tâm không trả lời, ánh mắt chuyển sang bình tĩnh hơn.

Cảnh Tu Bạch nhẹ giọng hỏi phía sau:

"Cô đã nhìn ra điều gì rồi, đúng không?"

Tiếng xì xào trong nhóm ngày càng lớn. Tuỳ Tâm quay lại đối mặt mọi người, ánh mắt trong trẻo nhưng đầy quả quyết:

"Mọi người nghe kỹ, từng lời tôi nói phải nhớ lấy."

"Cô làm cái gì vậy!" Lâu Thần gần như gầm lên. "Tôi nói rồi, rút ngay còn kịp! Nếu không… tôi chịu!"

Tuỳ Tâm bỏ ngoài tai, tiếp tục:

"Những gì chúng ta thấy không phải ảo giác. Mọi thứ đều thật. Thử thách phía trước sẽ tàn khốc. Toàn bộ tòa nhà cổ này đã trở thành một nơi thử nghiệm khắc nghiệt. Chỉ người sống sót mới giành được tự do. Mục tiêu duy nhất: sống sót. Hiểu chưa?"

"Chị… chị Tuỳ, sao cô cảnh giác thế?" Úc Tương lắp bắp, gần như cắn lưỡi. "Ý cô là cả tòa nhà này có thể thành bẫy c.h.ế.t người sao?"

"Không chỉ vậy," Tuỳ Tâm trâm giọng. "Có thể bên trong còn nguy hiểm hơn nữa." Cô nhấn mạnh: "Mọi người đã rõ chưa? Không quan tâm gì khác, chỉ cần bảo vệ bản thân. Sống sót!"

"Rõ rồi!" Tiếng đáp vang dõng dạc, đầy khí thế.

Diêm Lâm nghiến răng:

"Tôi chẳng giỏi gì khác, nhưng đánh nhau thì ngoài cô, tôi chưa thua ai. Ai muốn g.i.ế.c tôi, cứ thử xem!"

"Tốt." Tuỳ Tâm gật đầu.

Cô không giữ lại nữa, vung tay, từ không gian bí mật, hàng loạt khẩu s.ú.n.g rơi xuống sàn, chất thành một ngọn núi nhỏ.

Bầu không khí vốn náo nhiệt lập tức im lặng.

"Lấy súng." Cô ra lệnh, cúi xuống dùng răng buộc chặt một khẩu s.ú.n.g vào cánh tay: "Không phải lúc giải thích. Chuẩn bị sẵn sàng!"

Giọng nói lạnh lùng của cô phá vỡ sự choáng váng. Mọi người nhanh chóng tiến lên, cầm s.ú.n.g sẵn sàng chiến đấu. Trong ánh mắt họ, Tuỳ Tâm vừa là lãnh đạo vừa là biểu tượng của sức mạnh và sự quyết đoán.

Chỉ có Phí Gia Đức đứng bất động, mắt mở to nhìn đống vũ khí xuất hiện từ hư không. Cơ thể anh khẽ run, nhưng không phải vì sợ. Tay siết chặt khẩu súng, ánh mắt cụp xuống, lộ vẻ hiểu ra điều gì đó và ghê tởm sâu sắc.

Trong tình huống cấp bách, biểu hiện kỳ lạ của anh không thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của Tuỳ Tâm. Nhưng cô không có thời gian chú ý từng người. Khi thấy mọi người đã cầm vũ khí, cô hít sâu, quay người, đối mặt hành lang tối tăm trước mặt.

Lâu Thần, ở đầu kết nối, dường như đã bị Tuỳ Tâm khiến tức giận đến mức không muốn nói thêm. Trong đầu cô lúc này chỉ còn nghe tiếng thở phì phò của anh ta.

"Cảm ơn anh, Lâu Thần." Cô thì thầm.

Dù đã quyết định phớt lờ cô, nghe câu này, anh ta vẫn không nhịn được mà đáp, giọng đầy bực bội:

"Cảm ơn gì mà cảm ơn. Nếu cô chết, tôi sẽ biến cô thành thây ma, như vậy cô mới chịu nghe lời tôi."

Lời nói rùng rợn, nhưng khi được thốt ra với giọng điệu trẻ con lại có một chút đáng yêu kỳ lạ. Tuỳ Tâm mỉm cười:

"Anh có lẽ sẽ không có cơ hội đó đâu."

Giọng Lâu Thần bất ngờ trầm thấp, pha chút khàn khàn như một thanh niên đang trưởng thành:

"Tôi nói thật đấy. Cơ thể tôi không ở gần đây, tôi không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh. Nếu cô gặp chuyện, tôi..."

Chân Tuỳ Tâm vừa bước tới, nghe đến đây cô khựng lại, tò mò hỏi:

"Anh làm sao?"

Lâu Thần im lặng một lúc, rồi đáp với giọng trầm tĩnh bất ngờ:

"Tuỳ Tâm, tôi biết cô giữ lời. Nếu cô nói tôi không có cơ hội biến cô thành thây ma, tôi sẽ nhớ lời đó."

Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra thiếu niên này đã trưởng thành hơn đôi chút. Anh không còn chỉ biết căm ghét hay sợ hãi thế giới nữa. Tâm lý muốn bảo vệ điều gì đó chính là dấu hiệu đầu tiên của sự trưởng thành.

Kết nối với Lâu Thần bị cắt đứt. Tuỳ Tâm không có thời gian nghĩ nhiều, cô rút mình khỏi dòng suy nghĩ, tập trung vào hành lang trước mặt.

Lối đi hẹp kéo dài vô tận, ánh lửa trên tường nhảy múa không ngừng dù không có gió. Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía tường bên cạnh. Một phạm nhân hét lên đầy hoảng loạn.

Tuỳ Tâm quay đầu lại, thấy một xúc tu giống bạch tuộc thò ra từ tường, quấn chặt lấy một phạm nhân vừa ngã xuống vì vỡ gạch.

"Cái... cái quái gì thế này?!"

Tiếng hét vang khắp hành lang. Các tù nhân nổ s.ú.n.g vào xúc tu, nhưng những viên đạn chỉ làm nó co giật nhẹ, không hề ngăn cản việc xiết chặt phạm nhân. Mặt phạm nhân tím tái, rõ ràng sắp bị siết chết.

Tuỳ Tâm đẩy đám đông ra, lao tới giữa vòng vây. Trong tích tắc trước khi xúc tu kéo nạn nhân vào tường, cô đã tới kịp.

Không chút do dự, cô giẫm mạnh chân lên nhánh xúc tu, nghiền nát nó bằng lực cực mạnh, khiến nó ngừng kéo. Một tiếng rít chói tai vang lên từ bên trong tường. Tuyệt vời, điều đó chứng tỏ nó có bản thể thật.

Ánh mắt Tuỳ Tâm sắc lạnh, cô nhanh chóng nâng khẩu s.ú.n.g máy hạng nặng đeo bên người, nhắm vào khe hở nơi xúc tu thò ra, nã đạn liên hồi.

"Gào—— Két——"

Tiếng gào thét kỳ dị vang lên. Những xúc tu còn bên ngoài lập tức mất sức sống, co rụt điên cuồng. Ngay khoảnh khắc đó, Tuỳ Tâm vươn tay kéo mạnh cánh tay phạm nhân đang bị siết. Trước khi xúc tu rút hoàn toàn, cô đã giành lại được anh ta.

"Khu khu khu! Khu khụ!"

Tù nhân được cứu ngã xuống sàn, ho sặc sụa, ánh mắt vừa kinh hoàng vừa kính phục. Những người khác cũng nhìn cô với ánh mắt y hệt.

"Tuỳ... Cái đó là gì vậy?" Diêm Lâm thận trọng hỏi, gần như không dám gọi tên, đủ để thấy vị thế của cô trong mắt anh ta đã cao đến mức nào.

"Quái vật." Cô đáp ngắn gọn, kéo nạn nhân đứng dậy, rồi quét ánh mắt quanh nhóm:

"Điều này chứng tỏ lời tôi nói là đúng. Tòa nhà này đầy rẫy nguy hiểm. Điều duy nhất chúng ta có thể làm: giữ bình tĩnh khi đối mặt hiểm họa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Làm sao mà giữ bình tĩnh trước những con quái vật như vậy được?!" Gã Gầy kêu lên, ngồi sụp xuống sàn, ôm đầu run rẩy. "Tôi hối hận rồi. Ông ta quả thật có yêu lực. Không ai có thể đánh bại ông ta. Chúng ta sẽ chết, tất cả sẽ c.h.ế.t ở đây!"

Tuỳ Tâm đã dự đoán trước những tình huống như thế này. Khi thấy Gã Gầy gần như suy sụp, cô định bước tới an ủi, nhưng bất ngờ, cánh tay rắn chắc như thép của Diêm Lâm đã nắm chặt cổ áo Gã Gầy, nhấc bổng anh ta lên.

"Đến nước này rồi, cậu còn nói mấy lời vô nghĩa đó làm gì!" Diêm Lâm gầm lên, giọng vang vọng trong hành lang, tràn đầy uy lực.

"Cậu nghĩ ngoài cơ hội này ra, còn may mắn hay dũng khí nào để chống lại ông ta không? Mở mắt ra mà nhìn! Bao nhiêu anh em đang ở đây, và còn có Tuỳ Tâm! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Cậu không muốn tự do sao? Cậu còn nhớ cảm giác bị tống vào nhà tù này không? Vậy mà giờ lại nói hối hận à?"

Ánh mắt Gã Gầy trở nên trống rỗng, đồng tử co rút, nước mắt trào ra. Lời nói của Diêm Lâm như chạm đúng dây thần kinh, khiến anh ta run rẩy dữ dội, bật ra tiếng nức nở:

"Tôi... tôi không muốn... nhưng tôi sợ..."

"Không ai không sợ, Gầy à," Úc Tương lên tiếng, giọng nghiêm túc hiếm thấy.

"Nhưng anh Lâm nói đúng. Đây là cơ hội duy nhất thoát khỏi sự kiểm soát của quản lí nhà tù. Nếu phải chết, cậu chọn cái c.h.ế.t nào? Chết ngay bây giờ, vì tự do và chiến đấu, hay c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, không còn chút tôn nghiêm, thậm chí chính mình cũng không giữ được?"

"Đừng lo, chúng ta có Tuỳ Tâm mà." Khương Từ Quân nói nhẹ, giọng như cơn gió mát thổi qua bầu không khí u ám.

"Anh không biết cô ấy lợi hại thế nào đâu. Bao nhiêu lần chúng tôi suýt chết, đều nhờ cô ấy mà vượt qua. Nếu không có cô ấy, chúng tôi đã c.h.ế.t hàng chục lần rồi."

Tuỳ Tâm bật cười thầm trong lòng: hàng chục lần? Phóng đại quá rồi. Hơn nữa, các cô là nhóm nhân vật chính, dù không có cô, họ cũng chẳng c.h.ế.t được.

Cô ngước nhìn Cảnh Tu Bạch, nhân vật mạnh nhất trong nhóm. Ánh mắt anh mơ hồ, phức tạp, pha chút tự hào lẫn lo lắng. Khi bị ánh mắt cô bắt gặp, anh lập tức quay đi, giấu cảm xúc sâu trong đáy mắt.

Tuỳ Tâm không suy nghĩ thêm, thấy mọi người dần lấy lại bình tĩnh nhờ lời động viên, cô tiếp tục dẫn đầu, bước về phía trước. Cả nhóm bám sát cô như bám lấy hi vọng duy nhất.

Đột nhiên, bức tường bên hành lang chuyển động, từ từ ép sát vào giữa. Tuỳ Tâm lập tức hét lớn:

"Chạy mau!"

Tầm nhìn phía trước méo mó, các bức tường rung chuyển dữ dội. Không ai biết đoạn đường ép này kéo dài bao xa; cách duy nhất để sống sót là chạy hết sức!

Tuỳ Tâm dẫn đầu, tốc độ vượt xa mọi người. Khi cảm nhận mình đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm, cô dừng lại, lập tức quay lại. Nhưng đoạn hành lang quá dài, số lượng tù nhân quá đông, và khi hai bức tường chỉ còn cách một đến hai mét, vẫn còn nhiều người mắc kẹt.

Những tiếng la hét hoảng sợ, gương mặt tuyệt vọng như bước ra từ một bức tranh bi kịch.

Đột nhiên, từ trần nhà phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo. Một bức tường băng khổng lồ hiện ra, chặn đứng sự ép sát của hai bức tường, giữ lại khoảng trống cuối cùng.

"Nhanh lên!" Cảnh Tu Bạch ra lệnh ngắn gọn.

annynguyen

Những người còn mắc kẹt không dám ngừng lại, nhưng bức tường băng bắt đầu nứt toác. Tiếng rắc rắc vang lên lạnh lẽo, nỗi sợ bị nghiền nát bao trùm. Những người chưa thoát ra bắt đầu chen lấn, đẩy nhau; bản năng sinh tồn lấn át tất cả.

Cảnh Tu Bạch tiếp tục kích hoạt dị năng, nhưng trong môi trường thiếu hơi nước, tốc độ chậm hơn hẳn. Hai bức tường như những dãy núi bất khả xâm phạm, vẫn tiến tới, quyết tâm cướp lấy mạng sống của những con người nhỏ bé.

Khi tiếng gào thét vang lên, khi ánh mắt những người bên ngoài bắt đầu nhắm lại, không nỡ chứng kiến, một bóng dáng mảnh khanh lao thẳng vào khu vực nguy hiểm nhất như một mũi tên.

Mọi người mở mắt, há hốc nhìn cô gái bật mạnh từ bức tường, lao lên cao.

Tuỳ Tâm treo mình giữa hai bức tường đang ép sát, và ngay trước khi trọng lực kéo cô rơi xuống, cô mở hai chân, tạo thành một đường thẳng như chiếc cầu nối giữa hai bức tường.

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng lại.

Cô căng cứng đôi chân, mỗi bên chống lên một bức tường. Những bức tường từng nghiền nát trụ băng giờ bị sức mạnh của cô chặn đứng như đập chắn lũ, không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.

Cúi xuống, cô mỉm cười với Gã Gầy đang run rẩy dưới chân, gần như không đứng vững:

"Đứng dậy, đi tiếp!"

Gã Gầy ngước lên, ánh mắt ngây dại, phản chiếu hình bóng cô trong ánh sáng mờ.

"Đi mau!" Tuỳ Tâm giục, đôi chân căng đến mức không thể duy trì lâu hơn.

Đúng lúc này, phía trước, một treuh băng khác dày hơn, chắc chắn hơn, xuất hiện như muốn hỗ trợ cô giữ vững khoảng trống. Khi những tù nhân cuối cùng thoát ra, Tuỳ Tâm buông người, thực hiện một cú lộn nhào tuyệt đẹp, hạ cánh vững chãi tại khu vực an toàn.

Ngay khi cô rời khỏi, trụ băng biến mất. Hai bức tường va mạnh vào nhau với tiếng "ầm", hình thành bức thành dày đặc, cắt hoàn toàn đường lui.

Trong ánh sáng lờ mờ của đuốc, mọi người nhìn nhau, gương mặt vẫn méo mó vì kinh hãi sau lần thoát chết.

"Chúng ta không còn đường lui nữa," giọng Cảnh Tu Bạch vang lên, trầm thấp nhưng rõ ràng, xuyên qua tiếng thở gấp: "Chỉ khi đánh bại Hòa Lai, chúng ta mới còn cơ hội sống sót."

Tuỳ Tâm liếc họ, hỏi:

"Bây giờ các người còn sợ không?"

Một khoảng lặng cực độ bao trùm, rồi ai đó nhổ toẹt một tiếng, phá vỡ bầu không khí:

"Sợ cái gì nữa chứ?"

"Kẻ phải sợ là Hòa Lai!"

"Tới đây rồi thì chỉ còn cách liều mạng thôi!"

Nỗi sợ tột cùng khi cận kề cái c.h.ế.t hóa thành nguồn năng lượng mạnh mẽ, kích hoạt tiềm năng của họ, như ngọn giáo sắc nhọn đ.â.m xuyên mọi nỗi sợ.

"Không còn sợ nữa," Gã Gầy lầm bẩm. Anh đứng cạnh Tuỳ Tâm, ánh mắt chăm chú, không còn run rẩy. Bất ngờ, anh hô vang:

"Vì tự do mà chiến đấu!"

Rồi nhanh chóng né ánh mắt cô, nhỏ giọng thêm:

"Vì cô mà chiến đấu."

Tuỳ Tâm không nghe thấy, bởi cô đã bước tới phía trước, sẵn sàng chỉ huy đội ngũ. Nhưng ngay khi định ra lệnh, ánh mắt cô chợt co lại:

"Cẩn thận!"

Cả không gian đột nhiên rung chuyển dữ dội!

Không chỉ tường, lần này nền đất dưới chân cũng nứt ra. Một số người không đứng vững, ngã nhào xuống sàn.

"Tuỳ Tâm!"

Trong hỗn loạn, nhiều người đồng loạt gọi tên cô. Trước khi cô kịp đáp, bức tường phía sau bất ngờ mở ra, một luồng lực hút khổng lồ, như bàn tay vô hình, túm lấy cô, kéo thẳng vào bóng tối!

Cùng lúc,không gian xung quanh tan vỡ, những mảnh không gian như khối thủy tinh rạn nứt, rời rạc. Họ bị chia cắt, đứng trên những mảnh vỡ không thể chạm tới nhau.

"Rắc rắc..."

Những cạnh của không gian bắt đầu gấp lại, giống như ai đó đang gập một tờ giấy thành các mặt khác nhau. Nếu nhìn từ xa, tòa nhà cổ giờ như khối rubik khổng lồ bị xáo trộn, tất cả các khối không gian đảo lộn trong nháy mắt.

Hành lang từng náo động vì đầy người giờ chỉ còn im lặng tuyệt đối, như chưa từng ai đặt chân tới.

Tuỳ Tâm bị hút vào bóng tối, nhất thời ngỡ ngàng và bất lực. Cô, người từng đứng vững trên đỉnh núi trước bão gió, giờ bị cuốn đi một cách mạnh mẽ nhưng không kịp phản kháng.

Nhưng cô phản ứng nhanh đến kinh ngạc. Ngay khi chạm đất, cô thu mình, chống tay xuống để ổn định tư thế, mắt quan sát xung quanh thận trọng, chuẩn bị cho bước tiếp theo.