6h23p ngày thứ 37 hậu dị biến.
Toàn bộ quần thể kiến trúc trấn Hi Vọng đều đang say sưa đắm chìm trong một mảnh sương mù dày đặc.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ kéo dài 2 ngày, tất cả cư dân đều được phép nghỉ ngơi, ngay cả việc tập luyện thường nhật của nhóm đội viên chiến đấu cũng không cần đúng theo lịch trình nữa, bởi vậy nên hầu hết mọi người đều vẫn còn trốn trong chăn ấm, cố gắng né tránh đi đợt không khí lạnh bất thường đầu thu, cũng như để thả lỏng tâm trí và dung dưỡng thân thể nhằm thoát khỏi sự mệt mỏi từ sáu ngày liên tục hoạt động trước đó.
Mặc dù vậy, góc nhỏ phía tây nam tại sân huấn luyện trung tâm vẫn liên tục vang lên thanh âm vút vút của mũi tên xuyên phá không khí.
Hàn Phong một bên cẩn thận điều chỉnh lại góc độ ngắm bắn, một bên chăm chú xem báo cáo tổng hợp từ chiến trường Lệ Trì do đội trinh sát và đội tình báo gửi về từ tối qua.
Quả nhiên giống với dự đoán của hắn, thi đàn kép tại huyện Lệ Trì đã "chiến thắng" liên quân nhân loại.
Nói thây ma chiến thắng nhân loại thì cũng không hẳn, bởi vì nhân loại vẫn luôn giữ tình hình ở trong tầm kiểm soát, thây ma hiện tại rất khó có khả năng đột phá vòng vây, chúng không công được nữa, nhân loại đã đứng ở thế tương đối "an toàn" rồi.
Hệ thống công sự tại huyện Tam Giang và huyện Lệ Trì cho phép nhân loại phòng thủ được mười ngày nữa cũng không vấn đề, cộng thêm việc số lượng lớn nhân loại tập trung lại tại Lệ Trì, khí tức nhân tộc tại huyện thành này đã được cố định hoá và bản địa hoá rồi, thi đàn đã bị dắt như dắt chó, không muốn công về căn cứ nhân loại nữa.
Thây ma tuy bị quay như chong chóng, tạm thời mất đi mục tiêu chủ lực, không có cơ hội thủ thắng, thế nhưng nói chúng nó vẫn đạt được mục đích lại vẫn chính xác.
Mạt thế ập tới, nhân loại tìm đủ mọi cách để có thể lên cấp, thây ma cũng y hệt như vậy, chúng nó cũng tìm đủ mọi cách để tiến hoá ngày một mạnh mẽ, đó chính là mục đích của cả hai giống loài.
Sáu ngày qua, liên quân Tam Giang - Xuân Hà đã hạ sát tổng cộng 31 vạn thây ma.
Con số này lớn hơn cả số lượng thây ma vốn tồn tại tại huyện Lệ Trì, dù sao dân số trước tận thế của huyện này cũng chỉ là 29 vạn người, giết 31 vạn, đây xem như giết cả xác chết rồi còn gì. Chẳng qua như vậy là chưa đủ, số lượng thây ma tại huyện Lệ Trì lúc này vẫn còn 14 vạn, so với những ngày đầu tiên tuy đã sụt hơn một nửa, bất quá nếu nhìn nhận một cách thực tế, chất lượng nhân sự của bọn chúng đã xa xa không phải bảy ngày trước có thể so sánh.
Liên quân nhân loại dùng sáu ngày hạ sát 33 vạn thây ma, nhưng hiện tại muốn dùng sáu ngày nữa cũng chưa chắc có thể hạ sát 14 vạn thây ma còn lại, trừ khi có đột biến gì đó.
Lý do là do thây ma đã tiến hoá rất nhiều rồi.
Thi đàn tại trấn Hàm Nghiêm là thi đàn đơn, trấn Hi Vọng dành tới 6 ngày thời gian để chuẩn bị, chiến tranh vì vậy chỉ gói gọn trong 6 giờ là kết thúc, có thể nói là vô cùng chóng vánh, thậm chí chiến thuật mà trấn Hi Vọng sử dụng còn bẩn bựa tới độ dùng cả bài tẩy ly gián thây binh bằng một đầu Thể Thao Túng phản bội, thế nhưng Thể Thao Túng Hàm Nghiêm vẫn kịp thăng giai lên level 30, đồng thời kéo vô số thây ma lên cấp độ cao hơn, nâng cao năng lực toàn quân, đây chính là năng lực tiến hoá khủng bố của giống loài thây ma.
Trong khi đó, thi đàn tại huyện Lệ Trì là thi đàn kép, liên quân chính phủ đánh ròng rã trong 6 ngày, số lượng thiên tài địa bảo và nhân mạng nhân khí dồn vào đó là nhiều tới không thể đếm xuể, thây ma có quá nhiều thời gian và cơ sở để có thể tiến hoá.
Chỉ một Thể Thao Túng level 29 tại Hàm Nghiêm là đủ để luyện quân lên tới hơn 500 thây ma trên level 10, hơn 1 vạn thây ma level 8, 9, đó là dưới điều kiện chúng nó bị pháo kích diệt quỷ liên tục suốt ngày đêm không ngừng... Vậy thi đàn kép tại huyện Lệ Trì sẽ còn khủng bố thế nào, một Thể Thao Túng tấn công, một Thể Thao Túng luyện quân, chữa thương, phòng thủ, nhân loại có đổ nhiều áp lực hơn nữa cũng không thể đục được Quang Giáp quần tụ chủ lực, đừng có nói tới việc giết vào trung tâm thi đàn, đó là không thể nào.
Một khi không giết vào được trung tâm thi đàn, vậy tinh anh thi đàn sẽ ngày một đầm chắc hơn, lớn mạnh hơn, gan lì hơn, càng đánh lâu, chúng sẽ càng trâu bò khủng bố.
Nhân loại giết được 31 vạn thây ma, nhìn như chiến tích hiển hách, kỳ thực giết được hầu hết đều là quái vật dưới level 20, tài nguyên thu về tuy số lượng rất nhiều, nhưng chất lượng thì chưa chắc, không thể nào đoạt được nhiều tài nguyên cao giai, trong khi đó thây ma cấp thấp có chết trận bao nhiêu cũng không thương tổn tới căn cơ thi đàn, diễn tiến đó có lẽ chỉ giống như đang hỗ trợ hai đầu Thể Thao Túng thanh trừng đám râu ria vô dụng, tiến giai cho đám tinh anh khác mà thôi.
Để giết được 31 vạn thây ma này, không biết nhân loại đã dùng đến bao nhiêu chai rượu nho biến dị.
Không phải quái vật level 29 nào cũng giống nhau, quái vật level 29 không ăn thiên tài địa bảo sẽ yếu hơn hẳn so với quái vật có ăn thiên tài địa bảo, mà quái vật level 29 ở ngày thứ 30 cũng yếu hơn hẳn quái vật level 29 ở ngày thứ 37, bú được nhiều thiên tài địa bảo như vậy, còn có vô số thời gian tiêu hoá, phát triển, tinh anh thi đàn Lệ Trì có đã mạnh hơn hẳn trước chiến rồi.
Trong khi đó tiềm năng của nhân loại không bao giờ bằng được thây ma, bảy ngày thời gian duy trì áp lực, đó có lẽ tương đương với bảy mươi ngày thời gian chênh lệch tốc độ tiến hoá, khoảng cách sẽ bị kéo ra cực kỳ nhiều.
Một bên bú khói nho đen, buông bỏ gánh nặng, một bên bú tài nguyên cấp thấp rơi rớt không đáng kể, lính chết một người yếu bớt một người, còn bị Hồn Áp liên tục nện cho tối tăm mặt mày, nói thế nào thì chênh lệch hai bên cũng không cân xứng.
Có vẻ như cho tới tận ngày hôm qua thì liên quân chính phủ mới nhận ra sự thật này, vậy nên họ mới tạm ngừng cuộc chiến lại, ngay cả nước chống chịu cũng không muốn bỏ tiền ra mua nữa, hiện tại vẫn đang nợ đâu đó 16.377 minh tệ.
Cả ngày hôm qua bọn họ không tổ chức giao tranh, thay vào đó là đổ quân đi đào một đạo chiến hào cực lớn tại vị trí gần giao giới giữa huyện Lệ Trì với thành phố Dương Hoành.
Về phần chủ lực thi đàn, thay vì tấn công, họ cử đoàn xe với 2000 người, còn mang theo rất nhiều thiên tài địa bảo, có nhiệm vụ liên tục chạy vòng vòng để dẫn dụ thây ma đuổi theo, cứ chạy như vậy cả ngày cả đêm không ngưng nghỉ, tranh thủ thời gian và không gian cho đội đào đất.
Này xem như họ muốn đánh cược vào loại chiến thuật gì đó.
Hàn Phong một bên vẫn tập luyện bắn cung, một bên mở bản đồ ra cẩn thận xem xét địa hình.
Lệ Trì là huyện nội địa, lần lượt có hai mặt giáp thành phố Dương Hoành, một phần nhỏ giáp sông, hai mặt còn lại giáp huyện Tam Giang và huyện Nghi Châu, cảnh nội chỉ có ao nhỏ, không có hồ nước lớn....
Vậy đám người chính phủ muốn đào hào sâu để làm trò gì.
Muốn dẫn nước từ sông Lệ tới, dùng chiến thuật thuỷ chiến, lợi dụng sự mạnh mẽ của Lạc Thanh Thuỷ sao.
Rõ ràng là công sự được xây dựng ở trấn Diệu Liên phù hợp để số đông giao chiến hơn, bởi vì thuỷ chiến chỉ có lợi cho Đô Đốc Hải Quân họ Lạc kia, không phù hợp cho toàn quân, vậy thì tại sao chính phủ lại muốn đào một công sự mới ở biên giới Lệ Trì - Dương Hoành, nơi có khả năng sẽ tập trung rất nhiều thây ma, khó khăn trong việc phòng thủ trận địa.
Sau khi không nghĩ ra mục đích của hành động, Hàn Phong lại nghĩ tới những người có thể dựa vào hành động này mà phát huy sức mạnh.
Những tiến hoá giả mà chính phủ đang dung dưỡng.
La Thiên Dật, con hàng này thì chắc là thôi thôi thôi, năng lực của cậu ta chẳng liên quan chó gì tới việc đào hào cả.
Tô Nguyệt, nàng ta đào hào để làm trò gì, núp dưới hào gảy đàn à, quá vô công rồi nghề.
"Ma Cà Rồng" Lục Kiếm Hoành, ừm, ma cà rồng thích ngủ trong quan tài chứ không thích ngủ trong mộ huyệt đâu, đây lại là giữa trận chiến đánh trận, chui xuống mộ ngủ cũng không giải quyết được vấn đề...
Chẳng những vậy, việc bỏ công sức ra đào một cái hào siêu to khổng lồ cũng có tính rủi ro rất cao.
Thi đàn Lệ Trì là thi đàn kép, có một đầu Thể Thao Túng level 32, lại còn thường xuyên chiến đấu với nhân loại, nó chắc chắn sẽ rất khôn ngoan, cũng có rất nhiều kinh nghiệm trận mạc, việc nó có bị dụ vào bẫy rập hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn, nếu đổ sức vào mà không thu lại được kết quả, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
Xem ra liên quân chính phủ rất tự tin vào bẫy rập mà bọn họ đang thiết kế.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi hít sâu một hơi, ngón tay buông lỏng giải phóng mũi tên, ánh mắt lạnh lẽo hừ nhẹ một tiếng:
- Đừng hòng!
Vúttttttttttttttt...
Mũi tên vượt qua vô tận không gian cách trở rồi ghim thẳng vào...
Hửm...
Nói chung nó đã trượt mục tiêu, về phần bay đi đâu thì không ai biết.
- Con mẹ mày nữa, chó chết!
7h22p, Hàn Phong cuối cùng đã lết được cái xác khô về tới phòng.
Mặc dù là ngày nghỉ, cháu gái nhà họ Mộc cũng không có ý định nghỉ, nàng ta sớm đã ngồi tại vị trí bàn ăn trong bếp, ngón tay cầm lên bút mực liên tục viết xuống, xung quanh cũng bày biện vô số các loại giấy tờ nhiều không đếm xuể.
Nhìn qua thực sự là vô cùng nhiều.
Cũng không biết từ bao giờ mà khu vực bàn ăn lại chuyển thành khu vực làm việc.
Nhìn tới cảnh này, lại dựa vào Siêu Thị Giác quan sát tỉ mẩn, thủ lĩnh trấn Hi Vọng có thể nhìn thấy rõ ràng khe ngực trắng nõn...
Ân?
Khụ khụ, được rồi, không phải, ý là, nhìn thấy tổng cộng 31 văn kiện lớn, 12 hạng mục nhỏ, cùng với 47 loại phiếu chi cần phải phê duyệt.
Hắn nhìn tới đây liền muốn ngáp ngủ, lúc này vừa cởi ra trang phục tập luyện ra vừa thều thào kêu gào:
- Đau đầu quá, chóng mặt quá, buồn nôn quá, mệt mỏi quá...
Nghe được thanh âm lười biếng quen thuộc của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Mộc Diễm Lâm không khỏi khẽ nhếch miệng, nàng thản nhiên buông bút xuống rồi nhìn qua phía cửa, hai mắt cười tới híp lại đưa tay vẫy vẫy:
- Chồng yêu, có muốn ăn thử món sườn nướng cà phê không, mau tới đây.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng nghe được lời này, nội tâm lập tức lâm vào trong một trận đấu tranh dữ dội, sau đó hắn đành phải nuốt nước bọt mắng thầm một câu, lết cái xác bước vào phong bếp:
- Không muốn ăn, nhưng sườn nướng cà phê là món gì...
- Hihi, trước hết xem báo cáo này một chút...
- Meo!
"Nhân loại, ở nhà chán quá, mau đưa ta ra ngoài dạo chơi một chút. Meo!"
Bữa sáng kéo dài 5 tiếng đồng hồ được bắt đầu bằng món sườn nướng cà phê, bữa chính là súp báo cáo xây kho vật tư và canh phiếu chi tăng lương cho đội dọn dẹp hoa ăn thịt, điểm thêm món ngực thư ký và mông bảo mẫu, kết thúc bằng món xôi cua nấm, bữa trưa đến ngay sau đó khoảng 15 phút, bắt đầu bằng món cá sốt chanh dây, món ăn kèm là báo cáo về số lượng người di cư từ Tam Giang qua Liễu Lâm trong 7 ngày qua, kể từ ngày chính phủ phát động chiến tranh tại Lệ Trì.
Hàn Phong một bên xúc cơm thịt hầm nhét vào mồm, một bên xem xét danh sách trong tay.
Đây là danh sách cư dân huyện Tam Giang chạy loạn chiến tranh qua trấn Hi Vọng.
Mặc kệ việc bờ tây liên tục phát loa phóng thanh cảnh báo cùng ngăn cấm, người chạy loạn từ bờ đông đối diện vẫn không chùn bước, bọn họ có rất nhiều cách kỳ dị để có thể vượt sông Lệ chạy tới bên này, con số cho tới nay đã là 117 người rồi.
Theo báo cáo, những người này có người trả rất nhiều tiền cho hai bang Thiên Lang, Hắc Hùng để họ "bế" qua, cách thức chủ yếu là dùng dù lượn và kỹ năng Thao Túng Gió, Thao Túng Trọng Lực để bay qua sông, có người không trả được tiền thì lợi dụng giữa trưa thời điểm thuỷ quái núp nắng thì chèo thuyền liều lĩnh vượt sông, phần tàn tích của cầu Liễu Hà bên kia còn được ai đó kéo lấy mấy sợi dây cáp điện, kết nối các trụ cầu lại thành một dải dây mỏng mong manh, người nào có bản lĩnh liền có thể tự bò qua...
Thậm chí còn có phi phàm giả hệ thổ đã ra tay vận dụng năng lực để đào một đường hầm xuyên qua bên dưới lòng sông Lệ, kết nối hai bờ đông tây lại với nhau, nghe đâu đó đã vận chuyển được trót lọt được tới hơn 30 người. Chẳng qua đường hầm kia rất nhanh liền bị rò nước, hiện tại không thể thông quan nữa, có khi cũng sớm sụp xuống rồi.
Hàn Phong đọc tới đây liền nheo mắt lại cẩn thận ngẫm nghĩ.
Bang chủ bang Thiên Lang là Trần Khánh Nam, bang chủ bang Hắc Hùng là Bàn Chung, hai người này đều là đội viên chính thức của binh đoàn Hi Vọng, thực lực xem như khá mạnh, chẳng qua bọn họ đều không có ý định nộp đơn làm tiểu đội trưởng dự khuyết.
Tất nhiên rồi, làm bang chủ hai bang phái kia thu nhập so với làm tiểu đội trưởng cũng không hề thua kém, thậm chí thu nhập nhiều hơn, còn tự do tự tại hơn rất nhiều.
Việc hai người này làm bang chủ hắc bang, người khác có thể không biết, thậm chí thành viên bên dưới có khi cũng chẳng biết mặt bang chủ, thế nhưng không có việc gì tại trấn Hi Vọng này qua mắt được Hàn Phong, hắn chỉ cần hỏi Đại Hắc Cẩu là xong.
Hai người Trần, Bàng này bình thường làm việc tương đối điệu thấp, nhưng mà biểu hiện gần đây càng lúc càng trở nên quá quắt.
Bọn họ tổ chức khu chợ trời, cái này không sao, dù sao nhiều món đồ lậu không bán được công khai, chỉ có thể bán luồn lách, có chợ trời cũng giải quyết được rất nhiều phiền phức, còn có thể từ đây thu thập số lượng tin tức ngầm tương đối tốt, "tổ chức" vô cùng tán thành.
Bọn họ mở sòng bạc, tửu quán, nhà thổ, tổ chức đua xe, phá phách, nghịch ngợm, này cũng không sao, giải quyết nhu cầu sinh lý, kiến tạo công ăn việc làm, xây dựng bầu không khí phù hợp cho một nhóm cư dân ưa thích bóng tối, "tổ chức" tất nhiên cũng không cấm cản.
Bọn họ ngầm thu tô thuế, ức hiếp cư dân tầng thấp, đêm đêm không ngủ mà chui ra đường phố khu đông đánh nhau tới um khói mù, cái này thật sự là to gan, nhưng chưa tới mức phải đàn áp triệt để, dù sao "tổ chức" cần áp lực từ bên trong để cư dân sớm ngày rời bỏ công tác đào rau bắt cá, chuyển qua chiến đấu với thây ma, không thì cũng phải nỗ lực làm đủ 12h, kiếm về càng nhiều tài nguyên càng tốt. Đồng thời nếu không có hỗn loạn thì phòng trật tự trị an của "tổ chức" sẽ không có việc a...
Bọn họ tổ chức buôn bán và sử dụng ma tuý...
Đây chính là lý do mà "tổ chức" đã chỉ đạo Chu Vấn phải mau mau kiến tạo cái bang Hắc Cẩu gì đó để đàn áp hoạt động này, bởi vì "tổ chức" tuyệt đối sẽ không dung túng cho đám người sử dụng ma tuý trái phép.
Chẳng qua Chu Vấn là thằng ăn hại, trẻ trâu loai choai, giang hồ giang báo theo kiểu nửa mùa, hoàn toàn không có sự nhẫn tâm của kẻ giang hồ đích thực, con hàng này chỉ thích hợp làm tay chân, không thích hợp làm lãnh đạo, để thằng này xà quần mấy ngày ở khu đông, "tổ chức" không chịu nổi, đuổi cút nó về trấn Thương Đình cho Ngô Soái rèn giũa rồi.
Đến hôm nay, hai bang Thiên Lang Hắc Hùng lại kinh doanh cả hoạt động buôn người...
117 người trong báo cáo hầu hết đều là những người mà phòng trật tự trị an lùng ra được, tra cứu được thông tin, sau đó đẩy tới khu đông nam chờ xét duyệt nhập cư, nhưng đây chắc chắn không phải con số chính xác, càng không phải con số cuối cùng.
Không ai rõ những người bị buôn bán từ Tam Giang qua Liễu Lâm đang trong tình trạng gì, được sắp xếp ở đâu, làm công việc gì, có bị tra tấn hay ép buộc theo kiểu mất nhân tính hay không.
Điều này đã chính thức chạm tới giới hạn của "tổ chức" rồi.
Trung tâm trấn Hi Vọng cần vùng xám chứ không cần vùng tối, cần sự bất ổn nhưng tuyệt đối không cần sự hỗn loạn, cần sự áp bức, nhưng tuyệt đối không cần sự dã man.
Đã không thể tiếp tục dung túng thêm nữa.
Hàn Phong cân nhắc một chút thì hỏi thư ký:
- Có bao nhiêu đơn tố cáo về hai bang Thiên Lang Hắc Hùng được gửi tới phòng trật tự trị an, giải quyết được bao nhiêu rồi, còn tồn đọng bao nhiêu?
Hệ thống pháp chế của trấn Hi Vọng tuân theo nguyên tắc phân chia cấp bậc.
Khi cư dân muốn tố cáo một vấn đề nào đó, họ phải gửi đơn tới phòng pháp chế, nhân viên công tác sẽ xem xét thụ lý tờ đơn này, sau đó mời những đương sự liên quan tới nhằm tiến hành hoà giải, tạo điều kiện cho các bên tự thương lượng với nhau trước.
Nếu các bên đồng ý hoà giải, vậy thì vụ việc sẽ không cần xét xử.
Nếu các bên không thể tự thương lượng được, đội pháp chế sẽ mở phiên toà sơ thẩm một cách công khai, sau đó áp dụng bộ luật Hi Vọng để phán định.
Sau bản án sơ thẩm, nếu hai bên muốn kêu oan, hoặc có đơn xin bãi nại của một bên nào đó, hoặc không hài lòng với phương án giải quyết, vậy thì sẽ có phiên xử phúc thẩm, ở đó vụ việc sẽ được giải quyết dứt điểm theo phán quyết của trưởng phòng pháp chế Lam Nhu Thuỷ, và không thể vãn hồi nữa.
Tuy nhiên, nếu sau bản án phúc thẩm mà các đương sự vẫn không chịu, vậy thì sẽ có phiên giám đốc thẩm, ở đó thì chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng sẽ đứng ra giải quyết.
Mộc Diễm Lâm tìm kiếm một hồi thì rút ra một bộ hồ sơ màu đỏ, trong đó có 9 tập tài liệu, lại rút ra một bộ hồ sơ màu xanh, bên trong kẹp lấy hai tập tài liệu, nàng lúc này đưa qua bên cạnh nói:
- Đây là chín vụ án đã giải quyết, hai vụ án chưa giải quyết, đều liên quan tới hai bang Thiên Lang, Hắc Hùng.
Phải nói là con cháu nhà họ Mộc sắp xếp công việc vô cùng khoa học hợp lý, biết vấn đề nào nhạy cảm, vấn đề nào bình thường, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng trước cả khi được hỏi đến rồi.
Hàn Phong tiếp nhận, cẩn thận xem.
Hắn xem qua 9 bản án đã giải quyết trước, sau đó âm thầm gật đầu.
Chủ yếu là các vụ việc mà ở đó các bên đồng thuận giải quyết bằng dàn xếp, hoặc cùng lắm là thành công chấm dứt kiện tụng tại phiên phúc thẩm, không có tranh chấp rùm beng về sau, cái này cho thấy năng lực của phòng pháp chế là vô cùng cao.
Nếu để người đứng đầu phải tự đứng ra giải quyết hết số rắc rối pháp lý này, vậy thì e rằng có là tiến hoá giả cũng sớm chết tươi vì kiệt sức.
Hắn lúc này đem mấy tài liệu đặt qua bên cạnh, tiếp tục cầm hai tài liệu chưa được giải quyết lên.
Vụ án thứ nhất là một đội viên chính quy thuộc đại đội 11 tên Miêu Nghị, hắn ta tố cáo đồng đội Lã Dư cố ý hãm hại mình trên chiến trường.
Dựa theo hình ảnh drone trên chiến trường, Lã Dư đúng là đã có hành động tấn công Miêu Nghị, hắn ta biện hộ rằng bản thân gặp phải ảo giác, tưởng nhầm đồng đội là thây ma, vậy nên mới có hành động bộc phát... Trong khi Miêu Nghị nói Lã Dư thù ghét hắn ta do bị cướp mất một bản kỹ năng nhị giai Xuyên Tâm Kích, từ đó mới cố tình rắp tâm hại người.
Điểm khó nói đây chính là sự nhập nhằng của phi phàm. Tuy Lã Dư tấn công Miêu Nghị, nhưng hắn ta cũng tấn công cả người khác nữa, trong khi đó hai người này cũng thật sự có xích mích với nhau, họ đã hầm hè nhau cả nửa tháng rồi, động cơ ra tay là có chứ không phải không.
Ở bản án sơ thẩm và phúc thẩm, phòng pháp chế đều không thể giải quyết được, ngay cả đội trưởng đại đội 11 là Lưu Cầu cũng không hỗ trợ gì được.
Lã Dư, người bị tố cáo hãm hại đồng đội, hắn ta chính là thành viên bang Hắc Hùng.
Hàn Phong đọc tới đây, ngẫm nghĩ một lát, sau đó viết vài dòng vào tờ A4 rồi ném cho thư ký bên cạnh, thản nhiên nói:
- Nói Lưu Cầu nêu phương án giải quyết việc này cho tôi.
Hắn nói xong liền cầm bản án giám đốc thẩm tiếp theo lên cẩn thận xem xét.
Đơn tố cáo này tới từ một thiếu niên tên Hoàng Bột, cậu ta tố cáo bang Thiên Lang đã giết anh trai của mình, ném xác xuống sông Lệ.
Ở vụ án này, Hoàng Bột nói anh trai cậu ta nợ tiền một người tên Lộc Hàm, tiền gốc là 180 điểm cống hiến, vay để mở cửa hàng bán cá nướng bên trong khu thương mại, chẳng qua sau khi người này trả cả gốc cả lãi 240 điểm cống hiến rồi thì Lộc Hàm vẫn không chịu buông tha, tiếp tục đòi trả "phí lạm phát" là 60 cống hiến nữa.
Anh trai của Hoàng Bột không chịu trả, do đó đã bị xử lý.
Theo phiên xét xử sơ thẩm, Hoàng Bột không có bằng chứng chứng minh Lộc Hàm giết người, cậu ta chỉ nghi ngờ mà thôi, trong khi đó phía Lộc Hàm lại có nhân chứng chứng minh việc nạn nhân đi câu cá ngã xuống sông, bị thuỷ quái ăn thịt.
Tại phiên phúc thầm, Hoàng Bột tìm được bằng chứng chứng minh Lộc Hàm ra tay hại người, một người sống sót khác tên Tần Diệu Trinh cũng vay tiền Lộc Hàm, không trả đủ gốc đủ lãi, do đó bị họ Lộc doạ giết. Chẳng qua Lộc Hàm giết hụt Tầm Diệu Trinh, còn lộ ra bản thân là người bang Thiên Lang, Tần Diệu Trinh do lo sợ bị giết nên mới ôm vào Hoàng Bột, cùng nhau gửi đơn cầu cứu giám đốc thẩm tới chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng.
Hai người Hoàng Bột, Tần Diệu Trinh đang được bảo vệ ở phòng trật tự trị an.
Hàn Phong đọc tới đây, tâm thần dần chìm xuống.
Hắn chạy đông chạy tây bên ngoài tới tối tăm mặt mày, cái trấn Hi Vọng này vậy mà sắp biến thành cái ổ thổ phỉ đúng nghĩa rồi sao.
Thật sự là khó giải quyết mà...
Sự xuất hiện của phi phàm và sự đổ nát của trật tự xã hội đã hoà trộn lại với nhau, tạo thành một loại không khí khủng bố, nuôi dưỡng con quái vật vặn vẹo trong lòng mỗi người, khiến cho bất kỳ ai cũng đều sẵn sàng ra tay phát tiết hắc ám.
Hai chữ "an toàn" đã trở thành khái niệm hư huyễn, thật sự giống hoa trong gương, trăng trong nước, ngồi tại vùng an toàn cũng có thể dễ dàng chết đi, càng dễ chết hơn xa trước tận thế, đây là tuyệt vọng đến thế nào chứ.
Hắn lúc này gõ gõ tay xuống bàn, hai mắt dần híp lại, hừ nhẹ:
- Thật sự là muốn chết...
------
Chúc mừng chương thứ 700 ~.~