Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 702: Điểm tín nhiệm



Vương Dịch ở Tam Giang được người ta tung hô là Lôi Thần, danh tiếng cực thịnh, đã từng xưng vương xưng bá một cõi đấu trường sinh tử, thế nhưng từ khi chuyển qua sống tại trấn Hi Vọng này, ai cũng gọi hắn ta là lão cá chép.

Lý do đơn giản thôi, gã có hình xăm cá chép ở ngực, lại còn là tay buôn cá vô cùng có tiếng.

Kể từ khi chuyển qua Liễu Lâm sinh sống vào 5 ngày trước, họ Vương đã gần như rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ, không muốn kiếm chuyện đánh nhau nữa, bây giờ gã chỉ thi thoảng đi đánh thuê cho binh đoàn Hi Vọng, tuyệt đại đa số thời gian còn lại là chuyên tâm săn cá dưới sông Lệ để bán cho phòng vật tư và người muốn mua.

Công việc này diễn ra vô cùng tốt đẹp.

Vương Dịch và ba bạn đồng hành "chiếm" lấy một đoạn sông nhỏ, vị trí về phía đông nam, cách trung tâm trấn Hi Vọng khoảng 3,5 cây số, bọn họ tiến hành đào một cái hào dài khoảng 30 mét, rộng 2 mét, sâu 1 mét, kéo từ sát bờ sông vào sâu trong kè đất, tạo thành một nhánh nước nhỏ.

Ở cuối rãnh hào này, bọn họ sẽ đào rộng ra thành một cái ao nhỏ, sau đó rải xác thịt thây ma cấp cao xuống để làm mồi nhử, động vật biến dị dưới sông Lệ ngửi được mùi thức ăn sẽ bơi từ ngoài sông vào nhánh nước này, xem như chẳng khác nào cá nằm trong rọ.

Thuỷ quái trốn dưới sông sâu thì khó giải quyết, nhưng một khi đã bò vào nhánh hào nhỏ trong nội địa, vậy thì khó mà dâng nổi bọt sóng nữa, chỉ có thể chờ chết.

Mặc kệ cá tôm cua ếch gì gì đó, một khi chui vào nhánh nước là coi như định đoạt số phận, Vương Dịch chỉ cần giáng sấm sét xuống, quái vật trong hào đảm bảo sẽ bị giật cho chết sạch, mà không chết thì cũng trọng thương, đồng bọn của "Lôi Thần" sẽ giải quyết nốt, hiệu quả săn giết vì vậy được kéo lên tới đỉnh phong.

Thật ra cách đánh bắt kiểu dụ cá vào rọ này là do thiếu niên Trương Đại nghĩ ra và áp dụng trước, Vương Dịch chỉ là người học lỏm theo mà thôi. Nhưng mà chênh lệch hiệu suất đánh bắt giữa hai bên là vô cùng khủng bố, ai bảo lính của Trương Đại toàn là người thường, còn nhóm Vương Dịch lại toàn là phi phàm giả mạnh mẽ chứ.

Lúc này đang là đầu giờ chiều của ngày nghỉ đầu tiên, đáng lẽ mọi người đều đang nghỉ ngơi thư giãn sau một tuần mệt mỏi, chẳng qua đối với đám người Vương Dịch thì không có chuyện nghỉ ngơi, bọn họ vẫn như cũ tổ chức săn giết cá như những ngày thường.

Đám người này sở dĩ tích cực như vậy là do phòng vật tư có đảm bảo bao tiêu toàn bộ số lượng cá biến dị có thể đánh bắt được, đến bao nhiêu mua hết từng đó, không bao giờ sợ khủng hoảng thừa.

Số lượng phi phàm giả toàn trấn cũng đã chạm mốc 450 người rồi, nhu cầu đối với thực phẩm chất lượng cao là cực kỳ lớn, hơn nữa nói gì thì nói, thịt cá dưới sông vẫn sạch sẽ hơn thịt chuột cống trên bờ, tôm cá lúc nào bán cũng được giá hơn chuột.

Nhưng mà nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho nhóm Vương Dịch chăm chỉ tới vậy không chỉ dừng lại ở tiền mà còn do hắn ta và đồng bạn cần cực kỳ nhiều cống hiến tích luỹ.

Trong bộ luật Hi Vọng, khoản 4 điều 5 luật trật tự trị an, khoản 3 điều 9 luật cống hiến, có quy định về "hạng mức tín nhiệm".

Khi cư dân kiếm được 1 điểm cống hiến, số cống hiến này sẽ được phòng công tác xã hội thống kê, lưu sổ sách, tích luỹ tổng hợp lại, gọi là điểm tín nhiệm.

Điểm tín nhiệm được lưu giữ tại phòng công tác xã hội, nó sẽ không giảm đi ngay cả khi cư dân tiêu phí cống hiến tại phòng vật tư.

Cư dân nào tạo ra càng nhiều cống hiến, người đó càng có nhiều điểm tín nhiệm tích luỹ, phòng công tác xã hội sẽ dựa vào điểm tín nhiệm tích luỹ này để "chấm điểm" và "xếp hạng" cư dân.

Có bốn bậc xếp hạng điểm tín nhiệm, bao gồm, S, A, B, C.

Giới hạn bậc S chỉ dừng lại ở 50 suất, bậc A là 300 xuất, cứ lấy từ trên xuống dưới đến hết chỉ tiêu thì thôi, hai bậc B và C không giới hạn số lượng.

Cư dân có điểm tín nhiệm tích luỹ ở bậc S sẽ được chấm "tín nhiệm tuyệt đối", từ đó được ưu tiên sử dụng và giải quyết dịch vụ công, ví dụ như ưu tiên hoán đổi vật tư, ưu tiên lựa chọn vật tư, ưu tiên về phương tiện đi lại, nhà ở, giúp việc, được bữa ăn miễn phí, thêm ngày nghỉ phép...

Tương tự, cư dân có điểm tín nhiệm tích luỹ ở bậc A và B sẽ lần lượt được chấm "tín nhiệm cao", và "tín nhiệm trung", từ đó được phân chia bậc quyền lợi từ hệ thống công quyền theo thứ tự ưu tiên cao cho tới ưu tiên thấp dần...

Mỗi khi cư dân dính phải án tích, điểm tín nhiệm tích luỹ sẽ bị trừ, về phần trừ bao nhiêu sẽ do phòng pháp chế phán xử, tham chiếu chủ yếu dựa trên mức độ phạm tội nặng hay nhẹ.

Trừ càng nhiều, bậc tín nhiệm càng hạ giảm nhiều.

Khi điểm tín nhiệm tích luỹ bị trừ về 0 điểm, đồng nghĩa mức tín nhiệm sẽ trở về bậc C, mức "tín nhiệm thấp".

Người bị xếp hạng "tín nhiệm thấp" sẽ bị hạn chế cực kỳ nhiều về mặt sinh hoạt, đơn cử như sẽ bị hạn chế sử dụng dịch vụ công, đẩy vào hàng chờ sau cùng, hạn chế hoán đổi vật tư, thậm chí cấm tham gia các hoạt động tại nơi công cộng, như là cấm vào khu thương mại tự do, cấm tới khu tây bắc để tham gia nhạc hội, hay cấm tới hội trường trung tâm để nghe thông báo từ cao tầng chẳng hạn...

Cư dân bậc C, nằm ở mức "tín nhiệm thấp", nếu muốn thay đổi mức tín nhiệm của bản thân chỉ có một cách duy nhất, đó là tích luỹ lại điểm cống hiến từ đầu để trở lại làm công dân hạng B, đạt được mức "tín nhiệm trung".

Điểm tích luỹ lại từ đầu này cần đạt được mức tích luỹ tương đương với người đang xếp hạng thứ 1500 của lượt xếp hạng trước đó.

Kể từ khi đạo luật xếp hạng tín nhiệm được đưa ra, tính đến thời điểm hiện tại, người xếp hạng bậc B tại mốc 1500 đang nắm giữ 127 điểm tín nhiệm, tức là công dân hạng C cần kiếm được ít nhất 128 cống hiến để trở lại làm công dân bình thường hạng B.

Hiện tại đang có 57 người đang xếp ở bậc tín nhiệm thấp, tất cả đều là các thành phần đang chấp hành án tích.

Mỗi 3 ngày, bậc xếp hạng tín nhiệm sẽ biến động một lần, danh sách xếp hạng cụ thể sẽ do đội trưởng tiểu đội chiến đấu hoặc tổ trưởng khối dân sự nắm giữ, những người này thường đều là "công dân hạng S", những đội viên trực thuộc tiểu đội và cư dân thuộc đội ngũ dân sự sẽ tìm tới quản lý trực tiếp để xem bậc tín nhiệm của mình.

Bậc tín nhiệm chỉ lưu truyền bán công khai trong nhóm cao tầng, không công khai ra toàn thể cư dân, tuyệt đại đa số mỗi người đều chỉ tự biết bản thân đang ở bậc nào, và cần cố gắng bao nhiêu để đạt bậc xếp hạng cao hơn.

Cái này nhằm đảm bảo quyền bí mật công dân, tránh cho công dân hạng A lại đi cười nhạo công dân hạng B, so bì tị nạnh...

Hành vi chế giễu, nếu như bị tố cáo, sẽ bị phạt trừ điểm tín nhiệm rất nặng nề.

Tuy nhiên, công dân hạng C sẽ bị công khai bậc "tín nhiệm thấp" để cho toàn thể cư dân đều biết được.

Tất nhiên rồi, tội phạm sẽ bị bêu mặt bất kể thời khắc nào, cho tới khi họ đạt được đủ cống hiến, đòi về tư cách công dân hạng B thì thôi.

Trong số 57 công dân hạng C hiện tại không có Vương Dịch, cũng không có đồng bạn của gã.

Sở dĩ họ Vương không bị đánh "tín nhiệm thấp", không bị bêu tên, đó là do gã chưa được cấp quyền cư trú, chưa phải cư dân trấn Hi Vọng, do đó tạm thời không có bậc xếp hạng.

Không có bậc xếp hạng cũng không phải chuyện tốt lành gì, điều này chỉ nói lên việc gã đang bị cách ly khỏi hệ thống công quyền của trấn Hi Vọng, không cả bằng công dân hạng C, chỉ được giới hạn quyền lợi bên trong khuôn khổ của điều 10 quy định nhập cư và điều 11 quy định viện trợ nhân đạo.

Hiện tại gã cầm phiếu cống hiến đi đổi vật tư chính ngạch sẽ bị đánh thuế rất cao, còn bị giới hạn số lượng tới mức tối thiểu, muốn thuê phòng ốc tốt một chút cũng không thuê được, muốn mua xăng, gas, điện, nước, thuốc men... Lại càng khó hơn.

Nếu muốn nhiều nhu yếu phẩm hơn, vậy thì chỉ có cách mua ở chợ đen do mấy hắc bang quản lý, giá đắt gấp mấy lần.

Chẳng những vậy, khi có xung đột nổ ra, trấn Hi Vọng sẽ ưu tiên bảo hộ cư dân bản địa hơn cả, người ngoại lai sẽ ở vào vị trí vô cùng yếu thế.

Chính vì chưa có quyền cư trú hợp pháp nên họ Vương mới cần phải tích cực đánh cá rồi "bán" cho phòng vật tư, thu về cống hiến, gia tăng điểm tín nhiệm tích luỹ, từ đó gửi yêu cầu thị thực hợp pháp cho phòng công tác xã hội, chính thức trở thành cư dân bình thường của trấn Hi Vọng.

Theo lý thuyết, nộp lên 1000 điểm cống hiến là thừa đủ để một người nhận được quyền cư trú hợp pháp rồi đó...

Lúc này Vương Dịch đang ngồi thu lu tại một căn chòi gỗ cách lạch nước chừng 60 mét, ánh mắt nhìn chăm chăm vào từng chút một biến động bên kia, chỉ cần phát hiện có thuỷ quái bơi vào ăn mồi, gã sẽ giáng tia sét xuống làm thịt nó ngay.

Tuy nói cách làm chờ cá vào rọ này hiệu quả cao, thế nhưng làm nhiều lần thì lũ cá cũng khôn ra, có lẽ sắp đến lúc bọn họ phải đào một cái lạch nước mới rồi.

Khu vực gần trung tâm không còn cho cư dân tiến hành đánh bắt cá nữa, trên cơ bản là cao tầng trấn Hi Vọng không muốn "gây chiến" với thuỷ quái dưới sông, vì vậy đã di dời hết hoạt động đánh cá ra ngoại biên, tránh chọc giận con ếch biến dị đang kỳ mang thai kia.

Hiện tại nếu muốn đào lạch nước mới, bọn người Vương Dịch phải đi xa hơn vào vùng hoang dã, cái này có lẽ tương đối nguy hiểm, bởi vì thực vật biến dị và động vật biến dị tại hoang dã hiện tại khá phiền phức, nhân loại đi bước nào là phải cẩn thận bước đó, rất mất thời gian, vì vậy nên bọn họ mới chưa chịu từ bỏ khu vực lạch nước này.

Ngồi bên cạnh Vương Dịch là một đại hán đầu đinh mắt xếch, lúc này sau khi ngáp ngủ một tiếng, hắn ta mới là tức tối hỏi:

- Lão Vương, chúng ta trước sau đánh bắt cả mấy tấn cá các loại rồi, tính ra cống hiến thì cũng phải ngót nghét 10.000 điểm rồi, nghe nói chừng đó là đủ mua hơn 2 bản kỹ năng tam giai luôn đó, cũng gấp mấy lần chỉ tiêu trong luật định rồi, tại sao vẫn chưa thể xin được thị thực cho bất kỳ ai vậy...

Nghe được lời của đại hán mắt xếch, một người tóc đen khác cũng nhanh chóng thể hiện sự bất mãn:

- Đúng đấy, làm sao cái trấn Hi Vọng này kiêu ngạo như nước Mỹ vậy, phải biết xin thẻ xanh của nước Mỹ cũng chỉ cần bỏ tiền ra đầu tư là xong, chúng ta ngốc ở chỗ này năm ngày, đầu tư biết bao nhiêu tài nguyên rồi, gần như cống nạp mấy tấn cá miễn phí đó, thằng cha họ Hàn kia còn muốn gì nữa a...

Một người khác lập tức bồi thêm:

- Đúng đúng đúng, gã họ Hàn kia muốn gì ở chúng ta thì nói luôn cho rồi, hay muốn bao nhiêu cống hiến thì cho một con số, chúng ta còn biết đường để thu gom, cứ liên tục từ chối đơn xin cư trú của chúng ta là sao đây.

- Nếu không phải nơi này có mấy em gái rất biết chiều lòng người, đồ ăn cũng xem như tạm tạm được, cuộc sống trôi qua cũng coi như tương đối dễ chịu, thi thoảng dạo quanh khu tây bắc kia cũng vui vui, tôi sớm đã rời đi rồi...

Hắn ta nói xong, cũng không có tiếp tục nói nữa.

Đối với đám đàn ông não ngắn bọn họ thì có cần gì hơn hiện tại đâu, chỉ cần những thứ như vậy là quá đủ rồi.

Gái đẹp, thức ăn ngon, khu giải trí, chấm hết.

Càng là như vậy, bọn họ lại càng muốn thu gom nhiều cống hiến, sớm ngày đoạt được thân phận thường trú nhân hợp pháp, từ đó thoải mái tận hưởng cho đầy đủ những cái quyền lợi được xem như cơ bản ở căn cứ bên kia.

Bất quá, tuy vẫn nỗ lực hàng ngày, thế nhưng nói không tức giận với cao tầng trấn Hi Vọng là nói dối, mấy người ở đây đều đã chửi bới vị Hàn thủ lĩnh kia không biết bao nhiêu lần, có người thậm chí còn hăm he muốn phá luật để làm loạn một phen.

Bọn họ sở dĩ nôn nóng như vậy là do sống kiểu tự do tự tại ở Tam Giang quen rồi, bây giờ bị cách ly cùng nhồi nhét vào một loại khuôn khổ cứng nhắc, tất sẽ cảm thấy vô cùng khó thở.

Nhưng mà khó thở hay khó chịu thì cũng phải chịu...

Nhân loại là sinh vật quần thể, với thực lực của bọn họ, chắc chắn có thể dễ dàng rời tới một khu vực khác tại huyện Liễu Lâm, sống một cuộc sống tương đối thoải mái, nhưng mà thứ đáng sợ nhất của thế giới hậu tận thế này không phải thây ma, không phải động vật biến dị, càng không phải thực vật biến dị, mà chính là sự cô đơn.

Số lượng nhân loại còn lại tại thế giới này quá ít.

Ngoài các căn cứ người sống sót là có thể nhìn thấy nhiều người, hững nơi khác thật sự là vô cùng vắng vẻ, một khi ra ngoài hoang dã, vậy đi 20 cây số cũng chưa chắc đã gặp được một người.

Ai cũng biết một sự thật này: nếu không được tiếp xúc hơi người, nhân loại rất nhanh sẽ phát điên, hoặc là chết dần chết mòn, khó mà tồn tại đơn độc nổi.

Tam Giang không phải chưa từng có người xuất hiện bất mãn với chính quyền mà bỏ ra ngoài sống ly khai tách biệt, chẳng qua bọn họ đều lần lượt gặp phải dị trạng, hoặc là phát điên, hoặc đột tử không rõ, hoặc xuất hiện dị biến, chết dần chết mòn, một số nhóm thì chết mất xác, một số nhóm buộc phải quay trở lại...

Lý do cho việc này, thật ra không phải "hơi người", chân tướng chỉ có vài người biết, đó là do hiệu quả cách ly của những viên tinh thạch tận thế phát ra, những viên tinh thạch có thể phóng xuất vòng phòng hộ, ngăn cản giới hạn huyết mạch, tránh đi "bệnh lạ" có khả năng gây ra sự đột tử.

Nhân loại muốn sống tách biệt với thế lực lớn rất dễ, nhưng sống được bao lâu ngoài hoang dã thì rất khó đoán định, có khi sống được cả nửa năm không sao, có khi chỉ sống được một tuần, không ai chắc chắn được.

Dù không biết rõ chân tướng nhưng bốn người ở đây đều là phi phàm giả tương đối có kiến thức, sau khi nhìn được thảm trạng của vài nhóm người ly khai Tam Giang, lại thông qua các kênh tình báo khác biệt, bọn họ đã lờ mờ đoán định được điều gì đó. Bọn họ sở dĩ lựa chọn chạy qua trấn Hi Vọng nương nhờ lánh nạn chứ không phải chạy tới hoang dã dựng lều sống ẩn dật, cũng là vì lý do đó.

Nơi này có "hơi người".

Vương Dịch nghe được ba đồng bạn than phiền, không khỏi xuất hiện im lặng, sau đó chậm rãi nói:

- Chúng ta đang nắm giữ 9788 cống hiến, nếu giờ mà bỏ đi, vậy coi như mất trắng...

Hắn ta nói xong câu này, ba đồng bạn đã triệt để im lặng.

9788 cống hiến sẽ mua được rất nhiều thứ...

Chỉ cần đoạt được tư cách thường trú nhân, bọn họ sẽ lập tức bung xoã, đến lúc đó gọi 20 em gái tới, gọi thêm cả chục lít rượu nữa, cùng nhau mở tiệc buffet ăn mừng, kia hẳn là mất có 2000 cống hiến là cùng a...

Đúng lúc này, mặt nước phía trước chợt có động tĩnh.

Vương Dịch nhìn thấy cảnh này, tâm thần không khỏi xuất hiện hưng phấn, bàn tay giơ lên tích tụ lấy vô hạn lôi điện, chẳng qua thời điểm hắn đang định giơ tay giáng sét xuống lạch nước bên kia thì chợt khựng lại, ánh mắt sắc bén lập tức dịch chuyển nhìn qua bên trái 10 mét.

Nơi đó không biết từ bao giờ đã đứng lấy một bóng người mặc áo khoác đen.

Nhìn tới khuôn mặt của người kia, họ Vương thân thể không khỏi dựng ngược lông tơ, hắn ta nhanh chóng nhảy khỏi chòi gỗ rồi hấp tấp hô lên:

- Hàn... Ực... Hàn chủ tịch...

Ba đồng bạn bên cạnh nhìn thấy Vương Dịch biểu hiện thì đều ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi lều bạt, đứng im thin thít.

Người kia, hắn ta đứng ở chỗ này từ bao giờ vậy, không biết bọn họ vừa rồi nói xấu có bị hắn ta nghe thấy hay không.

Phi phàm giả đều có tố chất thân thể rất tốt...

Hàn Phong ánh mắt hau háu nhìn tới con Cá Quần Đùi level 9 nặng tới 16 cân đang trườn bò bên kia, nhìn tới phần bụng trắng tinh của nó, trong miệng lập tức tứa nước bọt.

Con Cá Quần Đùi này có xương cốt rất lớn, thịt thì chả có bao nhiêu, thuộc vào dạng bán đi không được mấy đồng, thế nhưng phần bụng của nó lại cực béo, chỗ đó mà chiên giòn lên rồi chấm mắm me thì thôi luôn nhé.

Chẳng qua hắn rất nhanh liền ném tâm trạng bình phẩm ẩm thực ra khỏi đầu, lúc này quay qua Vương Dịch đứng đó thản nhiên nói:

- Tôi muốn nhờ anh vài việc đây.

- Chỉ cần tiếp nhận, anh sẽ được cấp quyền cư trú vĩnh viễn tại trấn Hi Vọng.

- Chỉ cần hoàn thành, anh sẽ được tuỳ chọn cấp quyền cư trú cho mười thuộc hạ tuỳ chọn.

Vương Dịch nghe được lời này, tâm thần không khỏi xuất hiện sự hưng phấn tột cùng, hắn ta hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:

- Tôi đồng ý.

Khẳng định xong, hắn ta mới hỏi:

- Đó là chuyện gì?

Hàn Phong không thể không cảm thán sự quyết tâm của "giang hồ chính hiệu".

Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần có thể từ đó đạt thành mục đích, vậy thì trước tiên cứ đồng ý giữ chỗ đã, sau đó mới hỏi chi tiết sau.

Tên buôn cá này khẳng định là sẵn sàng đổ máu vì mục tiêu rồi đó.

Hắn lúc này chỉ tay vào con cá đang trườn bò tại lạch nước bên kia, thản nhiên nói:

- Thành lập bang Cá Quần Đùi, cạnh tranh cùng hai bang Thiên Lang, Hắc Hùng.

- Phương châm hoạt động, tôi sẽ cho người gửi tới anh sau.

Vương Dịch nghe được lời này thì không khỏi hơi ngẩn ra.

Sau đó hai mắt hắn ta lập tức bắn ra tia sáng lôi quang hừng hực.

Con bà nó, hắn chết dí ở chỗ này giả bộ làm người tốt đánh cá ngày qua ngày đã chán ngấy rồi.

- Được!

Đồng ý xong, Vương Dịch lại ngập ngừng:

- Nhưng mà... Có thể đổi tên thành bang Lý Ngư không?

------

Khu đông nam.

Trấn Hi Vọng có diện tích không lớn, dân số cũng không quá đông, 35 đội viên chấp pháp đội chia làm 5 tiểu đội có thể dễ dàng lùng sục được bất kỳ ngóc ngách nào, vậy nên người sống sót từ Tam Giang vượt sông qua Liễu Lâm rất khó trà trộn vào trung tâm trấn rồi ở lại trường kỳ, bọn họ đều tập trung sinh hoạt tại khu đông nam.

Nói bọn họ phải sống tách biệt thì cũng không hẳn, trên cơ bản đội chấp pháp cũng không cấm bất kỳ ai tiến nhập trung tâm trấn để giao lưu trao đổi, chẳng qua mỗi ngày hai lần, bọn họ phải xuất hiện tại địa điểm này để khai báo điểm danh, thời gian còn lại họ muốn làm gì liền làm, đi đâu liền đi, thậm chí có phiếu cống hiến thì chạy vào khu thương mai tự do bên kia tiêu tiền cũng không có vấn đề, miễn không chui vào khu vực cấm hay gây hoạ là được.

Đám phi phàm giả nguy hiểm như Vương Dịch thì bị quản lý rất chặt, nhưng đối với thường dân dễ bị tổn thương, trấn Hi Vọng gần như chỉ làm luật cho có, rất ít hạn chế nhắm vào họ.

Thật ra, luật nhập cư làm nghiêm như hiện tại cũng chỉ là để diễn trò cho người khác xem mà thôi.

Tam Giang đang có chiến sự, thiết quân luật đang ban bố rộng khắp, việc tiếp nhận người Tam Giang vào thời điểm này rất nhạy cảm, rất dễ gây xung đột lợi ích, càng dễ làm cái đích cho người khác nhắm vào, nếu không có chuyện này thì trấn Hi Vọng cũng lười ra vẻ "cách ly" làm gì, ai muốn thành công dân thì thành, chẳng có gì phải chờ xét duyệt.

117 người đang chờ tại khu đông nam, họ không phải đang chờ trấn Hi Vọng đồng ý cho nhập cư mà là đang chờ thái độ của chính quyền Tam Giang.

Nếu bờ đông có thái độ cứng, chạy qua bờ tây bên này đòi người, vậy thì trấn Hi Vọng sẽ không chút do dự để chính quyềm Tam Giang bắt người đi, từ đó thoát khỏi rắc rối, nhưng nếu một thời gian nữa mà Tam Giang không qua đòi người, vậy thì tất cả những người ở đây sẽ được xét nhập cư hết, không cần cái gì 1000 cống hiến hay phải có đóng góp đặc biệt.

Dân thường, rất khổ, trong trò chơi này, dân thường chỉ là quân cờ...

Bởi vì cách trung tâm trấn tới 3km, lại nằm gần khu vực giao tranh mạnh mẽ của chiến dịch Thanh Hà, hoàn cảnh sống tại khu đông nam không phải quá tốt, vài căn nhà liền kề được dọn dẹp sơ qua rồi biến thành khu tái định cư, hơn trăm người già trẻ lớn bé tạo thành một quần thể nhỏ, mỗi ngày đều nỗ lực làm việc, tích luỹ cống hiến, hi vọng sớm đạt thành tư cách thường trú nhân trấn Hi Vọng.

Cũng bởi vì mới chạy qua Liễu Lâm, hầu hết những người này đều không có công ăn việc làm ổn định, không có thu nhập đều đặn, lại không được thụ hưởng đầy đủ các chính sách trợ cấp của trấn Hi Vọng, vậy nên bọn họ sinh hoạt tương đối khổ.

Cái gì cũng thiếu cả, đặc biệt là thiếu lương thực, thiếu nước sạch, thiếu việc làm.

37 ngày đã trôi qua, chỗ nào lùng sục được đều đã bị lùng sục, tài nguyên gì thu thập được đều đã bị thu thập, đội trưởng đội tìm kiếm vật tư Từ Thôi đã cho người bới móc cả ba tấc đất xung quanh trấn Hi Vọng 15 cây số rồi, hiện tại bên trong cảnh nội Liễu Lâm rất khó tìm được món đồ gì hợp lý để ăn, ngoài rau dại.

Dân tị nạn Tam Giang đói ăn cũng không có gì lạ.

Lúc này là đầu buổi chiều, hơn trăm người đang tụ tập phía trước để chấp pháp đội tiến hành điểm danh.

Trước mặt bọn họ hiện tại đặt một cái bàn dài, cái bàn này được ghép lại từ mười mấy chiếc bàn nhỏ được xếp ngang, bên trên còn bày vô số vật tư.

Trong số này có gạo, có đường, có muối, có bột mỳ, có mỳ tôm, có cả sữa, bánh quy, thịt biến dị, cá biến dị, chuột biến dị, bánh mỳ, pate gan... Số lượng ước chừng phải tới gần bốn trăm cân.

Đây không phải là đồ cứu tế của căn cứ người sống sót trấn Hi Vọng, bởi vì theo điều 11 của luật viện trợ nhân đạo, vật tư nhân đạo cung cấp cho người ngoại lai chỉ vào khoảng 4 cống hiến mỗi ngày mỗi người, vừa đủ để ăn uống cầm hơi, làm gì có nhiều đồ tốt như trước mặt chứ.

Đây chắc chắn là đồ của tư nhân.

Hơn nữa nếu như nhìn vào số lượng và chủng loại của đủ thứ cao cấp trước mắt, chắc hẳn là có cư dân hạng A, hoặc thậm chí là hạng S, với điểm "tín nhiệm tuyệt đối" đang bỏ số lượng tiền túi khổng lồ ra cứu trợ cho dân Tam Giang.

Nếu như lại nhìn vào hai thùng thuốc đầy ắp ở kia, vậy thì có thể khẳng định chắc chắn người cứu trợ lần này là cư dân hạng S không thể sai được.

Thuốc là vật tư cực độ thiết yếu, được quy định tại khoản 5 điều 8 của luật vật tư, không phải ai cũng có tư cách hoán đổi.