Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 701:



Nếu không tính tới các mối uy hiếp tiềm tàng tới từ bên ngoài, vậy thì nội bộ trấn Hi Vọng đang trên đà khôi phục lại trật tự một cách vô cùng đúng hướng.

Nơi này có điện, đường, trường, trạm, có nguồn nước dồi dào, có diện tích đất rộng lớn, có quy hoạch kiến trúc phù hợp, có hệ thống giao thông thuận tiện, liên kết với các huyện thành xung quanh cực kỳ thuận tiện, vị trí lại xa trung tâm, ít bị thây ma nhắm tới, khu trung tâm lại ở sát sông Lệ, sở hữu nguồn động vật biến dị dồi dào, thực phẩm tươi sống không hề thiếu, cũng có nhiều đất hoang, có thể từ đây khai thác thực vật biến dị không hết.

Nơi này có Tinh Thạch An Toàn, có thiên tài địa bảo, có thần giữ cửa mạnh mẽ, có hơn 2300 cư dân, có hơn 450 phi phàm giả tinh nhuệ, có gần 7000 bản kỹ năng tự do, có rất nhiều vũ khí trang thiết bị hoả lực cao để chiến đấu và phòng thủ.

Nơi này còn có 3 khoả khoá an ở ba hướng, và một cứ điểm ngoại biên với hơn 1000 cư dân tại huyện Đại Xuyên, luôn sẵn sàng hỗ trợ cùng liên kết.

Nơi này định sẵn sẽ trở thành nhạc viên cho nhân loại.

Chẳng qua sự tồn tại của hai hắc bang Thiên Lang Hắc Hùng lại khiến lộ trình này có dấu hiệu lệch hướng, chúng thật giống như một cái gai nhọn ghim dưới lòng bàn chân, khiến cho mỗi một bước đi của toàn thể cư dân trấn Hi Vọng đều phải chịu đau đớn, đều gặp muôn vàn cản trở, càng giống như phải đeo thêm một cục tạ trên người, tiến trình thiết lập lại trật tự cũng vì vậy mà chậm lại, thậm chí là lệch khỏi quỹ đạo mong muốn.

Nếu không thể giải quyết khối u nhọt này, vậy thì trong tương lai không xa, chúng sẽ đầu độc toàn bộ trấn Hi Vọng, biến nơi này thành thiên đường cho tội phạm.

Tới lúc đó, bước chân ra cửa cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Chưa bao giờ Hàn Phong lại nổi lên sát tâm nhiều như hiện tại, hắn thật muốn dùng một đòn gõ nổ đầu hai người Trần Khánh Nam, Bàn Chung, từ nay đem cái gì hắc bang kia đều đẩy vào dĩ vãng.

Lúc này hắn ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn mấy cái, lại giống như nghĩ tới điều gì đó, chợt quay qua hỏi Mộc Diễm Lâm bên cạnh:

- Cô nói xem, chúng ta nên giải quyết tình trạng trước mắt thế nào?

Xin ý kiến một tiểu nữ tử với tuổi đời vừa tròn mươi về một vấn đề lớn lao trọng đại như vậy, này xem như một loại hành động đủ đần độn vô minh.

Mộc Diễm Lâm nghe được Hàn Phong hỏi, cũng không có lập tức trả lời, trái lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ hồi lâu, giống như đang nhìn ngắm toàn bộ quần thể kiến trúc trấn Hi Vọng.

Nơi này mới thật là thanh bình và xinh đẹp biết bao.

Sau đó nàng nhẹ giọng nói:

- Em không biết phải làm sao, nhưng em sẽ kể lại một bài luận văn mà em từng đọc được cho anh nghe nhé...

------

"Mỗi vật đều có một tính, nước thì nhạt, muối thì mặn. Nước thêm nước vẫn là nước, muối thêm muối vẫn là muối. Chua ngọt cay nhạt mặn, năm vị điều hoà, cùng tồn tại hòa trộn tạo ra trăm nghìn vị khác. Vật đã thế, sự việc cũng thế, con người càng thế."

"Củ cải nấu lên vẫn là củ cải, củ cải nướng thịt thì đã khác."

"Tom là một cậu bé chăn cừu, cậu có một đàn cừu thuần màu trắng như một đám mây cực lớn. Chính vì vậy Tom cực kỳ ghét con cừu đen duy nhất trong đàn, cậu luôn hăm he làm thịt nó."

"Vào một ngày mùa đông nọ, trời đổ tuyết lớn, đàn cừu màu trắng chìm trong nền tuyết khiến Tom không cách nào tìm được, cuối cùng nhờ con cừu đen duy nhất đó mà Tom tìm về được đàn cừu của mình."

"Từ đây Tom hiểu được một đạo lý, thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng cộng sinh hài hoà lại càng tốt hơn."

"Trên thực tế, mỗi vật đều có tính chất khác nhau, đều có vẻ đẹp khác nhau. Hổ dễ nổi nóng, khỉ hấp tấp, cừu hiền lành, động vật đã vậy, thực vật lại càng thú vị hơn, trên đời này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau. Cả những thứ cùng loại cũng không thể nhất thành bất biến, huống chi là những vật khác nhau hoàn toàn."

"Vật đã thế con người càng thế."

"Tư tưởng con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư tưởng thế nào phụ thuộc hoàn toàn vào tính cách của người đó. Nếu muốn tôn trọng cái gọi là tư tưởng đó thì phải học cách khoan dung, đừng bao giờ vọng tưởng thống nhất tư tưởng, nó là điều phi lý."

"Nhưng vấn đề là đã không cách nào thống nhất tư tưởng, vậy phải chung sống thế nào?"

"Có hai cách, một là tập trung những người cùng chung chí hướng, những người cùng chung sở thích tập hợp với nhau, hình thành lên một quần thể có quan niệm chung."

"Nhưng tiếc là chuyện này rất hiếm có, như củ cải nấu lên thì vẫn là củ cải, nhưng củ cải nướng thịt thì đã khác, làm sao có tư tưởng nào giống tư tưởng nào hoàn toàn."

"Sự tham gia của nhiều tư tưởng nhìn như giống nhau mà lại khác nhau này còn phá vỡ sự cân bằng, sản sinh ra biến hóa. Cát rơi vào miệng trai thành chân châu quý giá, bụi trong hơi nước hoà thành hạt mưa... Chính vì thế có một câu nói rất đúng rằng: "Người với người khác nhau, chưa chắc là chuyện xấu, chim diều hâu không cần phải biến thành quạ mới có thể chung sống hòa bình.""

"Nói cách khác là mỗi người một vẻ, tức là hoà hợp."

"Từ bản thể triết học mà nói, hoà hợp là quy luật vận hành của vạn vật. Vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương chính là hòa hợp."

"Từ góc độ triết học mà nói, hòa hợp là cảnh giới cuối cùng mà con người theo đuổi. "Những kẻ biết hòa hợp mới là kẻ làm chủ và đạt được cái đạo của thiên hạ". Hòa hợp tạo ra sự xây dựng, sản sinh, thuận tiện, thành công và thịnh vượng."

"Từ góc độ phương pháp luận triết học thì hòa hợp là quy tắc làm người cơ bản. Luận ngữ viết: Quân tử hoà hợp nhưng cũng khác nhau. Chỉ khi thuận theo quy tắc hòa hợp để diễn sinh phát triển thì mới có thể tồn tại lâu dài."

"Từ góc độ sinh học thì mối quan hệ cộng sinh là một trong những mối quan hệ quan trọng nhất của hệ sinh thái. Hai loại sinh vật cùng giúp nhau tồn tại, thiếu một bên, bên còn lại cũng khó sống nổi. Như tảo và nấm cộng sinh, cá sấu cộng sinh với chim bắt sâu bọ, bò tót cộng sinh với chim ăn ruồi bọ."

"Hòa hợp mà khác biệt, cái quan trọng nhất là phải chấp nhận và dung hợp vạn vật, thứ hai là phải biết lựa chọn và sử dụng những thứ phù hợp với đặc tính tự thân để hoàn thiện chính mình, cuối cùng là đặt mình trong nhiều hoàn cảnh, tập cho bản thân tính cách phóng khoáng lạc quan."

"Dù là một chỉnh thể bền chắc như thép thì cũng phải có một thứ khác biệt như cácbon để điều hoà, từ đó mới có thể vượt xa tính chất của quặng sắt thuần tuý ban đầu. Không ít những công ty quốc tế luôn giữ vài người có ý kiến trái ngược nhau trong hội đồng quản trị, những người này sẽ luôn soi mói làm khó dễ các quyết định được hội đồng đưa ra, thế nhưng chỉ có vậy mới thúc đẩy hội đồng đưa ra những quyết sách chính xác và đúng đắn nhất."

"Có người từng nói: với những người xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong nhóm có ba tới bốn người trung thành và một người luôn làm trái lại, chính là tổ hợp tuyệt vời nhất."

"Đạo lý là rất đơn giản, kẻ làm trái lại ấy đóng vai người điều hòa, anh ta phản bác, đánh thức, thúc tiến người lãnh đạo, như chim gõ kiến trên cây, vừa là bác sĩ vừa là kẻ gây họa. Nhưng nó sẽ luôn luôn tồn tại song hành với bạn."

"Vậy vấn đề mới lại sinh ra, dung hợp có làm mất đi bản chất của mình không?"

"Hoà hợp, chỉ là điều hòa, không phải hòa tan rồi làm mất bản thân."

"Bạn có thể đứng tại trấn Hi Vọng nhìn ra thế giới, cũng có thể đứng ngoài thế giới nhìn vào trấn Hi Vọng, nhưng đầu tiên bạn phải là người ở đây, phải thấm nhuần tư tưởng ở đây, sau đó mới là thế giới."

"Muối bỏ vào nước sinh thành nước muối. Nước muối bỏ thêm vịt cũng chỉ là nước muối vịt. Mặc cho bạn dung hoà vào quần thể thế nào, bạn cũng phải biết mình luôn là muối, mỗi thứ mỗi vẻ, trăm vẻ dung hòa."

------

Mộc Diễm Lâm dừng lời hồi lâu, không khí trong phòng bếp cũng dần trở lên tĩnh lặng.

Sau đó trên bàn ăn chợt xuất hiện thêm một bình nước bằng băng đá.

Bình nước lớn chừng năm lít, cổ rộng, thân tròn, đáy phẳng, eo thon, toàn thể hình dáng tương đối bình phàm, nhìn từ bên ngoài vào trong có thể thấy tuyệt đại đa số không gian vẫn còn trống rỗng, chỉ có vài hạt băng giá lẻ tẻ đang nhẹ nhàng trôi nổi, giống như những con cá bơi lội trong đại dương vậy.

Hàn Phong bàn tay khẽ vẫy, một viên băng đá lớn chừng ngón út chợt được hắn triệu hồi tới, sau đó hắn đem viên đá này thả vào bình nước trước mặt.

Xong xuôi đâu đấy, hắn mới là quay qua bên cạnh nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn cô, tôi có cảm giác rất tốt.

Mộc Diễm Lâm nghe được lời này, đôi mắt cười tới híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, sau đó lập tức ôm chầm lấy cánh tay rắn chắc của người bên cạnh mà kêu nhỏ:

- Thật sao? Vậy thưởng cho em cái này được không?

Hàn Phong tâm trạng rất tốt, hắn thản nhiên gật gật đầu, tuỳ ý hỏi:

- Được, cô muốn thưởng điều gì?

Tiểu nữ tử nhà họ Mộc ngón tay chỉ vào con mèo màu cam đang nằm bẹp trên bàn rồi hồi hộp nói:

- Cả nhà chúng ta cùng nhau đi dạo phố một hôm có được không?

Hàn Phong nghe được lời này, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.

Hắn lúc này ho khụ một tiếng đánh trống lảng:

- Nga, nếu không có gì thay đổi thì hết hôm nay là sẽ đến ngày mai.

Mộc Diễm Lâm lông mày khẽ nhíu lại.

Thế là thế nào?

Nghe thì rất vô thưởng vô phạt, nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy rất não tàn.

Sau đó nàng cả người chợt hẫng mất một nhịp, bàn tay rõ ràng vẫn luôn nắm chặt lấy góc áo nam nhân bên cạnh, lúc này đã vồ hụt vào thành ghế.

Người kia đã biến mất tại chỗ rồi.

Nhìn chiếc ghế bên cạnh sớm đã trống không, tiểu nữ tử nhà họ Mộc không khỏi cắn răng mắng lớn:

- Đồ hỗn đản!

Tới khi Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã đứng tại ngoại biên trấn Hi Vọng, vị trí sát cạnh bên bờ sông Lệ.

Lúc này hắn đưa mắt nhìn về phía đông phương hướng huyện Tam Giang, phía đông bắc phương hướng quận Xuân Hà, phía đông nam phương hướng khu định cư mới, phía bắc khu phố đèn đỏ, phía tây trấn Hạ Sa, phía nam trấn Thiết Thạch, phía đông nam huyện Bình Sơn...

Từng nơi ánh mắt hắn lướt qua, lông mày hắn lại nhíu lại một chút, cho tới tận cuối cùng đã biến thành cau thành một cục.

Sau đó liền trở nên hoàn toàn thư giãn.

- Con cháu thế gia, trình độ tư duy thật sự là đủ sâu sắc.

- Bất kể lời vừa rồi của Mộc Diễm Lâm là do nàng ta tự mình muốn nói ra, hay là do Mộc Thạch mớm lời, đây vẫn chứng minh người Mộc gia thật sự rất tài năng.

Mộc gia nhìn rất rõ thế cục hiện tại.

Bọn họ biết sắp sửa có đợt thanh trừng.

Khi mà trấn Hi Vọng bắt đầu bước vào sự ổn định, khi mà lưỡi kiếm sắc bén của người đứng đầu không cần hướng về phía thây ma nữa, vậy thì nó sẽ không ngừng lại mà chắc chắn sẽ quay ngược về hướng nhân loại.

Đúng vậy, chiến dịch Hàm Nghiêm chấm dứt, thời kỳ thái bình đang chuẩn bị mở ra, Hàn Phong đã lập tức nổi lên ý định ra tay với nhân loại rồi.

Hắn đang muốn thực hiện một cuộc thanh trừng nhắm thẳng vào những thành phần cộm cán nổi bật nhất trong hệ thống xã hội tại trấn Hi Vọng hiện tại.

Đầu tiên là xử quyết những người thường xuyên chống đối tiến trình ổn định, như là nhóm Thiên Lang Hắc Hùng, như là nhóm dân di cư, kế tới là xử lý đám gián điệp đang ăn lương hai đầu của cả Tam Giang lẫn Liễu Lâm, cũng không thể bỏ qua cho đám lãnh đạo cao tầng đang có cái tôi cao, đang có dấu hiệu muốn chây lỳ hưởng lạc...

Hắn cần phải làm vậy, bởi vì tương lai rất gần phía trước sẽ không phải cuộc chiến nhân ma hai tộc nữa, mà chính là cuộc nội chiến của nhân tộc.

Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, chính phủ chắc chắn vẫn có ý đồ tổ chức đánh hạ trấn Hi Vọng.

Một cây cầu bị phá hay một con sông dài rộng cũng tuyệt đối không thể ngăn nổi quyết tâm xâm lấn của chính phủ, bởi vì nơi này đang có đầy đủ mọi thứ mà chính phủ cần, nhân lực, vật lực, địa bàn, cho tới cả tiềm năng phát triển...

Đối với hai thế lực đang trải qua tiêu hao lớn vì chiến tranh, việc nuốt được một thế lực 2300 dân là hoàn toàn đủ để bù đắp chiến tổn, nếu thế lực kia có Tinh Thạch An Toàn, vậy càng đáng giá tấn công, tấm lá chắn nước chống chịu cũng không thể ngăn nổi điều này.

Thậm chí việc nước chống chịu bị phát hiện là thiên tài địa bảo chứ không phải ma dược dược tề cũng không thể loại trừ.

Phải biết Tinh Thạch Khai Phá của Mộ Dung Địch rất nhạy cảm với thiên tài địa bảo, và thây ma cũng có sự nhạy cảm không kém, nước chống chịu được dùng tràn lan tại chiến dịch Lệ Trì, vậy nên có quá nhiều yếu tố bất ổn có thể vạch mặt con bài giả tạo này.

Hoặc cách thức đơn giản nhất, chính phủ chỉ cần hỏi "Tiểu Oánh" của hộp đêm Thiên Hà về nguồn gốc của nước chống chịu là sẽ biết rõ tất cả mọi việc.

Một khi nước chống chịu bị lộ ra là thiên tài địa bảo, vậy thì bọn họ càng có động cơ xâm lấn trấn Hi Vọng, cướp đoạt thứ đồ tốt này.

Người thường liền có thể vượt sông xâm nhập, vậy thì binh đoàn phi phàm của chính phủ càng có thể vượt sông dễ dàng.

Nếu trấn Hi Vọng chưa thể thống nhất ý chí toàn quân, chưa thể hoàn toàn dẹp bỏ những ẩn tật hiện hữu, vậy thì thời điểm liên quân Tam Giang - Xuân Hà đánh tới, thế lực này chắc chắn sẽ bị đánh cho trọng thương, thậm chí là tan vỡ ngay lập tức.

Chính phủ đã từng dùng con bài chia rẽ nội bộ một lần, tuy họ đã thất bại, nhưng ở vào lần thứ hai công kích đánh tới, chắc chắn họ sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn, sẽ không dễ đối phó như lần đầu tiên nữa, bởi vì chiêu bài chính trị là thứ mà họ làm giỏi nhất.

Nhân số trấn Hi Vọng đã tăng gấp đôi kể từ lần va chạm đầu tiên, tư tưởng ly khai và bất mãn bắt đầu xuất hiện, số lượng còn nhiều hơn xa quá khứ. Dễ thấy nhất chính là tổng số đơn thư tố cáo để giải quyết các vấn đề nội bộ qua lại đã lên tới 87 vụ việc, điều này cho thấy lỗ hổng trong hệ thống vận hành hiện tại của trấn Hi Vọng, nơi này đang có quá nhiều bất cập, quá nhiều mâu thuẫn, nhân tâm có dấu hiệu ly tán, hoàn toàn không tạo thành một chỉnh thể vững chắc.

Đây là điểm mà chính phủ sẽ dễ dàng nhằm vào.

Hàn Phong thực sự muốn giải quyết "đám cừu đen" càng sớm càng tốt, hắn muốn diệt trừ mầm mống bất ổn, từ đó gom góp nhân tâm, ổn định lòng người, thu thập ý chí toàn quân lại làm một thể, sẵn sàng bước tới một bước đối đầu với chính quyền.

Chỉ cần giết sạch cừu đen, vậy thì ở trong những thời khắc khó khăn nhất, trấn Hi Vọng sẽ có thể chung sức đồng lòng, không thể vụn vỡ từ bên trong.

Nhưng mà, Mộc Diễm Lâm đã xua tan suy nghĩ này của hắn...

Cừu đen, có thực sự là bất lợi hay không?

Thật ra, nếu suy nghĩ kỹ, các thế lực chính phủ làm công tác đối nội này rất tốt.

Bọn họ nhìn như rất bất ổn, nội bộ có rất nhiều cừu đen, rất nhiều mâu thuẫn, rất nhiều ý kiến trái chiều, nhưng thực tế thì khi đứng trước khó khăn thử thách, bọn họ là cỡ nào chung sức đồng lòng, hoàn toàn gắn kết thành một khối, người bên ngoài rất khó châm ngòi ly gián.

Cả Tam Giang và Xuân Hà đều như vậy cả.

Đó là do họ cố ý giữ lại cừu đen, chế tạo mâu thuẫn, rồi tiến hành giải quyết mâu thuẫn đó, để cho toàn bộ cư dân đều có thể nhìn thấy, từ đó khiến cho cư dân cảm nhận được rõ ràng sự hiện hữu của cao tầng, sự thay đổi tốt lên của trật tự vốn đã sụp đổ, "tinh thần" của mọi người cũng từ đó sẽ dần được quy tụ.

Bọn họ đã thành công tạo "muối" cho cư dân, hơn 1,6 vạn người ở phía bên kia sông Lệ đều đã chung sức đồng lòng rồi.

Chẳng phải thế mà tác dụng của các tin tức từ cừu đen Hứa Dương gửi tới đang càng lúc càng thiếu hiệu quả, đó là do nhân tâm của hắn ta đã trở về với chính phủ rồi, hắn ta đã là "người chính phủ" rồi.

Khi "hoà tan" vào trấn Hi Vọng, hắn ta vẫn giữ được bản tâm của mình, không bị cuốn theo tâm lý trả ơn những buổi ban đầu nữa.

Trấn Hi Vọng cũng phải học tập theo cung cách hoạt động này, đó là thay vì hạ sát cừu đen, hãy chỉ nên hạn chế nó thôi, nuôi béo nó, để cho nó trở thành tiêu điểm tập trung sự chú ý, cao tầng sẽ dùng nó làm máy thu hút nhân tâm, khiên chắn cho các vấn đề đối nội, mỗi ngày vặt lông cừu đen một chút, để cho cừu trắng nhìn thấy rõ ràng loại nỗ lực này, từ đó cừu trắng sẽ thấm nhuần tư tưởng "Tôi là người trấn Hi Vọng, tôi yêu nơi này."

Một khi có được loại nhân tâm này, trấn Hi Vọng mới có thể bước ra thế giới mà vẫn đứng vững trước khó khăn thử thách.

Pha một cốc cà phê latte phi phàm đã rất khó, nhưng pha một cốc nước muối bình phàm còn khó hơn, thậm chí nếu không có cảnh tỉnh kịp thời, vậy thì cốc nước muối nhìn như đơn giản, hẳn là sẽ biến thành cực độ hỏng bét rồi.

Hàn Phong muốn giết chết hai người Trần Khánh Nam và Bàn Chung một cách công khai mà không để lại bất kỳ dấu tích gì thật ra rất dễ, hắn chỉ cần ký sinh vào một tên rồi dùng thân xác đó làm thịt tên còn lại, sau đó ở trước bàn dân thiên hạ tự thú tội, vậy là xong xuôi.

Chẳng qua, cừu đen chết đi như vậy sẽ không làm nổi bật được tác dụng trị an của cao tầng, nhân tâm sẽ không thể quy tụ được, người ta sẽ chỉ nghĩ đó là chó cắn chó mà thôi, rất nhanh liền quên, hoàn toàn không có cảm giác gắn kết với tập thể. Hơn nữa khi cừu đen này chết, vậy tất có cừu đen khác mọc lên thế chỗ, tinh vi hơn, xảo quyệt hơn, tàn nhẫn hơn, khó khống chế hơn, và ẩn nấp sâu hơn, đàn cừu sẽ lập tức bị lạc trong biển tuyết trắng, cậu bé chăn cừu khó mà tìm ra phương hướng chính xác nữa, và con đường giết chóc cũng vì thế mà mãi mãi không thể đạt thành mục đích, cũng không thể ngưng lại được.

Giữ cừu đen lại, hạn chế nó gây hại, học hỏi và hoà nhập với nó, biến nó thành công cụ của mình, đây mới là biện pháp chính xác.

Hàn Phong nghĩ tới đây, lại tiếp tục lắc đầu thở dài.

Mộc gia là thế gia lớn mạnh, phong phạm của bọn họ, thật sự là không thể chê vào đâu được.

Phải biết hiện tại họ đang là thế lực có tiềm năng phát triển mạnh mẽ nhất tại trấn Hi Vọng, con đường họ đang đi thực sự là vô cùng dũng tiến, chỉ thiếu một chút thời cơ và thực lực phi phàm cao giai nữa để đạt thành mục đích, thế nhưng bọn họ lại không thèm tiến thêm một bước kia, không thèm dìm hết những âm thanh trái chiều xuống, không thèm vào hùa với thủ lĩnh để ra tay trừng trị đám người đang đứng ở phía đối diện, thay vào đó họ còn "xin tha" cho cừu đen, đây là bản lĩnh lớn tới cỡ nào, khôn ngoan tới cỡ nào.

Một mặt, hành động này của họ là muốn thể hiện ra quan điểm đa phương đa chiều của mình, thể hiện rõ phong cách làm việc có dã tâm nhưng không hề mang theo ý triệt hạ, không muốn "cắn càn" tất cả mọi người, từ đó hạ giảm sự đề phòng của số đông xuống, bởi vì dù sao họ cũng là thế lực gia nhập sau, nếu họ làm gì thái quá, tất sẽ trở thành công địch chung.

Ai mà không biết cháu gái nhà họ Mộc đang làm thư ký cho thủ lĩnh chứ, giờ mà một con cừu đen bị hạ gục nhanh chóng, vậy thì các con cừu khác có là cừu trắng thì cũng sẽ đề phòng họ Mộc ngay.

Mặt khác, Mộc gia cũng muốn giữ cừu đen lại, bởi chỉ có giữ cừu đen rồi nỗ lực "phổ thiện", tạo ra sự đối lập trong hiệu quả làm việc, từ đó thì những việc tốt mà bọn họ làm mới có cột mốc để so sánh, mới càng được nâng cao được giá trị trong lòng người khác.

Không có trộm cắp thì cần công an để làm gì.

Trần Mẫn Nghi là trưởng phòng thương mại, Lam Nhu Thuỷ là trưởng phòng pháp chế, Mộc Nguyên sắp sửa làm tiểu đội trưởng tiểu đội chiến đấu, đội viên bên dưới còn có tới gần trăm người, ba người này lần lượt nắm giữ ba chức vụ trụ cột trong cả ba mặt kinh tế - pháp luật - quân sự của trấn Hi Vọng, cộng thêm Mộc Diễm Lâm, tính là một nửa cái ghế trong mặt chính trị, xem như là cao tầng chân chính rồi. Bắt buộc phải có cừu đen, công lao của ba bốn người này mới có thể được tô vẽ càng thêm đẹp đẽ, tương lai thượng vị của bọn họ mới có thể càng thêm danh chính ngôn thuận.

Đây chính là muốn trở nên ưu tú thì phải có đá mài dao đủ tốt.

Cuối cùng là, nếu như Mộc gia đưa ra quan điểm cố vấn mang theo quá nhiều tính chất định hướng, vậy thì bọn họ lập tức sẽ mang danh "chỉ đạo" ngay, người làm thủ lĩnh mà làm theo loại cố vấn này, thành thì tốt, nếu là bại, vậy thì Mộc gia sẽ trở thành con cừu đen tiếp theo bị thanh trừng.

Lập lờ nước đôi, xoay kiểu gì cũng thành đạo lý đúng đắn

Hàn Phong phải thừa nhận một sự thật này, đó là hắn chưa bao giờ tin tưởng Mộc gia, thậm chí hắn vẫn đang liên tục dùng Liễu Huyên để giám sát và kiềm chế các hành động của bọn họ.

Thế gia này quá mạnh, quá khôn ngoan, các mối liên hệ với chính phủ cũng quá sâu đậm, hắn dùng Mộc gia không khác nào đang dùng một bản kỹ năng bán chủ động ngũ giai, thời thời khắc khắc liên tục kích hoạt, liên tục lớn mạnh, không cẩn thận là sẽ bị bán đứng ngay... Chẳng qua Mộc Diễm Lâm dùng bài diễn văn kia để thể hiện quan điểm khi được hỏi tới, nó thực sự đã thành công chinh phục được sự nghi ngờ trong lòng hắn.

Hắn tin rằng trong tương lai gần, nhóm người này sẽ không bán đứng và phản bội trấn Hi Vọng.

Tất nhiên là chỉ trong tương lai gần thôi.

Một con cừu chỉ ra được phương pháp xử lý cừu đen không có nghĩa nó là cừu trắng, trái lại nó có thể là con cừu đen đang ẩn nấp, muốn di dời sự chú ý của cậu bé Tom qua hướng khác, thậm chí cũng có thể đó chính là một chủ trang trại cừu vừa mới mất đàn cừu, kinh nghiệm đầy mình, đang muốn tiếp quản trang trại cừu mới này một cách hoàn mỹ nhất.

Mạt thế này, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra chứ.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong giơ tay khẽ búng, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Hắn muốn đi gặp một con cừu không lông, biến nó thành cừu xám, từ nay đối chọi với những con cừu đen đang trên đà mất kiểm soát.