Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 402: Đại nghĩa



Tiếng khóc xé lòng khi mất con của thiếu phụ 40 tuổi giữa ánh hoàng hôn tịch mịch hiện lên vô cùng thê lương.

Liễu Huyên, Lam Nhu Thuỷ cũng đã sớm ở tại, cùng với đội trưởng đội chấp pháp Trương Húc mới được bổ nhiệm, bọn họ đều đang trầm trọng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng bốc lên một cỗ lãnh khí.

Chuyện này... Thực sự là vô cùng nghiêm trọng...

Người chết đã đủ thảm, trẻ em chết còn thảm hơn, đặc biệt lại chết vì nhân loại, vì nhân viên đội chấp pháp.

Phản kháng là bản năng của mọi sự vật, kể cả cành cây vô tri, nếu bị ngoại lực tác động bẻ cong, nó cũng sẽ gồng sức để phản kháng lại chứ đừng nói là nhân loại.

Gặp chuyện trái ngang bất bình, tất sẽ có phản kháng.

Âm thanh xì xào bàn tán bắt đầu lan rộng rồi phút chốc trở nên có chút hỗn loạn, vài người khóc theo thiếu phụ dưới đất, vài người kể lại sự việc vừa rồi theo hướng tam sao thất bản, vài người âm thầm hậm hực trách móc, vài người bắt đầu chỉ trích cách làm việc của đội chấp pháp.

Đặc biệt có một nhóm 4 người nói không quá nhiều, nhưng mỗi lời đều vô cùng sâu cay, giống như chọc đúng vào điểm ngứa của đám đông.

- Đội chấp pháp này đang thi hành theo luật pháp gì đây? Ai là người lập pháp này? Là tự tác áp đặt hay sao?

- Chấp pháp thì cũng thôi đi, nếu họ có làm sai thì cũng nên hỏi rõ nguyên do, sao lại ra tay giết người.

- Còn giết cả trẻ con, trẻ con thì có tội tình gì chứ.

- Không những vậy, người khác can ngăn còn ra tay giết luôn, đây là độc tài một cách dã man, muốn dùng bạo lực để bịt miệng dư luận.

Bốn người này, tất nhiên là bốn người tới từ Tam Giang, bọn họ được dẫn đầu bởi Phó Tế Tường, xung quanh còn kích động được thêm 7, 8 người khác cùng nhau vào hùa liên tục chỉ trích.

- Aizzz... Đáng thương thay cho họ, nếu như có chính phủ pháp quyền tồn tại, nếu như có luật pháp chính thống, bọn họ sẽ được bảo vệ chu toàn.

- Cũng chỉ vì quá đói ăn nên họ mới phải làm việc quần quật, vậy mà cuối cùng vẫn như cũ bị đối xử tàn tệ tới vậy...

Hai câu này của Phó Tế Tường lại càng chọc cho đám đông trở nên xôn xao lớn hơn, vài người đã bắt đầu nhìn qua Hàn Phong đang đứng trước bằng ánh mắt tương đối kỳ dị.

Mặc kệ sự việc có diễn ra thế nào, người đứng đầu cũng phải chịu trách nhiệm lớn nhất.

Tự do, dân chủ, công bằng, hi vọng, luật pháp nghiêm minh, chế tài hợp lý, khi đứng trước hai cái xác chết oan chết uổng này, tất cả đều chỉ là trò hề.

"Haha, hoá ra là một chiêu này sao... Đúng là tương đối cao tay đấy..."

Hàn Phong bên tai quanh quẩn những âm thanh xì xào bàn tán, trong lòng cũng chậm chạp vang lên một cái thanh âm độc thoại tương đối tức cười.

Trên thế giới này, người nắm giữ sức mạnh rất nhiều, người tuỳ tiện vận dụng sức mạnh cũng rất nhiều, thế nhưng người thuần thục vận dụng được sức mạnh, thật ra không nhiều.

Bởi vì trên thế giới này có sự tồn tại một thứ gọi là "đại nghĩa".

Đại nghĩa là gì mà ghê gớm tới vậy? Haha...

Xét trên phương diện chính quy một chút thì đại nghĩa là tính đúng đắn, tính chính danh, tính hợp pháp, là lý và tình được công nhận rộng rãi, là lẽ phải đương nhiên được cộng đồng chấp nhận.

Xét trên phương diện ngây thơ một chút thì đại nghĩa là anh hùng, là công chính, là liêm khiết, là tấm gương.

Còn đối với Hàn Phong, đại nghĩa đơn giản là lý do to hơn mục đích.

Đại nghĩa là một lý do, là một cái cớ để có thể vận dụng tất cả sức mạnh một cách toàn diện và hợp pháp nhất, là công cụ để đạt thành mục đích một cách hoàn hảo hảo nhất.

Nước M rất mạnh, nhưng nếu muốn toàn diện vận dụng sức mạnh để đánh nước V, họ phải nguỵ tạo ra sự kiện vịnh bắc bộ, kêu la rằng mình là người bị tấn công trước. Họ xem như nắm đại nghĩa.

Cũng là nước M, họ vẫn luôn luôn mạnh như vậy, nhưng nếu muốn xuất quân đánh nước I thì ngoại trưởng của họ phải cầm một lọ bột giặt rồi nói đó là vũ khí hoá học do nước I sản xuất, vu cho nước I là mối nguy hại đối với thế giới. Họ tiếp tục nắm đại nghĩa.

Chiến tranh thế giới thứ nhất cũng được khởi đầu như vậy. Đế quốc A-H nắm đại nghĩa khi vương tử của họ bị ám sát, họ có quyền và cũng nắm đại nghĩa tuyệt đối để tấn công vương quốc S.

Chưa nói những vấn đề đao to búa lớn bên trên, ngay gần đây thôi, Phương Tường muốn mắng chửi Hàn Phong thì cũng phải lấy bảng KPIs tệ hại của hắn ra để làm cớ chỉ trích, không thể khơi khơi mà mắng được.

Chính quyền Tam Giang muốn đòi lại vũ khí đạn dược, vẫn như cũ phải dựng lên đại nghĩa "tài sản quốc gia", "công văn chỉ đạo" để làm chiêu bài. Muốn phá rối tình hình trấn Hi Vọng, vẫn như cũ phải dùng chiêu bài "dân chủ, nhân quyền" để lấy cớ xâm lấn.

Những pháp nhân này đều mạnh vượt trội khi đem lên bàn cân so sánh với đối tượng bị nhắm tới, thế nhưng họ vẫn cần cái cớ, cần lý do xác đáng để có thể vận dụng sức mạnh của mình.

Bởi vì đại nghĩa được vẽ ra để cho dư luận nhìn vào.

Muốn làm bất kỳ việc gì to lớn, đều phải có đại nghĩa to lớn.

Có đại nghĩa trong tay, quân ta sẽ trên dưới đồng lòng, cống hiến ra sức lực tối đa, quân địch nội bộ tự mâu thuẫn tan rã, muốn phản kháng cũng không tập hợp nổi sự thống nhất. Có đại nghĩa, những người bất đồng sẽ không thể lên tiếng phản đối, mà bên trung lập cũng sẽ tự biết đường mà phải ngả về một bên.

Đó là ngả về bên đang nắm đại nghĩa, đang nắm giữ sự đúng đắn, về bên có lý do xác đáng cho hành động của mình.

Đây chính là sự chuẩn bị dư luận, là vận động hành lang.

Dư luận và đại nghĩa song hành. Chỉ cần nắm đại nghĩa, cả thế giới sẽ đồng tình ủng hộ cách làm của ngươi, sẽ đồng thuận và hiểu được hành động mạnh mẽ quyết liệt của ngươi. Không có đại nghĩa, ngươi muốn làm gì cũng không được ủng hộ, thậm chí bị nội bộ cản tay, phản đối.

Tìm cách nắm được đại nghĩa là cách mà một người phát ra toàn bộ 200% sức mạnh nội tại, bởi vì có câu thuận nước đẩy thuyền, một khi nước chảy theo dòng đại nghĩa, sức mạnh cũng sẽ được thoải mái bung ra ở mức tối đa, còn được tất cả mọi người xung quanh ủng hộ. Vậy thì thứ ngụp lặn ở hạ du đang muốn ngược dòng tiến lên kia chỉ có nước chìm nghỉm mà thôi.

Sức mạnh của đại nghĩa khổng lồ tới mức có thể "vì đại nghĩa diệt thân". Tới máu mủ tình thân mà còn có thể dựa vào đại nghĩa để diệt, diệt xong còn được tung hô ủng hộ, được lưu danh thiên cổ như một bậc vĩ nhân, người đời sau cũng không thể chê trách hay phán xét, vậy thì còn cái gì có thể ngăn cản việc toàn lực vận dụng sức mạnh của bản thân nữa đây?

Thậm chí khi nắm đại nghĩa, ngươi có làm sai vài điểm nhỏ nhặt thì cũng được dòng chảy đại nghĩa lấp liếm xoá nhoà giúp mà thôi!

Ba thứ cản tay người ta làm việc chính là sự trừng phạt của luật pháp, sự rủi ro về đạo đức xã hội, sự cắn rứt về lương tâm. Một khi nắm được đại nghĩa, ba thứ này không những không phải rào cản mà chính là lợi khí để hỗ trợ ngươi hoàn thành mọi việc, còn đối thủ thì bị trói buộc đủ thứ không thể ra tay như ý.

Một cách tuỳ tiện nhất, muốn thế nào liền thế, không tồn tại rủi ro nữa.

Tam Giang đã làm được rồi.

Họ dùng chiêu bài dân chủ nhân quyền để xâm nhập, họ dùng dị năng để tạo ra thảm trạng công khai trước tất cả mọi người, họ chấp nhận hi sinh hai con tốt thí để khơi mào sự việc. Họ đã thành công tạo ra cái cớ để có thể danh chính ngôn thuận dẫn quân vào Liễu Lâm.

Họ đã nắm đại nghĩa, giờ đây, nội bộ đã có thể đoàn kết, tất cả áp lực đã được đẩy ra ngoài.

Dẫn binh qua ngay lúc này, đó chính là vương đạo!

Hàn Phong khẽ thở ra một hơi rồi lắc đầu cười tự giễu.

Bạc Thanh tốt, rất tốt, ra đòn rất khá, rất có phong thái của một chính khách, làm việc chuẩn chỉnh không hề có một chút kẽ hở nào, lợi dụng đầy đủ cả lý cả tình, cả pháp cả quyền, sáng tối đan xen, ông ta đã thành công chiếm được đại nghĩa rồi.

Chẳng qua ông ta không hề biết là, đi tới bước đường hôm nay, bản thân Hàn Phong cũng đã liên tục

chuẩn bị kể từ ngày thứ hai tận thế rồi.

Haha... Ông ta đã ra đòn đúng với mong muốn và dự tính của hắn rồi.

Ông ta càng nắm vững đại nghĩa, hắn càng có cớ để rời xa đại nghĩa.

Ông ta bị trói buộc bởi nhiều thứ, hắn cũng bị trói buộc bởi nhiều thứ.

Ông ta bị cản tay bởi tốc độ phản ứng, bởi sức ảnh hưởng của chính phủ tại trấn Hi Vọng này, vậy thì hắn cũng đang bị cản tay bởi 0,5% do dự, 0,5% nhân từ trong nội tâm của mình.

Một chính khách sẽ bị giới hạn bởi pháp quyền, còn một thổ phỉ nửa mùa như hắn sẽ chỉ bị giới hạn bởi đạo đức lương tâm của chính mình mà thôi. Hắn đang chờ một sự kiện để có thể tự lấp liếm sự cắn rứt khi làm phản lại chính quyền, cần một lý do để không còn phải tự hỏi trong đêm nữa, đây chính là một sự kiện như vậy, lý do như vậy.

Hắn chấp nhận để đám người Phó Tế Tường xâm nhập trấn Hi Vọng, để bọn họ tuỳ ý nhảy múa, tuỳ ý kích động mà không hề ra tay ngăn cản, mở một mắt nhắm một mắt tạo điều kiện cho đối phương, chính là muốn cho bọn họ chế tạo ra một cơ hội thế này, chế tạo ra đại nghĩa cho cá nhân hắn, tẩy sạch sự do dự và nhân từ của hắn.

Nhiệm vụ sơ cấp hoàn thành, nhiệm vụ trung cấp còn tới 30 ngày mới tới thời hạn, vậy thì liệu còn gì có thể ngăn cản hắn bộc phát 99% sự độc ác đang bị giam hãm bên trong nữa đây?!

Người khác nắm được đại nghĩa xã hội, hắn cũng đã nắm được đại nghĩa của riêng bản thân mình.

Hắn đã có cớ để hoàn toàn giải phóng tất cả sức lực rồi.

- Haha... Bạc Thanh, cảm ơn ông...

Hàn Phong khoé miệng khẽ nhếch lên, hai cái xác đổi lấy sự thanh thản, lại còn không phải tự mình ra tay, đây chính là đại nghĩa của cá nhân mà hắn muốn tìm kiếm.

Bạc Thanh rất biết cách làm việc, nhưng ông ta càng không chịu thay đổi phong cách làm việc, vẫn giữ nguyên tư tưởng như cũ. Ông ta vẫn nghĩ bản thân đang sống trong thế giới cũ sao, chỉ cần có pháp quyền đạo nghĩa là xả tay mà làm, là có thể dùng báng súng giành thắng lợi sao... Ông ta sai rồi, đây là thế giới phi phàm, phi phàm giả như Hàn Phong có thừa khả năng để đương cự trước bất kỳ biến động nào.

Một người chán ghét việc làm lãnh đạo như hắn, cố gồng 20 ngày qua để gắng sức thể hiện ra một bộ mặt vì nước vì dân, một bộ mặt nhân từ hiền lành. Bạc Thanh từ các hành vi nhún nhường liên tiếp nên nghĩ rằng hắn rất cần cái trấn Hi Vọng này sao? Hắc...

Nhìn vào những gì một kẻ lừa đảo thể hiện ra ngoài để đánh giá con người của hắn sao.

Hàn Phong lúc này đứng thẳng tại chính giữa toàn trường rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng, một luồng ác ý cuồn cuộn như sóng thần lấy hắn làm trung tâm lập tức bộc phát ra ngoài, quét qua hàng trăm người ở đây rồi ầm ầm bộc phát.

- Im lặng cho tôi!

- ...!!!

Một câu gằn giọng lạnh lẽo của hắn phát ra, hàng trăm người bị uy áp ép cho im thít, ngay cả việc thở cũng không dám thở mạnh. Bọn họ đều vội vã ngậm chặt miệng, nắm chặt tay, thận chí vã mồ hôi trán chống cự lại sự sợ hãi trong nội tâm, thân thể còn gần như nhũn cả ra, đây là có chuyện gì.

Thủ... Thủ lĩnh... Đại đội trưởng...

Hàn Phong đè xuống áp lực đủ 10 giây, cứng rắn đem hàng trăm người chặt đứt khỏi tất cả ồn ào, hắn lúc này mới quay qua nhìn mấy đội viên đội chấp pháp bên kia rồi trầm giọng hỏi:

- Có chuyện gì?!