Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 703: Nhân tính



Phía trước khu tạm cư của cư dân Tam Giang, hơn một trăm người đang tụ tập bên cạnh bàn dài.

Những người này đa số đều là người thường, chạy được qua Liễu Lâm bên này không dễ, về phần tài sản cá nhân, hẳn đã bị "môi giới" vặt sạch cả rồi.

Sau khi trải qua đói ăn hành hạ và vật vờ vài ngày trong các túp lều tạm, ai nấy đều có chút thiếu sức sống, bởi vậy bọn họ đều dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ mà nhìn về số lượng vật tư bên kia.

Những người này, nói là hèn nhát thì cũng đúng, nói là đáng thương thì cũng không sai.

Bọn họ hèn nhát là do khi đứng trước an nguy của toàn bộ tập thể lại bởi vì sợ hãi cá nhân mà bỏ chạy, mà bọn họ đáng thương là do ngưỡng chịu đựng của bản thân quá thấp, hoàn toàn không có một chút dũng khí nào khi đối diện với tử vong, do đó mới phải bỏ chạy khi tử vong manh nha ập đến.

Hay nói cách khác, những người trước mặt là "nạn nhân" của tận thế, những người không kịp thích nghi với sự biến chuyển quá nhanh giữa "sáng đi làm tối nấu cơm" và "sáng đi giết thây ma, tối chôn xác đồng đội".

Ở trong thế giới hậu dị biến, người thiếu thích nghi sẽ rất khổ, rất rất khổ, nếu lại thêm cả việc không có thực lực tự thân để đảm bảo an nguy, vậy thì còn khổ sở hơn nữa.

Thời thế đã thay đổi rồi, "Lễ" của thế giới hậu dị biến này là chủ nghĩa anh hùng, tất cả mọi người sẽ tôn vinh những người mạnh mẽ, có sự hi sinh cho tập thể, có khả năng tạo ra khác biệt, còn nếu như chỉ dám mưu cầu an nguy cá nhân, chỉ dám ở tại hậu tuyến, không dám xung phong bước ra tiền tuyến, vậy sẽ bị toàn bộ người đời xa lánh.

Ai mà muốn kết thân với một kẻ chỉ biết trốn sau hậu tuyến, không dám lao lên chiến đấu?

Và ai mà thèm quan tâm tới những kẻ yếu đuối cả về tâm lý lẫn thực lực như vậy chứ.

Xã hội hậu dị biến cần những người giết được nhiều thây ma, không cần những người kiếm tiền giỏi hay đạo lý tốt nữa.

Tam Giang, Xuân Hà, trấn Hi Vọng, giới cầm quyền của cả ba căn cứ người sống sót này đều tìm đủ mọi cách để đề cao chủ nghĩa anh hùng và chủ nghĩa tập thể, bằng cách đẩy lớp trẻ - mạnh - khoẻ - liều lên nắm quyền, mục đích nhằm đốt cháy nhiệt huyết trong lòng mỗi người, để cho tất cả đều muốn trở thành "anh hùng", đều nhìn thấy cơ hội toả sáng, từ đó sẵn sàng lao lên tìm chết, đồng thời cũng nỗ lực lôi bằng được toàn bộ cư dân trong phạm vi quản hạt phải ra chiến trường, đối đầu lại biển thây ma vô cùng khó nhằn, từ đó tập trung được sức mạnh toàn quân, hạ giảm tối đa sự sụt giảm dân số mất kiểm soát do tận thế mang lại.

Tất cả những người đi ngược lại loại tư tưởng mới của thời đại này đều sẽ bị loại bỏ.

Bị cao tầng loại bỏ, bị toàn dân quay lưng, và bị cả thế giới bài xích.

117 người trước mặt, bọn họ đã đi sai một bước, từ đó trở thành sai nhiều bước, sai hoàn toàn, số phận đã không còn nằm trong tay mình, không thể tự cải biến nữa.

Nhìn cái cách chính quyền huyện Tam Giang còn chẳng buồn chạy qua bên này đòi người là hiểu.

Giiá trị mà những "người hèn" này có thể đem lại là quá ít, bọn họ chắc chắn là không thể cầm đao chém quái rồi, mà có lôi được những người này ra chiến trường chịu đòn đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến tình hình thêm phần loạn lạc, rất khó có thể thay đổi cục diện toàn thể.

Chính vì không thể đẩy người ra chiến trường, cũng không thể cưỡng bức quá mức, chính quyền huyện Tam Giang liền làm tới triệt để luôn, bọn họ dùng chính "thảm trạng" bơ vơ không nơi nương tựa của đám người ly khai để "giáo dục tinh thần" cho những người đang có ý định bỏ trốn, từ đó phát đi một cái cảnh báo rằng: kể cả các người có bỏ trốn thành công thì bờ tây sông Lệ cũng không dám tiếp nhận các ngươi đâu!

117 người phía trước chắc chắn sẽ không dễ dàng được gia nhập trấn Hi Vọng, bởi vì thế lực non trẻ mới 33 ngày tuổi tại huyện Liễu Lâm tuyệt đối không dám tiếp nhận những nạn dân này, thế nhưng nạn dân cũng không còn đường quay về Tam Giang được nữa, bởi vì một khi trở về thì họ chắc chắn sẽ phải đối diện với "án tử" đúng nghĩa vì dám trốn tránh lệnh tổng động viên.

Bọn họ đã bị cả hai thế lực xem là vật hi sinh giữa bàn cờ tận thế rồi, sống hay chết, đều nằm ở thái độ của những người đứng đầu.

Hiện tại nếu ai trở về bờ đông, vậy thì người đó sẽ được chết đúng luật, đúng quy trình, một cách không thương tiếc, bởi vì không còn bất kỳ ai trong số những người đang bám trụ tại Tam Giang lại đồng tình với những người bỏ chạy để trốn tránh cái chết này nữa.

Không chỉ nhân loại để cao chủ nghĩa anh hùng và chủ nghĩa tập thể, thây ma cũng vậy, chúng nó tôn thờ Thể Thao Túng làm vua, và quái vật kia cũng liên tục bồi dưỡng lũ thây ma tiến hoá, bỏ rơi đám thây ma bình thường, bởi vì thế giới này là thế giới của phi phàm, chỉ có những cá thể thực sự phi phàm mới có thể tồn tại mà thôi, những cá thể bình phàm yếu nhược sẽ chỉ là gánh nặng, sẽ bị lợi dụng như pháo hôi, không hơn không kém.

Thế giới này đang vận hành như vậy, nó chế tạo ra hoàn cảnh để bắt tất cả sinh vật phải lựa chọn hai điều, hoặc là lao lên và chết đi trong vinh quang, hoặc là quay lưng trốn tránh và chết dần chết mòn vì bị chà đạp, rất ít ngoại lệ.

Chính vì giác ngộ ra được điều này, Hàn Phong mới tự xây dựng hình tượng anh hùng cho bản thân, muốn từ đó kích thích thuộc hạ nỗ lực đuổi theo mình, hắn cũng xây dựng lên hệ thống chấm điểm công dân, muốn từ đó kích thích toàn bộ xã hội cùng đuổi theo nhau, đua nhau thăng tiến, đua nhau cống hiến ra sức lực và sinh mệnh của mình.

Hắn, thủ lĩnh trấn Hi Vọng, chỉ cần người có ích mà thôi, tuyệt đối không cần phế vật.

Chính vì muốn ngăn chặn các nhân tố ngoại lai có thể ảnh hưởng tới quá trình anh hùng hoá và tập thể hoá này nên hắn mới bắc loa phóng thanh hướng qua bờ đông, ra sức cấm cản người bỏ trốn vượt sông chạy tới, bởi vì hắn dù có biết rõ tình thế nhưng cũng chẳng giúp được gì cả, bởi vì hắn của hiện tại không có đủ lực lượng để có thể chống lại dòng chảy của xã hội, càng không phải loại người bao dung thánh mẫu tới mức sẵn sàng hi sinh lợi ích của bản thân và trấn Hi Vọng chỉ để cứu lấy một hai trăm người hèn yếu.

Hắn muốn đì chết hai bang Thiên Lang Hắc Hùng cũng là vì vậy, bởi vì đám người kia đã hứa hẹn với dân chạy loạn Tam Giang về một cuộc sống ấm no đầy đủ, không thây ma, không tử vong, không ép buộc, không đè nén, tất cả chỉ vì muốn kiếm lấy lợi lộc từ việc thu phí vận chuyển qua hai bờ đông tây, đây là hành động phá hoại và đi ngược lại những giá trị mà hắn đang tuyên truyền, thách thức quan điểm và chủ nghĩa mà hắn đang xây dựng.

Hắn hôm nay chạy tới khu đông nam này cũng vì mục đích thể hiện điều đó, muốn làm rõ với 117 người trước mặt một điều rằng: trấn Hi Vọng sẽ không tiếp nhận bọn họ, nơi này cũng không phải thiên đường, càng không có hi vọng mà bọn họ đang tìm kiếm. Số phận của bọn họ, không phải cứ cố gắng nỗ lực là có thể thay đổi được nữa.

Chẳng qua...

Sau khi chạy tới khu đông nam nhếch nhác bẩn thỉu này, nhìn tới chiếc bàn dài đầy ắp vật tư thiết yếu bên kia, bước chân vốn rất dồn dập của hắn lại biến thành khựng lại.

Là ai ở nhóm công dân hạng S với mức "tín nhiệm tuyệt đối" lại dám công khai chống lại "aura chiến đấu tới chết" mà hắn đang nỗ lực xây dựng?

Trước khu lều bạt dã chiến, đội trưởng tiểu đội 4 đại đội chấp pháp Trần Ngọc Long đang đứng thẳng, trên tay cầm lấy một bản danh sách cực dài, bên trên có đề thông tin cá nhân sơ lược và ảnh chụp chân dung của 117 người.

Lúc này hắn ta nhìn vào cái tên đầu tiên trong danh sách rồi lạnh lùng cất giọng:

- Lý Bách, nam, 47 tuổi, quê quán Thạch Thành, Diễn Giang.

Lời của đội trưởng tiểu đội 4 chấm dứt, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ chợt run rẩy tiến lên, thều thào nói:

- Có tôi...

Trần Ngọc Long nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông từng là ông chủ một công ty marketing này, lại đối chiếu với ảnh chụp ba ngày trước, gật gật đầu, chỉ qua bên cạnh:

- Đứng qua đây.

Lý Bách khó khăn lết qua bên cạnh bàn dài vật tư, cái chân sưng vù của ông ta cố gắng nhấc lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng cũng có thể di chuyển vài bước.

Đến được bên cạnh bàn dài, nhìn tới đống vật tư trước mặt, Lý Bách hai mắt chợt đổ lệ.

Đã bao lâu rồi ông ta chưa nhìn thấy bánh mỳ...

- Tần Nam Thắng...

- Phí Quảng...

- Mục Minh Lĩnh...

Từng cái tên được đọc lên, đối chiếu thân phận, rồi lần lượt bước qua bên cạnh...

Lý Bách được cho ngồi xuống một cái ghế dựa màu nâu xám, áp lực phải đứng biến mất, ông ta không khỏi thở ra một hơi, sau đó ông ta được một nam nhân viên công tác mặc áo blouse trắng tiến lên hỏi thăm chi tiết về cái chân đau, khám xét sơ qua, ghi ghi chép chép, cuối cùng kết luận:

- Chân của ông có khả năng bị viêm điểm bám gân gót chân, dựa vào xem xét đánh giá, tình trạng này hẳn là không quá nguy hiểm, tôi sẽ kê kháng sinh, kháng viêm và giảm đau cho ông trước...

Lý Bách nghe được lời này, hai mắt càng thêm xuất hiện phiếm hồng.

Hoá ra cái chân đau từ ngày đầu tiên tận thế này là do viêm điểm bám gân gót chân sao...

Đứng bên cạnh nam nhân viên công tác mặc áo blouse là một nữ tử khoảng chừng 20 tuổi, mái tóc dài buộc gọn sau gáy, khuôn mặt thanh xuân sáng bừng một loại đường nét mềm mại uyển chuyển, thật sự rất nhu mì tinh khôi, đôi mắt đen nhánh kia còn tràn đầy một loại ánh sáng khả ái, vừa nhìn liền khiến cho người ta không nhịn được phải dâng lên thiện cảm, lúc này sau khi nghe được chẩn đoán bệnh của lão trung niên Lý Bách, nàng ta chợt cúi người hỏi nhỏ:

- Lâm đại ca, bệnh viêm điểm bám gân gót chân này có thể chữa khỏi hay không, ừm, lại có thể sử dụng dược tề phi phàm gì?

Nam nhân viên công tác mặc áo blouse nghe được lời này, chợt không biết nói làm sao.

Viêm gân gót chân Achilles, trước tận thế cũng là loại chấn thương rất khó chữa khỏi hoàn toàn, trong tình trạng mạt thế nguy cơ hiện tại, vật tư thiếu thốn đủ điều, việc chữa dứt điểm là "gần như vô vọng".

Hắn ta nói là "gần như vô vọng" là do chữa theo kiểu bình thường là chắc chắn không khỏi được rồi đó, trong khi hắn ta cũng không nắm giữ năng lực phi phàm quá mạnh, chỉ là nhị giai Thuốc Tốt và nhị giai Cầm Máu mà thôi, dùng ở trên loại tổn thương kín này thu về rất ít hiệu quả, về phần những kỹ năng khác có hiệu quả hay không, hắn ta không biết...

Sau khi cân nhắc, nhân viên công tác mặc áo blouse mới thành thật nói:

- Có thể dùng dược tề nhị giai Giảm Đau để hạn chế đau đớn.

- Về phần trị dứt điểm, nói thật là tôi cũng không rõ lắm, có điều, nếu là Tiêu vện trưởng, hoặc Thường phó đội trưởng, hoặc là Tần đội trưởng, có lẽ có biện pháp giải quyết.

Nữ tử 20 tuổi với gương mặt nhu mì nghe vậy, chợt lâm vào suy tư.

Viện trưởng Tiêu Huấn và phó đội trưởng tiểu đội quân y Thường Vân hôm nay hình như đã được điều động đi làm nhiệm vụ, không có tại trong trấn, về phần Tần Tiểu Bích Tần đội trưởng, người kia luôn bận rộn chữa thương cho các đội viên phải chặt cụt chi, tình trạng lúc nào cũng lờ đờ mệt mỏi, thở không ra hơi, này lại càng khó mời tới...

Sau khi cắn môi, nữ tử với khuôn mặt nhu mì này chợt quay qua nói với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế dựa:

- Bác Lý, bác yên tâm đi, tôi sẽ hỏi vài người về bệnh tình của bác, chắc chắn cái chân này sẽ có thể chữa khỏi.

Lý Bách đưa đối mắt phiếm hồng nhìn tới nữ từ trước mặt, sau đó chợt cúi đầu run rẩy, hai hàng nước mắt cứ như vậy lăn dài trên má.

Khi người đàn ông khóc, họ hoặc là đã cực độ tuyệt vọng, hoặc là đang vô cùng cảm động.

Mười mấy giây sau, Lý Bách mới ngẩng đầu lên, run rẩy nói:

- Cảm... Cảm ơn cháu...

- Cháu có thể cho bác biết tên không...

Nữ tử với khuôn mặt nhu mì chợt cười tươi đáp lại:

- Bác cứ gọi tôi là Xuân Thu.

- Ân, là Xuân Thu, cận vệ của Hàn thủ lĩnh.

- ...

- Xuân Thu. Cảm ơn cháu...

Lý Bách xách theo một túi lương thực tổng hợp khoảng 4kg rời đi, cũng có thêm một túi nilon lớn chừng bàn tay đính kèm, bên trong chính là thuốc kháng sinh, kháng viêm, giảm đau, và đơn phiếu nhận về 4 bình dược tề phi phàm tại phòng quân y.

Đây là thứ có thể giúp ông ta sống khoẻ trong ít nhất 4 ngày nữa, nếu là dùng tiết kiệm một chút, với mức tiêu thụ năng lượng của người bình thường, vậy thì số lượng tài nguyên này đủ để duy trì 10 ngày an ổn.

Lý Bách rời đi, lại có người khác tới, lần này vẫn là một lão trung niên khoảng 43 tuổi, bên cạnh còn dắt theo một thằng nhóc chừng 15 tuổi, nhìn qua có chút ngờ nghệch, hẳn là bị bệnh thần kinh.

Hai người này lần lượt được nam nhân viên công tác mặc áo blouse thăm khám về tình trạng sức khoẻ, sau đó tiếp nhận vật tư thiết yếu, cảm ơn rời đi...

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới người thứ 30.

Nam đội viên mặc áo blouse đưa tay lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt hiện lên sự mệt mỏi uể oải, trong khi Xuân Thu không hề tỏ ra bất kỳ chán chường nào, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì thái độ quan tâm lo lắng tới từng người bước tới.

Đã 50 người được thăm khám xong, nam đội viên mặc áo blouse đã được cho nghỉ, thế chỗ vào đó là một nữ đội viên khác, chuyên môn cũng không tệ chút nào.

Để mời được hai người ưu tú thuộc đội quân y tới đây khám bệnh là việc không hề đơn giản, nhất là mời bọn họ làm việc trong ngày nghỉ phép, cống hiến bỏ ra chắc chắn phải là con số khổng lồ.

Công việc lại tiếp tục, người tiếp theo là một thiếu phụ chừng 40 tuổi, đi bệnh cạnh là con trai nàng ta, một thanh niên khoảng 17 tuổi với cái đầu vàng choé, vừa nhìn liền biết không phải dạng hiền lành gì.

Quả nhiên công tác hỏi bệnh diễn ra không mấy suôn sẻ, thằng nhóc tóc vàng kia liên tục dùng loại giọng điệu ỡm ờ trêu đùa với nữ đội viên phòng quân y, phải tới khi mẹ của thanh niên này mắng mỏ, cậu ta mới xem như an phận trở lại.

Đứng cạnh Xuân Thu là một nữ nhân khoảng chừng 26, 27 tuổi, trên người mặc lấy một chiếc váy lụa màu đen phức tạp, dưới chân đeo đôi guốc 7 phân màu đỏ, phong cách phối đồ tôn lên thân hình nảy nở tràn ngập những đường nét thành thục phong tình, thật sự là rất xinh đẹp, đây không phải Xuân Hoa thì còn ai khác.

Xuân Hoa liếc mắt nhìn tới thanh niên tóc vàng vừa rời đi, khoé miệng hừ nhẹ tức giận một tiếng, sau đó quay qua Xuân Thu cắn răng mắng nhỏ:

- Còn tưởng em dẫn chị tới đâu vui lắm, hoá ra là dẫn tới khu đông nam này, thật là mất công trang điểm mà...

Xuân Thu nghe khuê mật trách cứ thì bĩu môi cười tinh quái, giống như vừa mới chiếm được chỗ tốt cực lớn vậy, nhưng nàng ánh mắt cũng xen lẫn đôi chút hối hận và hồi hộp, lúc này không khỏi nhỏ giọng lí nhí:

- Xuân Hoa tỉ tỉ, số tiền hôm nay liền tính là em mượn chị vậy, chị không trách em chứ...

Xuân Hoa không khỏi vỗ vỗ trán than thầm.

Tiền kiếm không dễ, nói không trách là không trách được sao...

Cống hiến tại trấn Hi Vọng có thể kiếm được từ rất nhiều nguồn, nhưng nếu muốn kiếm được nhiều, vậy thì chỉ có một cách duy nhất đó là lao đầu vào chiến trường.

Trong số 50 công dân hạng S, ai cũng đều là binh lính, ai cũng đều từng đổ máu trên chiến trường, đều từng quằn quại đau đớn vì thương tổn, không thiếu người trong đó phải đứt chân cụt tay, thậm chí là nhiều lần suýt chết.

Muốn kiếm được 1000 cống hiến, vậy ngươi phải đem về cho trấn Hi Vọng thành qua lao động tương đương với 1500 cống hiến, vô cùng không dễ dàng.

Xuân Hoa và Xuân Thu may mắn hơn rất nhiều người, bọn họ dù vẫn phải ra chiến trường, thế nhưng được các tiểu đội trưởng o bế rất thành tâm, chưa từng phải thương tổn tới mức đổ máu, tuy vậy bọn họ vẫn kiếm được rất nhiều cống hiến, Xuân Thu thậm chí đang xếp hạng tín nhiệm bậc S17, còn cao hơn cả vài tiểu đội trưởng.

Lý do ở đây là do bọn họ là hầu nữ của thủ lĩnh.

Hay chính xác hơn, bọn họ từng được Hàn Phong ban thưởng rất nhiều cống hiến, nguồn ban thưởng này đến từ quá trình mở thẻ vật phẩm ngẫu nhiên vào vài ngày trước.

Xuân Thu được thưởng tổng cộng 7800 điểm, trong khi Xuân Hoa cũng có 3300 điểm, đều là cống hiến từ nguồn ký phiếu.

Phiếu cống hiến trắng do thủ lĩnh tự tay ký duyệt chính là "phiếu tín nhiệm bậc S+", giá trị quy đổi cực kỳ cao, có thể đổi lấy bất kỳ vật phẩm gì đang hiện hữu trong kho vật tư, và mức độ ưu tiên cũng nằm ở hàng đầu, không cần trải qua bất kỳ xét duyệt, cân nhắc hay tranh đoạt nào.

Hôm qua Xuân Thu thủ thỉ đòi Xuân Hoa cùng nhau gom góp cống hiến lại để làm điều này rất thú vị, Xuân Hoa tất nhiên không chút nghi ngờ, đã xả 1500 cống hiến cho khuê mật sử dụng, có ai ngờ người kia lại đem hết hơn 9000 cống hiến ra để đổi lấy 4 tạ lương thực chất lượng cao, thuốc men, vật tư thiết yếu, vật tư phi phàm, đồng thời thuê 10 đội viên ngoài giờ tăng ca, tất cả đem tới đây phát đồ cứu tế, khám chữa bệnh miễn phí, dọn dẹp xây dựng lại khu đông nam.

Xuân Hoa sau khi tới đây "dạo chơi thú vị" cùng khuê mật, thật sự là muốn tức chết.

9000 cống hiến bậc S+, tương đương 18.000 cống hiến thông thường, hay 4 kỹ năng tam giai đấy...

Vậy mà lúc này lại bị đem ra phân phát gần hết rồi, vài người trong số đó được nhận đồ cứu tế thậm chí còn không hề tỏ ra một chút biết ơn nào...

Là 4 kỹ năng tam giai đấy, bốn kỹ năng tam giai ném qua cửa sổ, Xuân Hoa không uể oải sao cho được a...

Nhưng mà đứa em gái kết nghĩa ngốc nghếch bên cạnh đã nhoáng một cái tiêu hết rồi, hiện tại có nói gì đi chăng nữa cũng không thể vãn hồi.

Xuân Hoa chỉ có thể thở dài, thành thật nói:

- Xuân Thu, hành động này của em, chưa chắc đã được người ta thực sự nhớ ơn...

Nàng đã 27 tuổi, đi làm đã 7 năm, trải qua nhiều thứ, hiểu rõ lòng người, biết rõ sự việc hôm nay sẽ chẳng đi tới đâu đâu.

Không phải ngẫu nhiên mà người đời có câu: cứu vật vật trả ơn, cứu người người trả oán.

Hôm nay Xuân Thu cho bọn họ đồ ăn, ngày mai cho ít hơn, họ sẽ bất mãn, ngày kia không cho nữa, họ sẽ ghét bỏ, có khi còn quay đầu dè bỉu chê trách.

Nàng đã thấy quá nhiều trường hợp diễn tiến như vậy rồi.

Thậm chí hành động hôm nay của bọn họ còn có chút nguy cơ không rõ nữa...

Khu tái định cư này không hề thay đổi sau 5 ngày vừa qua, một chút cũng không, cái này chính là vấn đề.

Nếu như chủ nhân muốn cứu trợ hơn trăm người này, vậy chỉ cần một cái phất tay là xong, thế nhưng người kia rõ ràng không cứu, ngược lại còn phát loa phóng thanh ngăn cấm nhập cư càng thêm dồn dập, cái này đã chứng tỏ hắn ta không muốn cứu.

Bọn họ ở chỗ này bày trò, có khác nào đi ngược lại ý định của người kia, e rằng đã phạm sai lầm lớn rồi...

Xuân Thu dường như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của khuê mật, lúc này không chút do dự mỉm cười đáp lại:

- Họ có thể không nhớ tới, nhưng chắc chắn sẽ được no bụng, và sẽ bớt đi đau đớn...

Nghe được câu trả lời tràn ngập tính thiên chân vô tà này, Xuân Hoa càng thêm một bước lâm vào im lặng.

Sau đó nàng thở dài, cảm khái nói:

- Xuân Hoa, em thật tốt, từ trước tới nay, chị chưa từng gặp được người nào tốt như em...

Xuân Thu nghe được lời ngợi khen chân thành kia, khuôn mặt không khỏi xuất hiện nét ửng hồng, sau đó lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Thế giới này luôn có rất nhiều người tốt, nếu chưa thể gặp được họ, vậy hãy trở thành một trong số họ.

Xuân Hoa im lặng.

Nữ tử bên cạnh, thật sự có thế giới nội tâm vô cùng trong sáng, vô cùng tinh thuần, tràn đầy sự nhân hậu.

Nàng khẽ giơ tay vuốt ve mái tóc của Xuân Thu, cười nói:

- Thu Thu, chị thật sự rất hâm mộ em.

Xuân Thu lại lắc đầu cười đáp:

- Đừng hâm mộ em, hãy trở thành em.

Nghe được lời dụ dỗ này, Xuân Hoa lập tức hừ nhẹ nói:

- Không được, số cống hiến còn lại chị phải để dự phòng phòng thân. Hơn nữa sức ăn của em lớn như vậy, bây giờ tiêu hết tiền rồi, đảm bảo sẽ chạy qua ăn ké của chị, chị mà trở thành em, vậy cả hai chúng ta đều sẽ chết đói.

- Thế mà nói hâm mộ người ta, hâm mộ thì donate một chút đi...

- Đừng hòng, đồ giảo hoạt...

- ...

Hàn Phong đứng ở xa xa nhìn tới tình cảnh tại ngoại biên khu tái định cư đông nam, bàn tay chợt xuất ra một chiếc bình pha lê bằng băng đá, hắn thả vào đó một viên đá, sau đó chậm chạp thu lại.

Lúc này hắn mới hít sâu một hơi, khẽ lẩm bẩm:

- Thật ra, đây mới là "cừu đen" mà mình đang tìm kiếm...

- Thế giới này, nói đúng hơn, đã ngập tràn trong vặn vẹo tàn khốc, sự xuất hiện của Xuân Thu, và của bà xã Tường Vi, có thể coi như những con cừu trắng hiếm hoi trong cả đám cừu đen.

- Những người này mới thực sự là những viên Tinh Thạch An Toàn di động, những dấu tích quan trọng mà cậu bé Tom cần phải bảo vệ.

- Bọn họ đang dùng linh hồn thuần khiết của mình để xua đi bóng tối tận thế, nỗ lực giữ lại thứ quý giá nhất của nhân loại, thứ mà tận thế này đang nỗ lực đoạt lấy.

- Nhân tính...

- Một thế lực nhân loại, muốn tồn tại được, có thể không cần tới anh hùng, nhưng chắc chắn phải cần tới nhân tính...

- Nếu không có nhân tính làm neo tinh thần, vậy thì thế lực đó chắc chắn sẽ mất phương hướng, cuối cùng đi về phía diệt vong..

- ...

- Mình thiếu chút đã bị Thể Thao Túng tiến hành ảnh hưởng và thao túng trong âm thầm rồi...

- ...

- Có lẽ, chính vì điểm nhân tính thuần khiết này mà Thể Khí Vận của Xuân Hoa và Tường Vi lại mạnh mẽ được tới vậy...

- Đây chính là... Kỷ vận?